Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu ra ngoài không phải là không có mục đích. Trước khi đến đây, Giang Trầm đã chuẩn bị trước. Lần này đến đây, anh muốn dẫn Thẩm Minh Dữu đi làm những việc khác biệt.
Ví dụ như, tay trong tay đi trên đường, cùng nhau ăn quán vỉa hè, cùng nhau đi dạo phố, đi rạp chiếu phim xem một bộ phim điện ảnh, sau đó sẽ hôn trộm cô trong rạp chiếu phim mờ tối kia… Những việc nhỏ mà các cặp đôi thường hay làm, anh và Thẩm Minh Dữu dường như chưa từng làm qua.
Bây giờ đã yêu nhau, anh cũng phải sắp xếp cùng bạn gái làm những việc mà các cặp đôi khác vẫn làm.
Hai người đến một trung tâm thương mại có rạp chiếu phim, sau khi mua vé xem phim, tranh thủ một chút thời gian trước khi phim bắt đầu, họ đi dạo trong trung tâm thương mại.
Trong trung tâm thương mại có một số hàng hóa đặc trưng của thành phố nhỏ này, Thẩm Minh Dữu chọn một số món đồ nhỏ có ý nghĩa kỷ niệm, lúc đang muốn thanh toán thfi Giang Trầm nhanh tay thanh toán giúp cô.
"Việc thanh toán này để anh là được." Giang Trầm biết Thẩm Minh Dữu đã quen với việc tự trả tiền. Khi họ mới kết hôn, Giang Trầm đã đưa cho Thẩm Minh Dữu một cái thẻ, mỗi năm anh sẽ gửi vào thẻ một số tiền để chi tiêu gia đình, Thẩm Minh Dữu muốn mua gì thì có thể mua. Thế nhưng Thẩm Minh Dữu cũng có tiền của mình, cô có thói quen tiêu tiền của chính mình, cái thẻ kia của Giang Trầm chỉ được cất trong két sắt ở nhà, đến giờ chưa được lấy ra dùng.
Vợ không có thói quen tiêu tiền của anh, điều đó đối với Giang Trầm mà nói là một điều thất bại.
Hiện giờ vợ trở thành bạn gái, vẫn không có thói quen tiêu tiền của anh. Với tư cách một người bạn trai thì đây cũng là chuyện rất thất bại.
Giang Trầm nắm tay Thẩm Minh Dữu, anh nghĩ, về sau xem ra anh phải động não suy nghĩ để khiến vợ chủ động tiêu tiền của anh mới được.
Trong lúc Giang Trầm đang suy nghĩ, sự chú ý của anh đã bị thứ gì đó ở trong góc cách đó không xa hấp dẫn.
Anh lắc tay của Thẩm Minh Dữu, ý bảo Thẩm Minh Dữu nhìn về phía đó. Thẩm Minh Dữu nhìn theo ánh mắt của Giang Trầm, liền thấy trong chỗ góc tối của trung tâm thương mại có trang bị máy chụp ảnh lấy liền kiểu cổ, bên ngoài có một rèm cửa vải màu hồng nhạt, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến trái tim cô gái vỡ òa.
Thẩm Minh Dữu chỉ bên kia: "Anh muốn đi chụp ảnh hả?"
Sao cô lại không biết Giang Trầm còn có mặt nữ tính như vậy?
Giang Trầm: "Là chúng ta đi chụp."
Mặc dù kiểu hơi cổ một chút, nhưng việc cặp đôi trẻ chụp ảnh lấy liền cùng nhau nghe có vẻ lãng mạn, hơn nữa nó còn có thể giữ làm kỉ niệm. Giang Trầm vừa nhìn thấy thì trong lòng lập tức rung động.
"..." Dưới lớp khẩu trang, hai má Thẩm Minh Dữu hơi phồng phồng, đi thì đi thôi, dù sao người trẻ con cũng không phải là cô.
Giang Trầm kéo cô vào trong gian phòng kiểu ô vuông nhỏ chỉ có thể chứa hai người, máy chụp ảnh được đặt ở trong căn phòng chật hẹp này.
Bên ngoài máy chụp ảnh không có người trông coi, việc chụp ảnh hoàn toàn tự phục vụ, chỉ cần bỏ tiền vào thanh toán là được.
Sau khi đút tiền vào, máy chụp ảnh bắt đầu hoạt động, tốc độ chụp ảnh rất nhanh, hai người chưa kịp làm bất cứ tư thế gì, mấy tệ thoáng cái chụp xong rồi.
Thành quả cuối cùng hiện ra, Thẩm Minh Dữu nhìn vào ảnh trả ra, không thể nhịn được cười.
Khi Thẩm Minh Dữu ở phía trước đang thay đổi biểu cảm, Giang Trầm đứng sau lưng cô, trong suốt quá trình chỉ sử dụng một biểu cảm duy nhất để chụp những tấm ảnh này, rõ ràng là không hợp với cách chụp ảnh như vậy.
"Sao anh lại giống Niệm Niệm thế, chụp ảnh luôn chỉ có một dáng vẻ, anh không biết thay đổi một chút à." Thẩm Minh Dữu chỉ vào trong ảnh lấy liền của mình: "Nhìn em nè, ảnh đẹp quá trời luôn."
"Chụp lại lần nữa." Giang Trầm không chịu thua và lại đặt thêm vài tệ vào, tràn đầy tự tin nhìn cô: "Lần này anh cam đoan sẽ chụp rất đẹp."