Cô nhanh chóng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy phòng làm việc từ trong gương, có người đàn ông đứng trong phòng bếp, trong tay của anh cầm lấy khăn lau, mở lò nướng ra, đem gì đó bên trong lấy ra.
Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!
Hấp ngụm khí lạnh, Tú Tú cả kinh thiếu chút nữa tim của cô nháy vọt ra khỏi yết hầu, đồng thời ở nháy mắt phát hiện ba sự kiện.
Cô không có mặc đồ, cửa không khóa, hơn nữa cô còn đang giải quyết nhu cầu sinh lý.
Cô trước tiên ngừng tiểu, vươn tay đem cửa phòng tắm rộng mở nhanh chóng đóng lại, lấy khăn tắm bao thân mình lại.
Trời ạ, cô thật sự là ngủ đến choáng váng!
Quá mất mặt, quá mất mặt, anh có nhìn thấy cô trống trơn đi ra không? Anh có nghe thấy tiếng cô trên nhà xí không?
Cô muốn đi đối mặt, cô muốn tự mình đứng lên, cô muốn lớn tiếng thét chói tai, hoặc đem bản thân vùi vào góc nào đó.
Trừng mắt nhìn ra cửa, cô vẫn còn trong kinh hoàng, tâm hoảng ý loạn ngồi ở trên bồn cầu ôm chặt ngực, phải sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.
OK, hiển nhiên đêm qua không phải là mộng, khó trách cô lại cảm thấy toàn thân đau nhức.
Lĩnh ngộ này, làm cho toàn thân cô lại phiếm hồng. Cô không rõ ràng lắm tại sao mình lại toàn thân trống trơn , ngày hôm qua cô rõ ràng có mặc đồ ngủ mới trên giường .
Chẳng lẽ nửa đêm cô tự mình đem quần áo cởi hết? Đêm qua sẽ không lại là cô chủ động đi đến trên người anh nữa chứ? Cô thật sự không có ấn tượng!
Ôm đầu, Tú Tú mặt đỏ tai hồng nghĩ.
Bây giờ làm như thế nào? Cô phải làm sao để đi ra ngoài đối mặt anh?
OK, Đường Tú Tú, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, nên bắt đầu làm từng chuyện một.
Cô trước hết nên đứng dậy đi tắm rửa.
Đúng, đúng, nên đi tắm rửa.
Vừa mới nửa mê nửa tỉnh chỉ ngửi được mùi đồ ăn nên còn không cảm thấy, hiện tại bị làm tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy trên người có hương vị vừa làm xong sự kiện kia, hại cô cả người nóng lên.
Tóm lại, tiêu diệt chứng cớ phạm tội trước, sau đó hãy tính chuyện khác.
Tim đập dồn dập, cô nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý, Tú Tú đem chính mình tắm sạch sẽ, cô chú ý tới sàn ẩm ướt, khăn của cô thiếu một cái, điều đó chứng tỏ anh cũng tắm qua rồi.
Cô thật hy vọng có áo choàng tắm ở trong phòng tắm, nhưng cô không có, cho nên cô bao khăn tắm đứng ở cửa, mất vài phút chuẩn bị tâm lý, mới dám mở cửa nhìn lén.
Anh vẫn còn trong phòng bếp, như là không hề chú ý tới cô.
Thừa dịp anh xoay người lấy đồ ăn, cô cầm lấy khăn tắm, nhón mũi chân, nhanh chân chạy vội quay về bên giường đến cạnh tủ quần áo, mở ngăn kéo dưới, cầm lấy bộ nội y trên cùng mặc nhanh vào, sau lại mở ngăn kéo quần áo ra, cô vốn nghĩ tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào, nhưng là cuối cùng lòng hư vinh làm cô nhịn không được mạo hiểm ngắm nhìn vài lượt, chọn một bộ áo lông màu đen mặc vào.
Cô nhìn vào gương cột lại tóc, khẽ mím môi, xác định chính mình đã ổn, mới cố lấy dũng khí đứng lên, hướng người đàn ông trong phòng bếp đi đến.
Anh đã lấy áo thun được phơi nắng hôm qua mặc vào, vươn tay lấy mấy trái cam vắt nước ép.
Nhà cô không có máy ép, anh chỉ đem một nửa quả cam cắt ra, sau đó dùng tay vắt nửa trái đó vào ly thủy tinh đến khi hết nước.
“Ách… Hi, chào buổi sáng.” Cô nhìn đến choáng váng, chưa bao giờ biết có thể vắt cam như thế.
“Chào buổi sáng.” Anh giương mắt, môi khẽ nhếch.
Đôi mắt lam đã ít tơ máu hơn nhiều, tóc vàng ở trong nắng sớm lóng lánh, tuy rằng trên mặt anh lởm chởm ít râu, nhưng cả người thoạt nhìn vẫn là nhẹ nhàng khoan khoái, hại trái tim non trẻ trong lòng cô lại đạp loạn nhịp.
Trên bàn cơm, có bánh mì nướng, canh cà chua, còn có trứng cuộn ngon mắt, mùi vị thật thơm, làm cho nước miếng của cô đều sắp chảy ra rồi.
“Đều là anh nấu ?”
Cô như bị trúng bùa chú, không tự chủ được kéo ghế dựa, ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn.
“Ừ.” Anh từ kệ bếp đi ra, mang theo ly nước cam để tới trước mặt cô, sau đó cầm lấy xẻng bánh lấy bánh mì ra.
Chiếc bánh vẫn còn nóng, khi mở nó liền toát ra khói trắng, hương thơm bay vào mũi. . . Cô hít hà hương thơm, đã thấy anh còn dùng dao cắt bơ thoa lên bánh mì.
“Tôi không nhớ mình có mua bơ.” Cô nuốt nước miếng, hai mắt cứ mãi theo dõi bánh mì trên tay anh, thì thào nói:”Cũng không nhớ rõ mình có mua bánh mì không...”
Nha… Nha… Bơ cùng bánh mì hòa tan nhau…
Cô chống cằm, không thể đem tầm mắt rời khỏi bánh mì, cảm thấy nước miếng mình sắp chảy ra rồi.
“Bơ em để đông lạnh trong tủ, còn nửa hộp, bánh mì là tôi dùng bột mì của em mà làm.” Mạc Lỗi nhìn bộ dạng cô, cười đem miếng bánh đưa tới trước mặt cô, “Ha ha nhìn xem.”
Nhìn hơi nóng bốc lên, mùi thơm lan tỏa ra bốn phía, bơ còn như ẩn như hiện trong bánh mì, cô vỗ vỗ ngực, gần như đã muốn vươn tay cầm.
“Không, không cần...” Cô nhìn miếng bánh, nhẫn tâm cự tuyệt, “Tôi, tôi đã lâu không ăn bơ…”
Anh nghe xong, không miễn cưỡng cô, chỉ lấy tay về, lòng của cô đột nhiên tê rần.
“Ăn nhiều lắm đối với thân thể không tốt. . . . . .” Cô thì thào nói, vẫn còn không quên cầm lấy thìa: “Tôi ăn canh là được rồi.”
Nói là nói như vậy, nhưng đôi mắt cô lại không rời được miếng bánh mì trên tay anh, anh buồn cười nhìn cô, đem bánh mì cắt nhỏ bỏ vào miệng mình.
Cô phát ra tiếng hít vào nho nhỏ, đôi mi thanh tú dựng đứng như chữ bát, trong mắt thật đúng là thoáng hiện nước mắt, giống mèo con đang khao khát.
Anh thiếu chút nữa bật cười, người phụ nữ này thật sự rất đáng yêu, nhìn cô bởi vì quá mức khát vọng mà mở cái miệng nhỏ nhắn, anh lại cầm một mẩu nhỏ, đưa đến bên miệng cô.
“Đến đây, ăn thử đi.” Anh nói.
Mùi lúa mạch cùng bơ xông vào mũi, cô nhịn rồi lại nhịn, nhịn nhịn nữa, cuối cùng vẫn là không tự chủ được mở miệng ra, anh đem mẩu bánh bỏ vào trong miệng cô.
Cảm giác này thật tuyệt, là bơ, là bơ thật đó. . . . . .
Còn có hương bánh mì nướng, ăn thật ngon, không phải chỉ bên ngoài tốt mã mà bên trong thật ngon, có chút muối, còn bỏ thêm nho khô, tất cả chúng nó đều ở miệng cô, hòa tan cùng vị bơ thơm lừng.
Nha, trời ạ, sao lại ăn ngon như vậy?
“Ăn thêm một miếng?” Anh nghiêng dựa vào bên cạnh bàn ăn, lại cắt thêm một mảnh đưa đến bên miệng cô, bên môi mang theo nụ cười đáng giận.
Cô muốn mím chặt đôi môi, nhưng mà… Nhưng mà…
Cô giống như trúng tà, lại mở ra miệng, lại ăn một miếng, nhưng anh đương nhiên sẽ không cam nguyện chỉ dừng lại ở đó, anh đút cho cô ăn một ngụm rồi lại một ngụm, giữa chừng vẫn còn không quên đưa nước cam lên, thẳng đến cô đem miếng bánh mì toàn bộ ăn xong.
Với món ăn khác, anh cũng dùng đồng dạng phương thức đối đãi cô.
“Không cần, tôi no rồi, thật sự…”
“Em xác định? Em không nếm thử xem hương vị sao? Một miếng thôi?”
Món trứng cuộn kia, lớp ngoài vàng óng, còn chân giò hun khói cùng tiêu ngọt, cà rốt, còn có lòng đỏ trứng đã lâu cô không đụng tới, anh cắt ra, lòng đỏ trứng liền chảy ra, anh lấy muỗng múc, đưa đến bên miệng cô.
Một ngụm đón một ngụm .
Người này thật là một ác ma.
“Anh ác quá.” Tú Tú rưng rưng dở khóc dở cười nhìn anh, liền ngay cả chính mình cũng không biết nước mắt là vì ăn quá ngon, quá hạnh phúc, hay là bởi vì ăn đến phát phì mà rơi.
“Cám ơn.” Anh cười xem cô tuy rằng oán giận, lại ăn luôn một ngụm trứng cuộn cuối cùng, sau đó liếm cắn đôi môi non mềm, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc lại tràn ngập vẻ giận dỗi phức tạp.
“Em chỉ ăn những thứ không dầu không muối gì đó sẽ khiến dinh dưỡng không đầy đủ.” Anh nói với cô: “Huống hồ, em như bây giờ thực vừa vặn, hoàn toàn không cần tiếp tục giảm béo. Em cần là dinh dưỡng vừa phải cùng vận động để duy trì thể lực.”
“Mấy món này mới không phải dinh dưỡng vừa phải, chúng nó vượt qua rồi.” Tú Tú la hét kháng nghị.”Có ít nhất năng lượng nửa ngày của người bình thường.”
Khóe miệng của cô còn dính lòng đỏ trứng, anh tự tay lấy ngón cái lau giúp cô, sau đó cười bỏ vào trong miệng ăn luôn.”Yên tâm, năng lượng dư thừa tôi sẽ giúp em tiêu hao hết.”
Lời nói cùng cử chỉ của anh làm cho Tú Tú trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhưng lại không nói thành lời.
Nhưng người đàn ông này dường như không hề chú ý mình nói và làm cái gì, chỉ xoay người đi vòng qua bàn, ngồi đối diện cô, bắt đầu ăn phần của mình.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng cúi đầu uống canh, uống xong mới nhớ ra, cô không nên lại tiếp tục ăn nữa, Đại Ma Vương tà ác cũng đã quay về chính vị trí anh, nhưng mà…
Trời ạ, ai tới nói cho cô, vì sao chỉ là canh cà chua mà có thể nấu ăn ngon như vậy?
Tú Tú ăn một muỗng canh, mắt ứa lệ nuốt vào, sau đó nhận mệnh múc muỗng thứ hai, một ngụm, lại một ngụm, cô tự nói với mình rằng nên mau bỏ muỗng xuống, nhưng cuối cùng vẫn là thực vô dụng đem bát canh đó uống đến không còn một giọt, cô chỉ kém một chút là đem bát liếm sạch mà thôi.
Quá đáng, thật là tà ác, thật sự.
Anh cùng cô đi ra cửa chọn mua vải dệt.
Cô thật không biết sự tình sao lại có thể phát triển đến như thế, ăn xong bữa sáng cô vốn còn đang rửa chén, sau đó anh hỏi cô muốn ra ngoài sao? Cô không nghĩ nhiều, chỉ trả lời muốn đi mua đồ, chờ cô phát hiện thì cô đã ngồi trên xe của anh, cùng anh đi chọn mua.
Khi đi qua vài cửa hàng, Tú Tú vốn nghĩ rằng anh rất nhanh sẽ nhàm chán, nhưng anh một chút cũng không bày ra bộ dáng không kiên nhẫn, cô bận thì anh liền tự mình ở một bên xem vải.
Cũng có lúc anh cùng cô cùng nhau ở một gian hàng tùy tiện xem đồ, sau đó anh cùng cô tiếp tục chọn mua.
Đến cửa hàng cuối cùng, anh không vào, mà đến cửa hàng tiện lợi đầu đường mua nước khoáng, một lát sau mới bước vào, khi đó cô đã tìm được vải, cũng bàn xong giá cả, muốn chuyển hàng hóa lên xe rồi.
Anh đi lên phía trước hỗ trợ, dễ dàng đã đem cuộn vải dầy cầm lên, mang ra ngoài.
Cửa hàng này là cửa hàng lâu năm, bà chủ được thừa hưởng gia nghiệp sau năm đời kinh doanh, khi anh vừa ra cửa, liền nhịn không được nắm lấy cô hỏi.
“Tú Tú, Tú Tú, người này là người mẫu sao? Sao lại đẹp trai đến như vậy, còn giúp em nhập hàng?”
“Hả? Ách… Anh ta, anh ta không phải người mẫu…” Cô không biết nên giới thiệu anh cùng bà chủ xinh đẹp ra sao, không khỏi có chút cà lăm.
“Vậy anh ta là ai? Chẳng lẽ…” Bà chủ xinh đẹp nhìn soái ca, lại nhìn cô thẹn thùng, hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói:”Là bạn trai em sao?”
Hả?
“Không, không phải…” Cô xấu hổ phủ nhận, “Anh ấy chỉ là hàng xóm, ở sát vách nhà em, đúng lúc có xe, cho nên mới thuận tiện đến giúp đỡ.”
Anh ngay lúc này lại đi vào, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Cô hoảng sợ, lắc đầu: “Không có, không có, không còn gì nữa…”
“Tôi ra ngoài chờ em.” Anh nói xong, hướng bà chủ gật đầu.
Cô nghĩ rằng anh muốn đi ra , lại thấy anh đột nhiên đi về phía cô, sờ lên má trái cô một chút, không nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy, Tú Tú nháy mắt đỏ bừng mặt.
“Có bụi.” Anh nói cho cô, “Bẩn.”
Cô che mặt.
“Thật có lỗi, chúng tôi là cửa hàng lâu năm, khó tránh khỏi có chút bụi.” Bà chủ xinh đẹp ha ha ha che miệng cười nhìn anh nói.
Anh nhếch khóe miệng, chỉ khoát tay xoay người rời đi.
Tú Tú vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ anh quay người lại, bà chủ lập tức yêu kiều cười, ôm vai cô, trêu chọc nói:”Ai yêu, người hàng xóm nào tốt như vậy, còn có thể lau mặt giúp em, sao chị lại không tìm được vậy ta?”
“Anh ấy chỉ là… Em chỉ là… Chỉ là bởi vì mặt em bị dơ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, xấu hổ giải thích, sau đó nhanh chóng đổi đề tài:”Chị Trần, em còn có việc, em đi trước, mấy loại vải kia khi nào có, nhớ cho em biết…”
“Nhất định, nhất định.” Bà chủ xinh đẹp cười nói, nhìn Tú Tú chạy trối chết, nhịn không được cố ý cất cao giọng nói:”Tú Tú, khi nào em kết hôn, nhớ gửi thiệp cho chị nha.”
Bát tự () cũng còn không biết, nói cái gì vậy?
Cô mang theo gương mặt đỏ bừng chạy ra khỏi cửa tiệm, đã thấy anh đứng ở bên xe, không có lên xe, khiến cho cô vạn phần xấu hổ.
“Chị ấy chỉ là thuận miệng nói bậy, anh đừng để ý.” Cô giải thích.
“Tôi biết.” Anh đem bình nước khoáng uống xong quăng lên xe, nói : “Tôi thấy chỗ rẽ phía trước có siêu thị, đi mua vài thứ rồi về được không?”
“Nha, được.” Khó trách anh không lên xe.
Anh đóng cửa xe, nắm tay cô đi về phía trước.
Hả?
Nhìn anh nắm tay cô, cô lập tức có chút kinh hoảng, không biết có nên rút tay về hay không, nhưng anh nắm tự nhiên như vậy, đột nhiên rút về thì rất kỳ quái, cho nên cô chần chờ một chút, không có phản kháng, nhưng mặt cũng bất giác đỏ hơn.
Cô không biết mình thẹn thùng cái gì, rõ ràng anh cùng cô chuyện gì cũng đều đã làm, lúc trước anh cũng từng nắm tay cô, ngày đó ăn xong thịt nướng, anh đã nắm tay cô, nhưng hiện tại lại thấy cùng lúc ấy không giống, cảm giác giống như rất… Rất thân mật…