Thầm Mến Có Chút Phiền

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì thương tiếc một ngàn tám trăm ba mươi hai đồng( đơn vị tiền tệ) dùng để mua túi bao cao su kia, An Hiểu Hiểu luôn luôn giữ danh hiệu bé ngoan đúng giờ cũng phá lệ đến muộn.

Lúc lái xe đến công ty, đã hơn tám giờ, hai mắt cô thâm quầng, đi vào vị trí của mình trong phòng tiếp tân, đem ba lô thuận tiện ném vào ngăn kéo lớn, bi ai gục xuống bàn.

“Hiểu Hiểu, cậu đến muộn.” Thường Nhạc là đồng nghiệp tốt nhất của An Hiểu Hiểu trong phòng tiếp tân, mắt cận tám trăm độ, là một hủ nữ tiêu chuẩn, cả ngày cúc hoa dài, cúc hoa ngắn, cái gì công, cái gì thụ, hại An Hiểu Hiểu lúc ăn cơm ăn đến nỗi thiếu chút nữa nghẹn chết.

“Một ngàn tám trăm ba mươi hai đồng của mình……” hai mắt An Hiểu Hiểu nhìn lên trên, một bộ dạng nữ quỷ “Ta chết thật sự thảm”. “Thường Nhạc, cậu đoán xem tan tầm ngày hôm qua mình gặp được ai?”

“Ai?”

“Sếp lớn!” An Hiểu Hiểu vỗ bàn ngồi dậy, không biết nên khóc hay nên cười, dù sao Hạng Thanh Lỗi cũng chính là đối tượng thầm mến của toàn thể nhân viên nữ trong công ty.

Thường Nhạc đẩy đẩy mắt kính thô to dày cộp trên mặt, hai mắt sáng ngời. “Sau đó thì sao?”

“Cậu không biết tình huống có bao nhiêu ngượng ngùng đâu! Mình cư nhiên gặp được anh ấy ở……”

“Khoan, đừng nói, để mình đoán.” Thường Nhạc lại bắt đầu phát huy hủ công của cô. “Cậu bắt gặp anh ấy cùng một người đàn ông khác hôn nhau? Hay là cậu gặp được cúc……”

“Xí xí, van cậu không cần lại đem tổng giám đốc viết thành nam namtrong tiểu thuyết, như vậy sẽ phá tan ảo tưởng của mình, mỹ cảm cũng bị phá hủy.”

“Bằng không cậu rốt cuộc bắt gặp tổng giám đốc đang làm cái gì?” Mặt Thường Nhạc uể oải.

“Mình gặp anh ấy cùng một người phụ nữ ở trên xe……”

“An Hiểu Hiểu!” Hai người đang tán gẫu hăng say, sau lưng thình lình xuất hiện một giọng nữ đầy đặn.

Là chủ nhiệm phòng tiếp tân, biệt danh là Trầm đại nương(bác gái), là người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi có hai con, nghiêm khắc như nữ huấn luyện viên thời trung học, sở thích là “nắm bím tóc”của nhân viên tiếp tân, quang minh chính đại cuồng khấu đánh giá thành tích. (nắm được điểm yếu của người khác, giống nghĩa cùa cụm từ “gót chân A-sin”)

Nghe chủ nhiệm điểm danh, An Hiểu Hiểu lập tức giật bắn lên. Đúng rồi, hôm nay đến phiên cô trực ban, đều do một ngàn tám trăm ba mươi hai đồng đáng chết kia, cô đau lòng chết mất!

Biên chế phòng tiếp tân tổng cộng có năm người, phụ trách lọc hoặc nhận điện thoại trong nước, bởi vì công việc chủ yếu của công ty là xuất khẩu đến Âu Mĩ, công việc trong nước tương đối ít, cho nên phòng tiếp tân xem như một chỗ trống lớn.

Chủ nhiệm không cần luôn phiên trực ban, bốn người còn lại phải thay phiên đến bàn tiếp tân ở đại sảnh lầu một của công ty, coi như là bộ mặt quan trọng của công ty.

Vì thế An Hiểu Hiểu chạy trối chết, phi như bay tới bàn tiếp tân dưới đại sảnh lầu một, còn chưa có ngồi nóng ghế, cửa tự động sáng ngời trong như gương mở ra, Hạng Thanh Lỗi cùng vài cán bộ cấp cao đi vào.

