Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

chương 183: c183: chương 183

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Còn, còn, còn." Thấy cô chủ nhỏ có hứng thú với mì ăn liền, lập trình viên mở tủ của mình ra cho Niệm Niệm xem, trong tủ đầy ắp mì ăn liền, tất cả đều là anh ấy mới tích trữ hôm nay.

Hôm nay siêu thị vừa hay giảm giá, mua một cốc mì ăn liền sẽ được tặng một gói mì ăn liền, tức là mua một tặng một. Thứ anh ấy vừa nấu chính là hộp mì ăn liền, còn gói mì ăn liền được tặng bị anh ấy tiện tay ném lên bàn làm việc.

Niệm Niệm trừng mắt nhìn: “Ngày nào chú cũng ăn cái này sao ạ?” Không phải mẹ nói món này không tốt cho sức khỏe, không nên ăn sao?

Lập trình viên thích ăn mì ăn liền gật đầu nói: “Ngày nào chú cũng ăn.”

“Vậy chú có thể bán cho cháu một gói được không?” Niệm Niệm chỉ vào gói mì ăn liền bị ném tùy tiện trên bàn: “Gói này này, được không ạ?”

Lập trình viên: “...”

Con gái của ông chủ lớn muốn mua đồ của anh ấy? Mua một gói mì ăn liền nhỏ được tặng kèm?

"Được, được.” Lập trình viên gãi đầu, nhưng anh ấy luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ.

“Cháu trả tiền cho chú này.” Thấy anh ấy đồng ý, Niệm Niệm lập tức lấy từ trong túi xách của bé ra một tờ tiền giấy đưa tới. Lúc ra ngoài, bé luôn mang theo một chiếc túi nhỏ, mẹ sẽ bỏ vào bên trong một chút tiền, khi muốn mua đồ, Niệm Niệm sẽ lấy ra để tiêu.

"Không cần, không cần, cái này không lấy tiền.” Lập trình viên được yêu thương mà vừa sợ vừa lo, chỉ một gói mì ăn liền bình thường, làm sao anh ấy dám nhận tiền của cô chủ nhỏ.

“Cần.” Niệm Niệm nhất quyết muốn đưa tiền cho anh ấy, mẹ bé đã nói là không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, bé có tiền để mua cho nên sẽ không phải nhận đồ linh tinh.

Thấy cô chủ nhỏ kiên trì như vậy, lập trình viên không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng nhận.

Nhưng tờ tiền trị giá một trăm đồng đó đủ để mua hai thùng mì ăn liền, nên lập trình viên đành phải mượn tiền lẻ của đồng nghiệp khắp nơi. Trên người anh ấy không bao giờ cầm theo tiền mặt, mỗi lần mua đồ đều dùng điện thoại thanh toán. Những đồng nghiệp khác cũng không có tiền lẻ, góp gió thành bão, mãi mới góp đủ tiền lẻ.

Niệm Niệm đem tiền lẻ được trả lại bỏ vào túi xách trong tay, nhưng gói mì ăn liền lại không có chỗ để cất. Trong lòng Niệm Niệm nhận thức rõ, không thể để ba mẹ nhìn thấy thứ này, nếu không sẽ bị tịch thu mất.

Vì vậy, bé muốn lén giấu đi, không thể để ba biết.

Niệm Niệm lại lấy tiền lẻ trong túi ra lần nữa, nhét gói mì ăn liền vào túi xách nhỏ, may mà túi mì ăn liền không lớn nên mới có thể nhét vừa. Sau khi kéo khóa lên, túi xách trở nên căng phồng, không thể nhét thêm đồ gì khác.

Niệm Niệm gấp tiền lẻ trong tay lại, bỏ vào trong túi.

Bé nhìn chiếc túi đang vắt qua bụng mình, yêu thích vỗ một cái.

Lập trình viên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Niệm Niệm, đột nhiên cảm thấy thứ bỏ vào trong túi của bé có lẽ không phải là một gói mì ăn liền, mà là một chiếc dây chuyền châu báu vô giá.

Tuần tra xong hết, Niệm Niệm ưỡn chiếc bụng nhỏ tròn vo, hài lòng rời đi. Lập trình viên kích động đem chuyện xảy ra kể vào nhóm nhân viên.

[Con gái của ông chủ lớn đúng là cực kì cực kì dễ thương, trái tim tôi gần như tan chảy trước sự dễ thương của bé. ]

[Làm sao tôi dám nhận tiền của cô chủ nhỏ, nhưng mà bé nhất định phải đưa, thật sự là quá lễ phép. Hơn nữa bé còn nhét gói mì ăn liền vào chiếc túi xách nhỏ đeo theo bên mình, có thể thấy là bé thật sự rất thích gói mì ăn liền đó.]

[Mặc dù tôi không hiểu gì về đồ xa xỉ, nhưng tôi vẫn nhận ra nhãn hiệu của chiếc túi đó. Có vẻ bà chủ vừa trở thành đại sứ của thương hiệu đấy, một chiếc túi nhỏ như vậy đoán chừng cũng phải rất nhiều tiền. Tôi lập tức cảm thấy túi đựng mì ăn liền của tôi cũng rất đắt.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio