Tuy tôi không tự kỉ đến mức nghĩ là có thể cùng anh phát triển loại tình cảm nồng cháy, nhưng tôi cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau anh lại trở nên lạnh nhạt như thế. Chẳng nhẽ do anh nhất thời cảm thấy tôi có chút thú vị rồi thôi? Nghĩ thế, tôi từ từ tỉnh táo lại từ trong mất mát, chợt thấy sự tình trở lại quỹ đạo như trước cũng không có gì là không tốt, nếu có điểm gì phát sinh, chỉ sợ đối với tôi và anh đều không phải là chuyện tốt.
Ngày mới lại bắt đầu nghìn năm như một, tôi lại lùi về xó của mình âm thầm quan sát anh. Bài tập vẫn không nặng nề như cũ, nhưng gần thi cuối năm nên cũng phải có chút không khí khẩn trương. Mọi người đều muốn mang thành tích tốt về nhà ăn Tết, tôi cũng không ngoại lệ. Kiểm tra hơn chục cái tên chắc chắn có tên tôi nhưng nếu vào trong top tôi cũng không chắc chắn, nguyên nhân rất đơn giản, tôi ghét mùa đông, tôi sợ lạnh.
Không biết cấp ba bây giờ ra sao, nhưng khi ấy trường tôi học không có hệ thống sưởi, cũng không có bếp lò, các cửa sổ trong phòng học đều dùng giấy dán lại. Thân thể tôi cực kỳ sợ lạnh, đến mùa đông là chỉ muốn lao vào co rút bất động trong góc tường, cái gì cũng không làm, tốt nhất là có thể được ngủ đông, đến lúc tỉnh, xuân về hoa nở, thấy mọi thứ đã trôi qua rồi. Có thể đoán ra được, tại bầu không khí này, tôi có thể học được mới lạ đấy!
Bởi vì tới gần kì thi, tiết thể dục đã ngừng. Trời vô cùng lạnh, tôi không đi ra vườn hoa nhỏ nữa, trong tiết học mỗi ngày cũng không thấy bóng dáng lười biếng kia đâu. Hạ Hàm, không biết đi đâu rồi, có lúc tôi nghĩ, người đó không phải là do tôi tự tưởng tượng ra chứ? Rất muốn hỏi bạn học bên cạnh rằng trường chúng ta có phải có một thầy giáo thể dục tên Hạ Hàm không, lại sợ người ta dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn mình.
Cho nên, khi đang trong tiết học của một ngày nọ, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì thật sự có cảm giác như bừng tỉnh sau mấy kiếp. Tôi không thể không thừa nhận, tôi nhớ anh, rất là nhớ. Tuy rằng không phải vô cùng mãnh liệt, nhưng loại tưởng niệm này cũng như sợi tơ, từng chút từng chút quấn lấy tôi không tha. Sau kì nghỉ đông đằng đẵng loại tưởng niệm này lại được thăng hoa, không chỉ cuốn lấy tôi không thả, quả thực đã khiến tôi hít thở không thông.
Năm cũ, giao thừa, mùng một, mười lăm, lúc tôi không ngừng đếm trên đầu ngón tay, kỳ nghỉ đông cũng thong thả trôi qua. Năm mới hoàn cảnh mới, tôi đã tuổi!
Khi quay lại trường, đối mặt với một phòng toàn oán hận "Nghỉ đông sao lại nhanh như vậy?" "Tại sao lại phải đi học!"... thế mà tôi lại mừng rỡ dào dạt, rốt cục cũng nhập học, rốt cục lại có thể nhìn thấy Hạ Hàm!
"Cậu có vẻ cao hứng nhỉ?" Cậu học trò nhỏ ngồi cùng bàn dùng đôi mắt sắc lẻm xuyên qua cặp kính dày như đít chai nhìn tôi.
"Tâm lý của người lớn không phải trẻ con có thể thấu được D~" Tôi nở nụ cười mê hoặc chúng sinh với cậu ta, sau đó ngạc nhiên nhìn cậu ta xẹt một cái dần dần đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi cười đến càng thêm xinh đẹp. Nhìn đi, chọc ghẹo một người có thiện cảm với mình thực sự rất thú vị. Hạ Hàm chắc cũng mang loại ý nghĩ này với tôi. Tôi biết là tôi vốn nên cảm thấy chán nản với loại khả năng này, nhưng kì lạ thay, thế mà tôi lại không sinh ra bất cứ cảm giác gì, đại khái là vì tôi đối với anh, vốn sẽ không có lí do gì để hồi đáp lại bất kì ảo tưởng nào chăng...
Sáu tháng cuối năm lớp mười trong kí ức của tôi rất mơ hồ. Nguyên nhân của việc này, đơn giản là vì nửa năm nay, chuyện của tôi và anh đều không có gì biến chuyển, yên ổn đến mức khiến tôi muốn nổi điên. Chỉ nhớ mang máng rằng anh cười với nữ sinh khác khiến tôi hết sức đau lòng. May mà việc từng chiều chủ nhật anh vẫn như cũ ở chỗ đó chơi bóng rổ đã khiến tôi có thể tạm thời yên lòng.
Lớp , ban khoa học tự nhiên. Tôi hơi do dự một chút mới chọn ban khoa học tự nhiên, kỳ thực tôi rất muốn học ban khoa học xã hội. Tôi thích chỉnh chỉnh sửa sửa từ ngữ. Nhưng ban xã hội phải học sử với địa, cái này lại khiến tôi nuốt không trôi. Tôi vốn khuyết thiếu tế bào não cần thiết cho hai môn học này, bất kể cố gắng ra sao, điểm cao nhất có thể đạt được chỉ có thể là , đây là thành tích cao nhất của hai môn, không cần nghi ngờ, vì thế tôi vào ban tự nhiên. Khối của tôi có lớp, bốn lớp tự nhiên, hai lớp xã hội, vì vậy có thể thấy rõ được nhân số đối lập.
Ngay khi bước vào lớp , tôi còn chưa kịp bày tỏ chút tiếc nuối đối với một năm cảm tình vừa qua, thì ngày lập tức có một nhân vật khiến tôi hoảng hốt, Giang Dạ.
Giang Dạ, bốn năm trung học cơ sở đều là bạn cùng lớp của tôi, năm lớp , từng ám chỉ muốn hẹn hò với tôi. Chẳng qua lúc đó tôi hơi ngốc, hoàn toàn không muốn làm rõ dụng ý của cậu ta, chờ tới khi tôi từ miệng người khác biết được cậu ta có ý với tôi đã là trong lúc thi xong ở nhà chờ kết quả. Trung học đã qua một năm, thế nhưng tôi hoàn toàn không biết cậu ta cùng học một trường với mình.
"Cậu vẫn thờ ơ giống như trước kia." Cậu ta đứng trước mặt tôi, cười khổ mà nói, "Tôi thường xuyên gặp cậu ở trong hành lang, thế mà cậu lại không chút để ý đến tôi. Mà cậu trừng mắt rốt cuộc là đang nhìn gì thế?"
Đang nhìn gì? Đương nhiên là đang nhìn Hạ Hàm, tôi ngây ngốc nghĩ. Thời điểm một mình một người thường ngày, chỉ cần vừa ra khỏi cửa lớp, trước tiên tôi sẽ tìm tòi một chút xem có bóng dáng Hạ Hàm hay không, nếu không có, tôi sẽ lần nữa lâm vào thế giới của mình, đối với tất cả mọi thứ xung quanh chẳng thèm quan tâm. Tình huống người quen đứng trước mặt chờ tôi phát hiện ra như thế này, đối với tôi mà nói, đã là thường như cơm bữa.
"Cậu học ban nào?" Tôi ngượng ngùng hỏi, lần ngày thực sự rất mất mặt.
"Ban hai khoa xã hội." Cậu ta vẫn như trước cười khổ không thôi, "Cậu như vậy, tương lai thi đại học thế nào hả!" Miệng nhẹ giọng trách móc như thế, nhẹ nhàng mà sờ đầu tôi môt chút? Tôi còn chưa kịp có phản ứng gì, cậu ta đã theo tiếng chuông vào lớp đi xa. Tôi xoay người, không thèm nghĩ nhiều mà trở lại phòng học. Tình cảm của bản thân thôi đã đủ phiền rồi, người khác ra sao, tôi thật không có tâm tình để ý tới.
Giang Dạ bắt đầu thường xuyên hẹn tôi ra ngoài, đôi khi là nói vài lời, đôi khi lại mang đồ ăn vặt cho tôi. Loại tình huống này liên tục xảy ra khiến ánh mắt bạn học nhìn bọn tôi đã mang theo mờ ám rõ rệt. Tôi bắt đầu nôn nóng, thực sự không biết cậu ta lãng phí thì giờ với tôi làm gì. Vật nhỏ đang đập trong cơ thể tôi, đã sớm tìm được chủ nhân, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng đổi chủ. Nhưng mà đối với ánh mắt thẳng thắn thừa nhận của cậu ta, tôi nói không nên lời cự tuyệt. Nếu người tôi thích là cậu ta, lúc này, chắc là lòng sẽ tràn đầy ngọt ngào ha? Tôi không chỉ một lần nghĩ vậy.
Mùa hè lại đến, tiết thứ nhất của buổi chiều thứ ba, thể dục.
Tiết thể dục này tương đối nhẹ nhàng. Hạ Hàm muốn dạy bọn tôi dùng xà đơn làm động tác xoay một vòng độ. Việc này không đáng lo, từ nhỏ thân thể tôi đã linh hoạt, xà đơn, xà kép,... đều đã thử qua. Nhưng đến phiên tôi thực sự thao tác thì mới phát hiện, thế nhưng phương hướng tay trong động tác này so với khi tôi chơi lúc trước là ngược lại?!
Cuối cùng ngay cả đứa nhỏ con nhất trong lớp đều làm xong động tác này thì tôi vẫn còn chết lên chết xuống sửa không xong. Cả lớp đều vì sự ngốc ngếch của tôi vui sướng cười đau cả bụng. Hạ Hàm ở bên cạnh càng không ngừng cười. Khuôn mặt đỏ ửng của tôi nghiêm lại, chơi xấu nói: "Thầy à, em làm không được! Dù sao em cũng từng quay độ, cứ tính là đã hoàn thành đi, được không?"
"Không được!" Tôi thề là anh nói lời này khi mà khóe miệng mang ý cười so với lần ở căn tin oan gia tương phùng đó là cùng một loại. Tôi không thể tự kiềm chế được lại muốn ngẩn người. Anh bước vài bước đi tới, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy tay của tôi đặt lên xà đơn. Sự mờ ám từ mu bàn tay khô ráo truyền đến. Tay anh rất lớn, tư tưởng của tôi thoát khỏi quỹ đạo mà nghĩ, có thể bao trọn tay tôi. Nếu mùa đông được anh nắm tay chắc hẳn sẽ không còn lạnh nữa.
"Nhớ cho kĩ, phải làm như vậy." Hô hấp khẽ khàng bên tai xẹt qua khuôn mặt của tôi. Tôi trống rỗng thuận theo động tác của anh nhảy lên xà đơn, hoàn mỹ quay một vòng độ, khi tiếp đất, chân hơi loạng choạng, anh một tay ôm lấy thắt lưng của tôi giúp tôi một phen.
"Rất đơn giản, đúng không?" Giọng nói của anh lại vang lên, trong trẻo hệt như lần đầu tiên gặp mặt lúc anh tự giới thiệu. Nháy mắt làm tôi cảm thấy như mình là một dòng suối nhỏ khô cạn đã lâu, mà tiếng nói của anh lại giống như một nguồn suối mát từ núi cao chảy xuống, xoa dịu linh hồn đã lâu chưa hưởng mưa móc của tôi, một đường hướng về phía trước, vang lên tiếng róc rách vui vẻ.
Tôi có thể vẽ ra khuôn mặt tươi cười ngay giờ phút này của anh ở trong đầu, đẹp đẽ mà lại nghich ngợm. Nhưng tôi lại không có dũng khí ngoảnh lại xem. Tôi sợ vửa ngoảnh lại sẽ lần nữa ngơ ngẩn, bị người đó phát hiện, bị người chung quanh phát hiện, phần tình ý ẩn sâu trong lòng tôi.
Học lớp được nửa năm, sự thầm mến của tôi vẫn là thầm mến, tương lai của tôi vẫn mờ mịt. Trong lòng thì ngay cả một chút nhiệt độ cũng không chịu thuyên giảm, nóng rực, như lúc đầu.