So với quần áo không chỉnh tề trong trí nhớ hôm qua, lúc này Hạng Thanh Lỗi đang sải bước tiến lên thật sự là tuấn mỹ xuất chúng, một thân tây trang màu xám đậm cùng caravat hoa văn hình học, khí chất cao nhã lại nghiêm túc, tóc đen tự nhiên dày đậm rối tung, mắt phượng trầm tĩnh như nước, môi mỏng không yêu cười nhẹ nhàng gợi lên, đứng giữa nhóm cán bộ cao cấp đầu trọc béo lùn, thật sự là vũ trụ vô địch phích lịch suất!

Không nói chuyện tổng giám đốc là kiểu đàn ông phóng đãng hoa tâm, một cái mỉm cười của anh có thể ngay lập tức giết chết hàng nghìn oán nữ, một cái liếc mắt liền có thể xuyên thấu tường băng vạn thước, không cần biết là người đẹp lạnh lùng nào, mặc kệ là cô nàng nóng tính nào, ai mà không muốn quỳ gối dưới gấu quần anh, còn ước có thể làm chăn bông giúp anh ấm giường một đêm?

An Hiểu Hiểu nhẫn nhịn không lộ ra vẻ khát khao, từ lúc vào công ty đến bây giờ, mỗi khi đến ca trực của cô, có hơn phân nửa đều là hưng phấn chờ mong một màn này đến, chỉ cần đối tượng thầm mến liếc mắt một cái, liền đủ để an ủi vô số đêm tịch mịch, cũng chỉ vào lúc này, cô mới có thể cảm thấy hạnh phúc khi mình là nhân viên tiếp tân cấp bậc thấp nhất trong công ty.

Dựa theo thói quen ngày thường của Hạng Thanh Lỗi, tuyệt đối không có khả năng sẽ chú ý tới ánh mắt nóng bỏng khát khao như điên kia, hôm nay lại đột nhiên liếc mắt qua bàn tiếp tân một cái.

Mắt phượng dừng lại, dừng lại trên khuôn mặt không chút nào che giấu tràn đầy mê luyến của An Hiểu Hiểu, bỗng nhiên sửng sốt.

Khuôn mặt trắng nõn không có gì nổi bật, ngũ quan coi như thuận mắt, nhìn cũng hài lòng, đôi mắt to rất linh hoạt, chớp chớp nhìn anh, trên mặt là nụ cười ngớ ngẩn ngốc nghếch.

Hạng Thanh Lỗi nở nụ cười.

Vẻ mặt quá ngốc nghếch, nhưng nhìn qua lại rất thú vị, cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chính là cảm thấy nhìn rất quen mắt……

Suy nghĩ vòng vo một lúc, rốt cục nhớ tới một đàn quạ đen dưới bãi đỗ xe ngày hôm qua, Hạng Thanh Lỗi nhăn mày lại, buồn bực nghĩ đến hạ phúc sưng đến đau nhức lại thủy chung không chiếm

được thỏa mãn.

Anh hưởng thụ tình ái, nhưng tuyệt đối sẽ không súng thật đạn thật ra trận, nhất định sẽ “mặc áo mưa” mới tiến lên, không để thân thể nhiễm bệnh, lại càng sẽ không để người phụ nữ lấy chuyện mang thai đến uy hiếp.

Ngày hôm qua ả kỹ nữ trên xe thế nào cũng không chịu rời đi, quả thật thành công khơi mào dục hỏa của anh, vốn định thành toàn khát vọng của ả, lại bởi vì An Hiểu Hiểu chậm chạp không trở về, thích thú đều bị đánh hỏng, vô luận ả cao giọng rên rỉ thế nào, anh cũng không chịu tiếp tục.

Cuối cùng ả giận dữ rời đi, nam tính của anh sưng đến đau đớn, chỉ có thể ngồi khó chịu trong xe nửa giờ, chờ bụng dưới cao cao biến thành “lều trại nhỏ”.

Thật đúng là nhờ vào chậm rì rì của cô ta, cô ta gọi là gì nhỉ?

Cùng lúc suy nghĩ, Hạng Thanh Lỗi chân dài đã đi qua, dừng lại trước An Hiểu Hiểu đã hóa đá, ngón tay nhấc bảng tên cài trước ngực cô, rõ ràng chuẩn xác gọi tên.

“An Hiểu Hiểu.” Đúng rồi, chính là tên này.

“Có.” An Hiểu Hiểu từ trên vị trí bật dậy, tậm trạng như cá nằm trên thớt, bùm bùm loạn nhảy một trận.

