Người nam nhân kia lấy từ bartender hai ly rượu, một ly màu hổ phách, một ly màu hồng, trên mặt thả hoa anh đào.
Đồ Hoan mang theo nụ cười ngọt ngào, tiếp tục nói: “Anh là nhà thiết kế của Triều Đại, gọi là Vương Triều Dương, có tin đồn lão Đường muốn cho anh kế nghiệp, nhưng bà Chu không chịu.”
“Vì sao?”
“Thứ nhất là bà Chu còn chưa muốn về hưu, thứ hai là vì Vương Triều Dương không đủ tư cách, người đúng quy cách để tiếp nhận Triều Đại chân chính chỉ có một, chính là con gái của bà Chu.”
Tầm mắt của anh theo bóng Vương Triều Dương đang cầm hai ly rượu tiến về phía trước, tìm kiếm chỗ anh sẽ tới, lại ở đó nhìn thấy một bóng dáng, trong lòng chấn động, nháy mắt kéo về tầm mắt, nhìn chằm chằm.
Nữ nhân kia có mái tóc dài được bới lên, mặc lễ phục đơn giản màu đen, khoác một cái áo choàng màu hồng phấn, đứng ở phía cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía mọi người, nhìn bên ngoài.
Cô không có khả năng là người kia, cô chưa bao giờ mặc quần áo khêu gợi như vậy, nhưng anh nhận ra hình dáng của cô, nhận ra được đường cong tao nhã của gáy cô, nhận ra được mái tóc bướng bỉnh, hơi xoăn của cô.
Sau đó anh thấy hai bả vai cô rủ xuống, hơi hơi nghiêng mặt, đem cái trán tựa vào trên kính, khe khẽ thở dài, bộ dáng mệt mỏi.
Đó là cô.
Tú Tú.
Bởi vì thấy cô, trái tim trong lồng ngực đột nhiên nhảy lên thật to.
Anh đã bao nhiêu lâu không gặp cô? Một tuần? Mười ngày? Cảm giác như đã qua cả đời.
Anh không thể tin được vào hai mắt mình, nhưng cô quả thật đứng ở nơi đó, một bộ dáng mệt đến cực điểm, bộ dáng như muốn từ cửa sổ kia chạy ra ngoài.
Trong chớp mắt, anh cơ hồ muốn bước qua, đem cô ôm vào trong lòng, đem cô mang ra khỏi đây, nhưng giây tiếp theo, một nam nhân tới gần cô, cùng cô nói chuyện, cô phát hoảng, lập tức thân thể đứng thẳng, rụt người lại, miễn cưỡng tươi cười, ý đồ cự tuyệt ly rượu đối phương đưa cho cô.
“Nha, cô gái đó, chính là cô gái nhỏ đáng yêu mà Vương Triều Dương kia mời rượu.”
Thanh âm Đồ Hoan đột nhiên vang lên, anh bỗng chốc phản ứng không kịp.
“Ai?” Anh không cẩn thận hỏi lại.
“Là con gái của Chu Lị Hinh với Đường Hạ, là tiểu công chúa của Triều Đại, mấy năm gần đây, mấy mẫu thiết kế được hoan nghênh của Chu Lị Hinh đều do cô ấy làm, chuyện này cũng không phải là bí mật.”
Đồ Hoan ôm lấy tay anh, bát quái, nói: “Vương Triều Dương nếu muốn tiếp quản, thì phải thu phục được cô ấy, cô ấy mới là con gà đẻ trứng vàng trong Triều Đại. Đường Tú Tú thiết kế quần áo, thực sự đẹp không chịu nổi, chỉ cần là nữ nhân thì đều muốn có một bộ, em nghe các phóng viên quen biết nói, nếu có thể có được một bộ quần áo do cô ấy làm, kêu họ bán đứng linh hồn họ đều nguyện ý.”
Anh không thể suy nghĩ, chỉ có thể nhìn nữ nhân ở phía trong phòng kia.
“Đến đấy đi.” Đồ Hoan ôm lấy tên nam nhân ngốc bên người, lôi kéo anh đi về phía trước, “Chúng ta tới chào hỏi một tiếng.”
Anh không có phản ứng lại, anh muốn tới gần cô, muốn đụng chạm cô, muốn đem cô ôm vào trong lòng anh. Anh bị Đồ Hoan kéo tới trước vài bước, đi gần tới bên cô anh mới nhớ tới chính mình đã làm cái chuyện tốt gì đối với cô.
Anh tỉnh lại, muốn lùi lại, nhưng không còn kịp, cô đã thấy anh.
Cứ như vậy một giây, ánh mắt cô trừng thật lớn, nguyên bản khuôn mặt hơi tái nhợt, tại một chớp mắt trở nên càng trắng.
Trái tim của cô buộc chặt, đau đớn.
“Hi, anh Triều Dương.” Đồ Hoan ôm lấy tay anh, tùy tiện cùng Vương Triều Dương bắt tay, liền xoay người, hướng cô vươn tay, mỉm cười, tự nhiên hào phóng tự giới thiệu: “Tú Tú, xin chào. Tôi là Đồ Hoan, thật vui khi gặp cô, tôi đã nhận lời của Irene, tham gia show diễn lần này.”
“Ách, xin chào…” Cô đáp lại suy yếu, đôi mắt vẫn là trừng mắt anh, cả người cứng ngắc như tượng rối gỗ.
“Tôi rất thích các thiết kế của cô nha.” Đồ Hoan dùng thanh âm giả bộ nũng nịu, quay đầu vuốt ngực A Lỗi, hỏi: “Đúng hay không, anh yêu? Em đã nói với anh rồi, đúng không? Tú Tú thiết kế quần áo rất đẹp, người ta thật sự là rất muốn có một bộ.”
Anh không có phản ứng, chỉ có thể cứng người, nhìn nữ nhân trước mặt đang mở to mắt trừng anh.
Đồ Hoan quay đầu lại, nhìn Đường Tú Tú, cười duyên nói: “A nha, xem tôi sao lại không lễ phép như vậy, tôi quên không giới thiệu. A Lỗi, vì này là Tú Tú, là con gái của chị Chu. Tú Tú, đây là Mạc Lỗi.”
“Đồ Hoan, vị Mạc tiên sinh này, không phải là vị hôn phu trong truyền thuyết cùng cô đính hôn nửa năm trước đấy chứ?”
Vương Triều Dương cũng lên tiếng.
Một giây kia, đôi mắt cô như trừng lớn hơn nữa, một khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển thành trắng bệch.
“Ai nha, anh Triều Dương thật là đáng ghét.” Đồ Hoan thẹn thùng vỗ vào cánh tay Vương Triều Dương, “Người ta còn chưa có đính hôn gì đâu, anh như vậy sẽ làm A Lỗi cho là em đang muốn ép hôn, đến lúc đó anh ấy không cưới em, xem anh bồi thường em thế nào.”
Cứ như vậy trong nháy mắt, anh cho rằng cô muốn té xỉu, cô hoàn toàn không có hô hấp, nhưng ngay tiếp theo, cô như đột nhiên tỉnh lại, tay giơ ra lấy ly rượu trong tay Vương Triều Dương mà lúc nãy cô cự tuyệt, uống một ngụm thật lớn.
“Oa Tú Tú, nguyên lai cô là một cô gái tửu lượng tốt như vậy, thật là lợi hại.” Đồ Hoan trừng lớn mắt, cười khen ngợi sự hào sảng của cô.
Những lời này, làm cho tầm mắt của cô rốt cục dời từ trên mặt anh, chuyển tới trên người của Đồ Hoan.
Bởi vì một ngụm rượu kia, mặt cô nháy mắt đỏ lên, cô lại uống thêm ngụm to, lần này cô uống hết. Nhưng không chỉ có vậy, cô đưa cái ly không cho Vương Triều Dương, đưa tay lấy cái ly khác trong tay anh, một ngụm uống hết.
“Oa.” Cô thở hổn hển, bật cười, “Rượu này thật là quá mức.”
Khi cô quay đầu, nhìn Đồ Hoan, lễ phép mỉm cười nói: “Thật vui được biết cô, bất quá tôi muốn đi trang điểm một chút, xin thứ lỗi.”
Dứt lời, cô nhìn cũng không nhìn anh một cái, quay đầu bước đi.
Đồ Hoan nhìn nam nhân bên cạnh sắc mặt xanh mét, mang theo ly rượu champagne hồng phấn, ôm lấy tay anh, đi tới bên kia, thêm mắm thêm muối ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng bổ sung: “Bà Chu vốn là muốn để con gái tiếp quản công ty, nhưng Đường Tú Tú thật sự không thích xã giao, nói thật là cũng không ham thích kinh doanh, nhưng nếu Vương Triều Dương có thể lấy Đường Tú Tú, kia hết thẩy sẽ không còn là vấn đề gì lớn, nhưng tiểu công chúa cố tình lại không có hứng thú với anh, anh vốn đang mua chuộc mọi người khắp nơi, nhưng nghe nói tiểu công chúa kia chỉ coi anh là bằng hữu, nghĩ sẽ không có ai theo đuổi cô, đáng tiếc từ bên Mỹ lại xuất hiện ra một Trình Giảo Kim, một vị kim chủ muốn hợp tác với Triều Đại, làm cho Chu Lị Hinh khó có thể cự tuyệt lời mời hấp dẫn.”
Đồ Hoan lại uống một ngụm champagne, ngọt ngào cười nói: “Chuyện ngoài ý muốn, không sai biệt lắm chính là tại lúc kia, mới bắt đầu phát sinh. Nếu Triều Đại chịu hợp tác, Vương Triều Dương liền mất chỗ đứng. Show diễn lần này nếu thất bại, đối phương có lẽ sẽ rút lui có trật tự, cho nên em thấy anh chính là người đáng tình nghi nhất.”
Cô muốn ói ra.
Vị hôn phu? Vị hôn phu? Vị hôn phu?
Cô không thể tin được, cô không thể tin được vào hai mắt mình, không thể tin được chính lỗ tai mình, không thể tin được chính mình sao lại ngu xuẩn như vậy.
Đính hôn nửa năm?
Anh đương nhiên đã đính hôn, trừ việc này còn có khả năng nào khác nữa?
Cho nên anh mới bỏ chạy, mới trong đêm trốn đi! Anhthế nhưng lại là vị hôn phu của Đồ Hoan! Anh muốn kết hôn nhưng là với vị người mẫu siêu cấp xinh đẹp mới nổi hai năm gần đây!
Anh làm sao có thể không chạy trốn?
Nếu như bị cô bám lấy, anh làm sao có thể cưới cái người cao m kia, có gương mặt của thiên sứ, cùng dáng người ma quỷ, vừa được tạp chí thời thường bình chọn là siêu mẫu nữ gợi cảm nhất Châu Á?
Cô là người ngu ngốc mới có thể yêu thương tên khốn kiếp bắt cá hai tay kia!
Trời ạ, cô thực sự muốn ói ra.
Phòng trang điểm có cảm giác như ở rất xa, cách vài trăm mét, cô chuyển hướng ra ban công, bước nhanh đi ra ngoài, đem rượu vừa uống, ói ra toàn bộ trong hoa viên.
Kết quả là vừa ói, nước mắt nước mũi của cô cũng đều tuôn ra.
Đáng chết!
Tú Tú lấy mu bàn tay lau đi ẩm ướt trên mặt, toàn thân rét run, chân cùng tâm như muốn nhũn ra.
Cô không thể ở tại chỗ này, cô không cần ở chỗ này nhìn anh, này rất khủng bố, cô phải rời khỏi nơi này.
“Tú Tú, con đang làm cái quỷ gì ở đó? Nha, trời ạ, con lại uống say sao?”
Cô mới vừa đứng thẳng dậy, thanh âm nghiêm khắc của mẹ lại vang lên phía sau, hại cô bụng rỗng lại một lần xoay đảo, vốn chính là hoa mắt chóng mặt, đầu ong lên.
“Mẹ nói với con nhiều lần rồi, hôm nay là sinh nhật của mẹ, toàn bộ mọi người đều đến, party lần này rất quan trọng, con vì sao không chú ý mặt mũi của mẹ? Áo choàng của con bị sao thế? Con không phải là ói ra chứ? Trời ạ, mùi vị này…”
Không chịu nổi lời trách cứ chói tai kia, cô xoay người bước đi.
“Tú Tú, con muốn đi đâu?” Chu Lị Hinh căm tức trách cứ.
“Về nhà.” Cô rưng rưng tức giận nói.
“Không cho con khoác cái áo bẩn này trở lại trong phòng, thật là mất mặt xấu hổ.” Chu Lị Hinh hỏa tốc che trước mặt nữ nhi, đem áo choàng cởi bỏ ra.
Cô không phải nói là về nhà này, cô muốn về chính là nhà của cô.
Tú Tú buồn bực muốn thét lớn, nhưng cô còn chưa có mở miệng, nữ nhân trước mắt đã mở miệng, lạnh mặt bắt đầu quở trách cô không phải.
“Trời ạ, con có phải lại mập lên không? Xem thịt của con đều bị lộ ra rồi đấy, sớm biết con mập lên, mẹ sẽ đưa một bộ lễ phục khác đổi cho con. Mẹ biết con thích ăn, nhưng con không thể biết tiết chế một chút sao?” Chu Lị Hinh xem thường, không chịu nổi thở dài, tay giơ ra, tháo búi tóc của cô, đem tóc dài của cô vén lên, che lấp hai cánh tay mượt mà quá độ của cô, đôi mi thanh tú nói: “Mẹ cũng đã nói với con, con mập như vậy, không cần bới tóc lên, nó chỉ làm cho khuôn mặt của con tròn hơn thôi, thân thể thoạt nhìn cũng lớn hơn nữa. Làm ơn, con đã không được đẹp, nếu vẫn không chịu trang điểm, làm sao có nam nhân nào thích con?”
Cô không có mập lên, trên thực tế, từ khi bắt đầu vận động, tuy rằng ăn thật nhiều, nhưng cô vẫn là gầy đi vài kg, nhưng hiển nhiên cho dù cô có gầy lại thế nào, cũng không đạt được tiêu chuẩn trong mắt của mẹ.
Đột nhiên trong lúc đó, cô chịu đủ, không nhịn được thốt lên: “Mẹ biết không? Cân nặng của con là đạt tiêu chuẩn, tiêu chuẩn vệ sinh, tiêu chuẩn khỏe mạnh, tất cả đều đạt tiêu chuẩn! Gầy giống mẹ mới là không bình thường! Mẹ là loại người mỏng như tờ giấy, chỉ lưu hành vào thế kỷ trước, giờ đã lỗi mốt rồi!”
Sau khi nói xong, làm cho sắc mặt Chu Lị Hinh trắng xanh, bà che ngực, bộ dáng như chịu đả kích, không thể hiểu nổi nhìn cô.
Thấy mẹ như vậy, làm cho Tú Tú cảm thấy áy náy, không nhịn được lập tức nói lên:
“Con xin lỗi, con không phải có ý này…”
Cô chưa nói xong, chỉ nghe mẹ nói liên thanh: “Trời ạ, con đang nói linh tinh gì thế, lưu hành là do con người sáng tạo! Con đầu óc rốt cuộc là bị sao vậy? Tiêu chuẩn vệ sinh? Tiêu chuẩn thể trọng? Con điên rồi sao? Con ở bên ngoài rốt cuộc nhìn thấy mấy cái thứ nhảm gì vậy?”
Chu Lị Hinh không chịu nổi vỗ về ngực, lắc lắc đầu nói: “Ở trong này đợi mẹ, mẹ đi lấy áo choàng khác, để cho con che cánh tay.”
Đúng vậy, đầu óc cô rốt cuộc là bị làm sao rồi?
Tú Tú rung rung cười khổ, vô lực nghĩ.
Đã nhiều năm như vậy, cô thế nào còn nghĩ rằng những lời nói đó có thể tổn thương chính mình như vậy?
Chu Lị Hinh tâm là làm bằng sắt, bà có sự tự tin hơn người, không ai địch nổi, không bất luận kẻ nào, huống chi là lời nói, có thể đả kích đến bà.
Cô trợn trừng mắt, thừa dịp mẹ cố chấp đi lấy áo choàng, xoay người xuống cầu thang, muốn đi trực tiếp từ cầu thang trong hoa viên vòng lên phía trước rời đi, nhưng khi cô xoay người, thế nhưng thấy nam nhân kia không biết là từ khi nào, đã như bóng ma đứng trong góc hoa viên.
Ông trời, anh khi nào thì đứng ở đó? Anh nghe được bao nhiêu?
Thấy tên đáng giận kia, cả người cô lại một trận choáng váng hoa mắt, nghĩ đến anh khả năng cái gì cũng đều thấy, bao gồm cả việc cô vô dụng nôn mửa, nghe thấy cô yếu đuối nói chuyện cùng mẹ, phẫn nộ cùng xấu hổ lại đồng loạt dâng lên.
Không muốn lại thấy anh, cô lập tức xoay người, muốn quay lại nơi có ánh đèn thủy tinh, nhưng cô mới động, anh đã giữ cô lại.
Không cần…
Theo phản xạ cô nâng tay liền tát anh một cái.
Anh cũng không nới lỏng tay, nhưng thật ra người đánh là cô, lại cảm thấy tay đau muốn chết, tâm cũng đau muốn chết.
“Anh nghĩ là anh đang làm cái gì?” Tú Tú đau lòng khó nhịn trừng mắt với anh, giận dữ mắng: “Buông tay ra!”
Anh không biết anh đang làm cái gì, anh đang đi làm nhiệm vụ, hơn nữa là còn là vị hôn phu chết tiệt của Đồ Hoan, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng muốn té xỉu của cô, anh đã không nghĩ nhiều liền đi theo cô.
Sau đó, trời biết anh vì sao muốn giữ chặt cô, anh hoàn toàn không thể suy nghĩ, khi cô xoay người rời đi, anh chính là theo bản năng giơ tay nắm lấy cô.
“Buông tay!” Cô hất tay, giận trừng mắt anh, nước mắt chảy ra.
Nước mắt của cô, làm cho anh buông lỏng tay ra.
Anh nhẹ buông tay, cô cả người lung lay một chút, thiếu chút té ngã, anh giơ tay muốn đỡ cô, lại bị cô hất ra.
“Đừng đụng vào tôi.” Cô lui về sau một bước, tránh anh như tránh rắn rết, lấy hai tay vây quanh chính mình, rưng rưng nhìn tên nam nhân đáng giận trước mắt, run giọng nói: “Không cho anh gặp mặt tôi.”