Giang Trầm cũng không biết khu du lịch Thanh Tây đã đầu tư cho chương trình này, việc tài trợ nhỏ không quan trọng này không cần báo cáo lên anh, nếu không phải có vợ cùng con gái anh tham gia chương trình này, hôm nay Giang Trầm cũng không đến đây.
Anh nhìn về phía Thẩm Minh Dữu, phát hiện vợ mình đang cúi người sửa quần áo của Niệm Niệm, hình như không nhìn thấy anh.
Giang Trầm gật đầu chào hỏi Phùng Kính Tắc, xem như chào hỏi, sau đó dẫn theo một đoàn nhân viên tham dự hội nghị, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Minh Dữu dẫn theo Niệm Niệm lướt qua anh.
Niệm Niệm thấy mẹ không ngừng bước chân, mắt nhìn phía trước, giống như không nhìn thấy ba của bé.
Chẳng lẽ mẹ và ba đang chơi trò gì sao? Nhìn có vẻ rất vui đó! Niệm Niệm là cái đuôi nhỏ của mẹ, mẹ làm cái gì, Niệm Niệm sẽ làm cái đó.
Vì thế Niệm Niệm cũng bắt chước theo mẹ, bước chân không ngừng, mắt nhìn phía trước, làm bộ không có thấy ba.
Cố ý đến gây sự chú ý, lại bị vợ và con gái làm lơ Giang Trầm: “……”
Sau khi đoàn người của Giang Trầm đi xa, nhân viên tổ tiết mục xôn xao về người đàn ông được vây quanh khi nảy, khí chất mạnh mẽ cùng vẻ ngoài lại đẹp đến xuất chúng như vậy làm cho mọi người tò mò không thôi.
“Đạo diễn, người vừa rồi là ai vậy? Mọi người hình như rất tôn kính anh ta.”
“Đúng rồi, đạo diễn, người đàn ông kia lớn lên khí chất không tầm thường, chắc chắn lai lịch không bình thường nha.”
Phùng Kính Tắc ra vẻ cao thâm nói: “Anh ấy chính là ông chủ của khu du lịch này, mọi người cảm thấy đây sẽ là người thường sao?”
Nhân viên công tác kinh ngạc: “Sao? Người đàn ông trẻ tuổi đó vậy mà là ông chủ của khu du lịch này sao, cũng thật lợi hại!”
Khu du lịch Thanh Tây có quy mô lớn nhất cả nước, doanh thu hằng năm là một con số khổng lồ, người đàn ông trẻ tuổi như vậy lại là ông chủ của khu du lịch này, cũng khó trách bọn họ sẽ kinh ngạc.
Phùng Kính Tắc cười một tiếng: “Mọi người thì biết cái gì? Cái khu du lịch này cũng chỉ là một sản nghiệp nhỏ của người ta mà thôi.”
Phùng Kính Tắc vừa nói những lời này ra, quả nhiên lại dẫn đến một trận cảm thán.
Phùng Kính Tắc cũng nói: “Người này là người chúng ta không thể đắc tội đâu, dù sao vào thời điểm chúng ta quay hình, nhìn thấy anh ấy thì cứ né đi, đoàn chúng ta toàn là máy móc và các bạn nhỏ ba bốn tuổi thôi, nên nhất định phải chú ý, đừng va chạm vào người khác.”
“Đã rõ.”
Nhưng cũng không biết họ có duyên hay vì nguyên nhân gì khác, đoàn quay phim đến căng tin của khu du lịch để quay hình, trùng hợp đụng phải vị Giang tổng không nên đắc tội kia.
Lúc Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đang ăn cơm, Giang Trầm đang ngồi kế bên bàn của cô.
Đến cả Cố Ngải Phỉ và Chung Dao, lúc ăn cơm cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía bên này.
Khi đoàn phim quay hình, đoàn phim sẽ chú ý không quay chụp người qua đường, hơn nữa người này còn là Giang Trầm, bọn họ càng không dám quay.
[Bên góc trái có chuyện gì sao? Vì sao ngoại trừ Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm, mọi người đều thỉnh thoảng liếc nhìn về góc bên trái vậy.]
[Đúng rồi, mỗi lần ăn cơm Khương Húc đều ngồi không yên mà, hôm nay ăn cơm lại rất ngoan nha, còn lâu lâu nhìn bên trái một cái, sau đó quay đầu múc cơm bỏ vào miệng, giống như bên trái có thú dữ hay sao đó.]
[Camera làm cái gì vậy, quay sang bên trái đi, cho chúng tôi nhìn một chút có chuyện gì.]
Quả thực Khương Húc và Triệu Nhất Dương đã ngoan hơn ngày thường rất nhiều, bởi vì khí thế của Giang Trầm quá mạnh, mặt anh không cảm xúc ngồi bên cạnh bọn họ, cả người lạnh lùng nghiêm khắc.
Nhìn giống một ông chú kì lạ.
Bọn họ rất sợ anh nha.
Khương Húc nhìn Niệm Niệm đang chuyên tâm ăn cơm, hạ thấp giọng nói: “Niệm Niệm, cậu phải cẩn thận ông chú kì quái đó nha, nhìn chú ấy thật đáng sợ.”
Niệm Niệm nhìn ba của cô bé một chút, đâu có đáng sợ đâu, ba rất giống ngày thường mà, cảm xúc của ba chính là không có cảm xúc nha.