“Rất có tinh thần.” Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Hạng Thanh Lỗi buồn cười.

“Báo cáo tổng giám đóc, tự tin, hoạt bát, tinh thần phấn chấn chính là tinh thần của phòng tiếp tân.” Trước mặt ông chủ nhà mình, đương nhiên là muốn chân chó một chút.

“Tôi xem hẳn là nên đổi thành tốc độ, hiệu suất, chuyên chú.” Hạng Thanh Lỗi hừ lạnh.

Thần kinh An Hiểu Hiểu đắc biệt không tốt, tự nhiên không phát hiện ra anh đnag nói móc, chính là liều mình gật đầu đáp phải. “Tổng giám đốc nói đúng ạ.”

“Vào công ty mấy năm?” Hạng Thanh Lỗi cảm thấy thích thú, quăng nhóm đại nhân vật sau lưng đi, nhàn nhã trò chuyện cùng cô.

“Hai tháng nữa là đủ năm năm.” Ngô, toàn bộ cằm nhóm cán bộ cao cấp giống như đều rớt xuống, làm gì lại có loại biểu cảm này, tổng giám đốc thăm hỏi nhân viên thì có gì không đúng? Hừ!

Chẳng qua Hạng Thanh Lỗi đứng ở cửa lớn công ty nói chuyện cùng tiếp tân như vậy, hình ảnh này thấy thế nào cũng giống như hoàng đế cổ đại coi trọng tiểu cung nữ, chuẩn bị cho tốt để được lâm hạnh!

“Sau khi tốt nghiệp liền vào công ty?” Mắt phượng đánh giá tuổi của cô, anh nhìn người nhất định chuẩn, cô nhiều lắm chỉ trên dưới hai mươi sáu, tiêu chuẩn tuyển dụng của phòng tiếp tân không tính cao, có bằng cấp chuyên khoa đã có thể được tuyển.

“Đúng vậy.” Nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy mỹ cảnh anh quần áo hỗn độn, hiện tại lại gần gũi cùng đối tượng thầm mến nói chuyện với nhau, An Hiểu Hiểu liền đỏ mặt.

Nhưng một ngàn tám trăm ba mươi hai đồng kia vẫn làm cô rất đau lòng, đau đến ngay cả bữa sáng cũng không có tâm tình để ăn, chỉ có thể trừng mắt nhìn túi bao cao su “ghanh đua khoe sắc” kia, khóc không ra nước mắt.

“Thi đỗ vào hay là đi cửa sau?”

“Đương nhiên là thi vào.” An Hiểu Hiểu kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực.

Có thể thi đậu vào công ty lớn được người ca ngợi này, thu nhập một khoản không tệ, còn có thể ngẫu nhiên YY sếp lớn nhà mình, không biết có bao nhiêu người nói đời trước cô phải đốt bao nhiêu hương mới có vận may như vậy.

Vẻ mặt của Hạng Thanh Lỗi rõ ràng là không tin, ánh mắt nhướng thật cao, nhưng vẫn tuấn mỹ đến không có thiên lý, căn bản là một yêu nghiệt họa thủy, không biết ai sẽ thu phục được anh?

“Nếu tổng giám đốc không tin, có thể đọc tư liệu cơ bản của nhân viên, tôi nhưng là trong trắng thuần khiết.”

Đừng choáng váng, Trầm đại nương tinh ranh chẳng khác quỷ là bao, không có gì thoát được hoả nhãn kim tinh của bà ta, loại chuyện nhờ người nói giúp này tuyệt đối không có khả năng xảy ra trong phòng tiếp tân!

“Tạm thời tin cô một lần.” Hạng Thanh Lỗi hừ nói, thấy cô khát vọng lộ ra bộ dáng chính mình trong sạch, trong lòng cảm thấy thú vị

Nhóm cán bộ cuối cùng lấy lại tinh thần, tiến lên dựa vào bên tai Hạng Thanh Lỗi nói chuyện, Hạng Thanh Lỗi mắt phượng liếc một cái, bước chân xoay chuyển đi đến thang máy.

“Tổng giám đốc xin dừng bước.” An Hiểu Hiểu gấp gáp kêu lên.

Nhóm đại nhân vật phía trước toàn bộ dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cô, có liếc nhìn, có khinh miệt, nhưng cô lại mang tinh thần “thấy chết không sờn”(coi thường cái chết), cho nên hoàn toàn không để ý thấy lông mày Hạng Thanh Lỗi đang nhướn lên, ánh mắt ý bảo cô tiếp tục nói.

“Tôi, tôi nơi này có một khoản tiền muốn tổng giám đốc thanh toán.” Đem lòng thầm mến để qua một bên, bởi vì no bụng cũng rất quan trọng, cô quyết định đem da mặt làm dày như tường xi măng.

Thừa dịp Hạng Thanh Lỗi nhăn mày, An Hiểu Hiểu từ từ đi đến trước mặt anh, đem tấm hóa đơn nắm chặt trong tay vô cùng cung kính trình lên.

Hạng Thanh Lỗi tiếp nhận, cúi mặt xuống nhìn, hứng thú dạt dào liếc nhìn sắc mặt bất an không yên của cô, đột nhiên có thể lĩnh hội tư vị con mèo trêu cợt con chuột, mặc dù hiện tại khoảng cách chân chính so với trêu cợt còn có một đoạn lớn.

“Đây là cái gì?” Anh cố ý lạnh lùng chất vấn.

“Hôm qua tổng giám đốc dặn dò tôi mua…… Ách, chính là cái kia.”

“Tôi không nhớ rõ tôi có nhờ cô giúp tôi mua này nọ.”

“Ách…… Chính là cái kia cái kia, tổng giám đốc khả năng bận quá cho nên đã quên……” Cái trán đã muốn ướt đẫm mồ hôi hột, An Hiểu Hiểu cười đến nỗi mặt cũng trở nên cương cứng.

Hạng Thanh Lỗi mắt phượng nhẹ giương, khóe mắt mỉm cười, An Hiểu Hiểu có thể thề với trời, anh nhất định là cố ý giả ngu trước mặt cô!

Vì sao a vì sao? Tổng giám đốc xuất thân trăm tỷ vì sao lại keo kiệt bỏ ra khoảng tiền nhỏ một ngàn tám trăm ba mươi hai đồng này? Không thể đem tiền trả lại cho cô sao?

Liền coi là đối tượng thầm mến cũng không thể cho qua như vậy! Cô là cô gái luôn rõ ràng giữa mộng ảo vào thực tế, thầm mến anh chính là liều thuốc tinh thần cho cuộc sống đi làm buồn tẻ, chung quy không thể làm no cái bụng trong hiện thực !

Không sai không sai, thầm mến để sang một bên, khoản tiền này không thể không lấy lại!

Nhìn cô lộ ra vẻ mặt bắt buộc, trong lòng Hạng Thanh Lỗi nổi lên một cỗ ác ý.

“Tôi thực sự đã quên là cái gì, không bằng cô nói ra, nói không chừng tôi sẽ nhớ lại.”

“Nhưng là……” Nhẹ liếc liếc mắt nhìn nhóm cán bộ phía sau anh một cái, An Hiểu Hiểu khó xử vô cùng.

“Cô không nói tôi làm sao có thể biết cô rốt cuộc mua cái gì? Tôi cũng không phải là máy rút tiền, không có căn cứ, không nhớ rõ mua cái gì đó, tôi sẽ không thanh toán.”

“Tổng giám đốc làm sao có thể như vậy! Ngài ngày hôm qua rõ ràng muốn tôi giúp anh mua bao cao su……”

Giật mình thấy chính mình không khống chế được hô to, nháy mắt vẻ mặt An Hiểu Hiểu đổi thành một chữ 囧 , hai tay che gương mặt đỏ bừng, giật lại hóa đơn trong tay Hạng Thanh Lỗi, trốn vào bàn tiếp tân, đầu hung hăng đập trên mặt bàn, thật muốn liền như vậy mà hôn mê.

Hạng Thanh Lỗi cười một tiếng, mặc kệ nhóm cán bộ đang choáng váng, tiếp tục đi vào thang máy.

Hai mắt An Hiểu Hiểu đẫm lệ trừng mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng hối hận đan xen. Đừng lo, cách mạng dân tộc lần thứ mười một mới thành công, thất bại một lần thì tính là cái gì? Rồi cô cũng sẽ nắm được cơ hội đòi lại khoản tiền này!

Ngày thứ hai, dưới sự thông minh hiến kế của Thường Nhạc, An Hiểu Hiểu càm lấy hóa đớn đi vào phòng kế toán, quyết định lớn mật yêu cầu trả tiền.

Phòng kế toán của của Khang Linh rất lớn, mức độ bận rộn không cách nào tưởng tượng nổi, nhân viên có thể vào được cái ngành này, trong đầu không có máy tính tiền thật đúng là không có khả năng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio