Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

chương 455: pn9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khung cảnh hai ba con ăn một miếng que cay nổi tiếng trên mạng mang cảm giác giống như đang thực hiện nghi thức trên bữa tiệc.

Giang Trầm dùng d.a.o và nĩa cắt cho Niệm Niệm một miếng.

Niệm Niệm nhìn thấy một miếng lớn như vậy, nhưng ba cô bé chỉ cắt một góc nhỏ không đủ nhét kẽ răng cho Niệm Niệm.

Niệm Niệm nói: "Ba, cắt nhiều hơn một chút."

Giang Trầm lắc đầu, kiên định nói: "Con chỉ có thể nếm thử một chút này thôi."

Lúc này Niệm Niệm mới bỏ cuộc.

Niệm Niệm không thể chờ được nữa nên đưa những miếng bị ba cô bé cắt nhỏ vào miệng nhai...

Cay! Cay quá!

Đầu lưỡi của Niệm Niệm cay quá!

Cô bé không nên nếm thử que cay lớn nổi tiếng trên mạng, thứ có thể cay đến mức khiến người ta bỏng lưỡi, tại sao bạn học ở nhà trẻ lại thích ăn đến vậy!

Niệm Niệm không hiểu.

Giang Trầm nhìn chằm chằm Niệm Niệm, hỏi: "Ăn ngon không?"

"..." Niệm Niệm cay đến mức muốn rơi nước mắt, nhưng Niệm Niệm nhịn được: "Ba, ba cũng nếm thử xem."

Niệm Niệm cũng muốn ba cô bé thử món cay, không thể chỉ có mình Niệm Niệm bị cay được.

"..." Giang Trầm lắc đầu, anh tuyệt đối không ăn cay vì có thể sẽ làm hỏng hình tượng của mình. Chính vì thế anh tuyệt đối sẽ không ăn thứ này.

Niệm Niệm cố gắng kìm nén vị cay trong miệng, háo hức nói: "Ba, ăn thử đi, ngon lắm."

Giang Trầm kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.

Niệm Niệm: “..."

Lần trước ba lấy hết mì ăn liền thơm ngon rồi, sao lần này ba không lấy những miếng que cay đi?

"Oa oa oa - Ba ơi, cứu con với, Niệm Niệm cay quá." Miệng Niệm Niệm càng ngày càng cay, cuối cùng cô bé không nhịn được mà bắt đầu thè lưỡi ra rồi giậm chân không ngừng. Vành mắt đỏ bừng vì cay, nói chuyện cũng khó khăn: “Cay quá, cay quá, cay quá, Niệm Niệm mất cảm giác ở lưỡi rồi…”

Giang Trầm mới phát hiện hóa ra vừa rồi Niệm Niệm đang chịu đựng bị cay: "..."

Anh mang sữa đã chuẩn bị sẵn cho Niệm Niệm, Niệm Niệm vội vàng uống từng ngụm. Sau khi uống xong, Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn ba cô bé một cách đáng thương.

Niệm Niệm buồn quá, hôm nay cô bé đánh nhau bị thương còn ăn những miếng que cay đến bỏng cả lưỡi.

Muốn lừa ba ăn que cay để cay chung với Niệm Niệm, nhưng ba hết lần này đến lần khác vẫn không chịu ăn cùng Niệm Niệm!

Huhuhu, ba là một người ba thối, một người ba thối chỉ có thể chia sẻ niềm vui mà không thể chia sẻ việc cay cùng cô bé, Niệm Niệm không thích chút nào...

Giang Trầm: "..."

Sáng sớm hôm sau, Niệm Niệm đến nhà trẻ như thường lệ.

Giang Trầm đưa Niệm Niệm đi nhà trẻ, ở cổng nhà trẻ tình cờ gặp được Lỗ Tư Mậu, người bạn cùng lớp đánh nhau với Niệm Niệm hôm qua.

Ba của Lỗ Tư Mậu là Lỗ Đại Cường, cũng đưa con trai đến trường. Sau khi nhìn thấy Giang Trầm và Niệm Niệm, ông ấy vội vàng bước đến và mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, tổng giám đốc Giang, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi."

Sau đó ông ấy mỉm cười chào Niệm Niệm: "Xin chào, Tiểu Niệm Niệm." Lỗ Đại Cường đang cười thì lập tức nhận ra là khi cười trông ông ấy còn đáng sợ hơn lúc bình thường, hôm qua lúc cười đã làm hai cô bé khóc. Lỗ Đại Cường nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt. Ông ấy sợ làm cô bé trước mặt khóc lần nữa.

Tuy nhiên, khi Niệm Niệm nhìn thấy chú Mập đang mỉm cười chào cô bé, giây tiếp theo lập tức chuyển sang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc làm cho Niệm Niệm lần này càng sợ hãi hơn.

Niệm Niệm bước từng bước nhỏ rồi lén lút trốn sau lưng ba.

Lỗ Đại Cường: "..."

Dường như ông ấy lại dọa đứa trẻ này một lần nữa, không biết lần này có làm nó khóc nữa hay không. Lỗ Đại Cường liếc nhìn Giang Trầm trước mặt, xấu hổ cười một tiếng, đang nghĩ cách giảm bớt tình huống xấu hổ này. Từ phía sau Giang Trầm đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắ, trắng mềm vươn ra vẫy tay với ông ấy. Sau đó một cái đầu nhỏ đang trốn sau Giang Trầm ló ra ngoài, vừa tò mò vừa sợ hãi, giọng nói trong trẻo của bé con cất lên: "Chào chú."

Ôi, một cô bé dễ thương như vậy từ đâu đến vậy. Lỗ Đại Cường, người chỉ có con trai mà không có con gái, giờ phút này thật sự rất ghen tị với tổng giám đốc Giang trước mặt!

Ông ấy cũng muốn có một túi bông nhỏ xinh xắn và mềm mại như thế!

Lỗ Đại Cường nhìn thoáng qua Niệm Niệm đáng yêu, lại nhìn hai đứa con trai của mình, không khỏi âm thầm thở dài.

Lỗ Đại Cường cảm thấy lo lắng.

Nhà ông ấy có hai đứa con trai, hai anh em đều không hề thừa hưởng dáng vẻ của mẹ mà lại giống ba, không những béo mà còn béo đến mức không đáng yêu cho lắm. Đây chính là đặc điểm mà chỉ Lỗ Đại Cường mới có được. Ông ấy luôn rất đau lòng và bất lực về chuyện này.

Ngoài ngoại hình ra, điều quan trọng hơn là tính cách của Đại Mập Mạp. Cậu bé nghịch ngợm và liều lĩnh, không hợp ý thì sẽ đánh nhau với người khác. Nếu ai đó đánh cậu bé một lần, cậu bé chắc chắn sẽ đánh lại họ ba lần, Đại Mập Mạp sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt. Bạn bè hồi mẫu giáo luôn sợ Đại Mập Mạp, sợ cậu bé sẽ bất ngờ đánh chúng.

Về phần nhóc con mũm mĩm nhà mình, tuy cùng ba mẹ sinh ra nhưng tính cách của cậu bé lại hoàn toàn khác biệt với anh trai, tính cách của cậu bé rất khác với vẻ ngoài, từ nhỏ cậu bé vốn là người nhút nhát và mềm yếu. Bình thường ngay cả một con kiến mà Tiểu Mập Mạp cũng không dám giẫm lên, nếu có người đánh cậu bé, cậu bé hiếm khi chủ động đánh trả lại ngoại trừ việc buộc phải tự vệ. Bởi vì tính cách thu mình và thân hình quá béo của mình so với những đứa trẻ cùng tuổi nên cậu bé chưa bao giờ được mọi người yêu thích. Tiểu Mập Mạp rất nhạy cảm, sau khi nhận ra mọi người không thích mình, mỗi lần như vậy cậu bé thường sẽ âm thầm cảm thấy buồn. Tính cách càng ngày càng trầm lặng, mỗi ngày cậu bé sẽ vô cùng chán ghét việc đi nhà trẻ, tùy theo tâm tình của cậu bé cũng sẽ cảm thấy vô cùng thấp thỏm.

Lỗ Đại Cường đã nghĩ ra nhiều cách để khiến Tiểu Mập Mạp hạnh phúc và vui vẻ hơn nhưng tất cả đều vô ích.

Ông ấy muốn Tiểu Mập Mạp không đi học mẫu giáo nữa nhưng vợ ông ấy kịch liệt phản đối.

Lỗ Đại Cường lo lắng cho Tiểu Mập Mạp hơn Đại Mập Mạp. Bây giờ Tiểu Mập Mạp đang học lớp chồi* ở trường mẫu giáo, Lỗ Đại Cường dự định chuyển trường mẫu giáo của con trai mình sang một trường mẫu giáo khác nếu Tiểu Mập Mạp vẫn như trước trong học kỳ này.

(*): Lớp chồi: Lớp dành cho trẻ 4 tuổi

Tuy nhiên, những vấn đề này dù có thay đổi nhà trẻ thì cũng không giải quyết được gì, Lỗ Đại Cường không khỏi thở dài lần nữa.

Chào hỏi xong, hai ba mẹ cùng nhìn các con vào nhà trẻ.

Khi Lỗ Tư Mậu bước vào lớp, những đứa trẻ khác nhìn thấy cậu bé và vội vàng tránh xa.

"Ngày hôm qua cậu ta đánh Niệm Niệm, khiến Niệm Niệm bị thương đó, cậu ta đúng là là một đứa trẻ hư hỏng, chúng ta không muốn chơi cùng cậu nữa."

"Hơn nữa anh trai cậu ta cũng là kẻ xấu, cậu ấy luôn đánh nhau, hôm qua còn đánh Khương Húc bị thương rất nặng."

"Đúng vậy, chúng ta không nên chơi với cậu ta, cậu ta béo như vậy, nhỡ đâu cậu ta cũng đánh chúng ta thì sao? Chúng ta đánh không lại đâu."

"Ừ, Lỗ Tư Mậu luôn không thích nói chuyện, tớ nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không để ý đến tớ, tớ không thích cậu ấy."

Bọn trẻ đứng sang một bên, ghen ghét nhìn Lỗ Tư Mậu. Lỗ Tư Mậu đang xách cặp, cúi đầu, kéo theo thân hình to lớn của mình từng bước một về phía trước, vừa định đi đến chỗ ngồi của mình, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên -

"Lỗ Tư Mậu không có đánh tớ, là do tớ tự ngã."

Khi Niệm Niệm xách theo một chiếc cặp nhỏ đi vào sau Lỗ Tư Mậu, cô bé nghe thấy bạn bè của mình dường như đang nói về cậu bé, nhưng Lỗ Tư Mậu rõ ràng không đánh cô bé, cũng không hề bắt nạt Điềm Điềm. Chuyện ngày hôm qua đều là hiểu lầm.

Lỗ Tư Mậu cúi đầu đi về phía trước, rõ ràng đều là hiểu lầm, nhưng tại sao Lỗ Tư Mậu lại không nói ra chứ? Niệm Niệm nhìn Tiểu Mập Mạp cô đơn ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã. Vì thế cô bé mới lên tiếng giải thích cho bạn bè của mình.

Sợ bạn bè không tin, Niệm Niệm nhìn về phía Khương Húc đang ngồi trên ghế: "Khương Húc, nói cho em biết, hôm qua có phải Lỗ Tư Mậu bắt nạt chúng ta không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio