Chương : Sờ thấy sưng nhưng nhìn thì không thấy sưng (H)
Gậy thịt mềm oặt không hề có lực sát thương, Thẩm Ngữ ngậm lấy rồi liếm mút.
Diệp Lệ Thành vốn không để ý nhưng bây giờ anh đã dời mắt xuống nhìn Thẩm Ngữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Học từ đâu đấy?”
Diệp Lệ Thành xoay cổ tay, rồi dựa mạnh vào lưng ghế.
“Manhua.” Thẩm Ngữ phun gậy thịt ra, trả lời qua loa.
(Manhua (Hán-Việt: mạn họa) hay truyện tranh Hoa ngữ là dòng truyện tranh tiếng Hoa có nguồn gốc sản xuất tại Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan, thường bao gồm cả bản dịch tiếng Hoa của manga.)
Quả nhiên, Diệp Lệ Thành như bị vía giáo viên nhập vào người, “Học theo ai mà đi xem mấy cái truyện đồi trụy này?”
“Em xem vì chú.” Thẩm Ngữ nhanh chóng lấy lòng, vừa dứt lời thì đã bị bóng tối bao phủ.
Diệp Lệ Thành nắm cằm cô, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại, “Tôi dạy còn chưa đủ hay sao mà em phải xem thêm?”
“Không, không phải…” Thẩm Ngữ lẩm bẩm nói, nhưng cũng không nghĩ ra lý do.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là Diệp Lệ Thành ít có kiến thức về tình dục, hơn nữa anh cũng khinh thường việc xem phim sex, anh tự tin rằng năng lực kéo dài của mình đủ để chinh phục cô. Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện là tiểu huyệt của Thẩm Ngữ rất mềm, không phải càng lâu là càng tốt, cô cần thêm một chút kỹ xảo để kích thích thêm.
Nhưng Diệp Lệ Thành đều chưa từng làm những thứ đó.
“Để tôi cho em xem tôi có thể thỏa mãn em hay không.”
Diệp Lệ Thành nóng lòng muốn cứu vớt tôn nghiêm, anh nắm lấy cổ tay Thẩm Ngữ định kéo cô đứng dậy nhưng cô lại né dưới gầm bàn khiến anh không thể làm gì được. Lúc anh định vén tay áo để kéo người lên thì cửa văn phòng bị gõ vài cái.
“Ngài Diệp?”
Là bác bảo vệ, ông đang kiểm tra các tầng lầu lần cuối.
Diệp Lệ Thành cứng người, anh máy móc ngẩng đầu, “… Vâng?”
Khóa quần Diệp Lệ Thành đang mở toang, dương vật bên trong tùy tiện nhếch lên.
“Trễ vậy rồi mà còn chưa về sao?” Nghe tiếng trả lời, bác bảo vệ thả lỏng người, dựa vào cửa tám chuyện với anh.
“Còn việc chưa làm xong.”
“Vất vả cho cậu quá, đúng rồi, hình như lâu rồi tôi chưa thấy cô Diệp đến công ty.”
Thẩm Ngữ nghe thấy người khác nhắc đến Cố Uyển Như, sợ Diệp Lệ Thành nhớ đến những điểm tốt của cô ta nên liền cuống quýt ngậm lấy quy đầu anh, định thông qua tình dục để thu hút sự chú ý của Diệp Lệ Thành.
Cô cũng không biết là cô có thể thu hút Diệp Lệ Thành bằng tình dục hay không, mặc dù tình dục cũng chiếm tỷ lệ rất cao.
Thẩm Ngữ hóp má, dùng sức mút chặt gậy thịt, giống như muốn hút hết chất lỏng bên trong vậy.
“A ——”
Diệp Lệ Thành vô thức hít hà một hơi, năng lực khẩu giao của Thẩm Ngữ đã tiến rất xa, cú mút lúc nãy suýt nữa đã khiến anh bắn ra.
“Cô ấy bận.” Diệp Lệ Thành ẩn nhẫn nói.
“Sao cũng không thấy Thẩm Ngữ nhỉ?”
Lúc trước khi còn đi làm Thẩm Ngữ cũng hay chào hỏi bác.
Diệp Lệ Thành tựa lên bàn, trong đầu thầm nghĩ sao lại không thấy cho được, không phải Thẩm Ngữ đang ngậm dương vật anh đây sao?
“Khai giảng, Thẩm Ngữ phải đi học.”
Thẩm Ngữ đẩy dương vật vào sâu thêm, ngậm lấy hơn phân nửa gậy thịt, phần còn lại thì cô dùng tay sóc, bây giờ nhìn cô như thể muốn hút khô tinh khí của Diệp Lệ Thành thì mới vừa lòng.
May là bác bảo vệ cũng không định tám chuyện nữa, “À, thảo nào, thôi tôi không quấy rầy ngài Diệp nữa.”
Bác bảo vệ cẩn thận đóng cửa văn phòng, Diệp Lệ Thành lập tức giữ lấy ‘bé yêu tinh’ đang phá phách ở dưới lại, dùng một tay kéo cô lên.
“Chú ơi, không phải em đang đi học sao? Sao bây giờ lại đứng ở đây rồi?” Thẩm Ngữ chủ động quyến rũ anh, từng chút từng chút liếm mút hầu kết Diệp Lệ Thành, tay cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục động tác khi nãy.
“Đúng nhỉ? Sao bây giờ lại đứng ở đây?” Ánh mắt Diệp Lệ Thành tối tăm, anh vén vạt áo đồng phục Thẩm Ngữ lên, “Sao không lo đi học mà lại mặc nội y tình thú đến gặp đàn ông vậy? Hửm?”
“Bởi vì cô gái ấy thích người đàn ông đó.” Thẩm Ngữ từ từ cởi từng cúc áo trên chiếc áo sơ mi xám đậm, cô đưa tay âu yếm đầu vú Diệp Lệ Thành.
Diệp Lệ Thành nắm lấy cổ tay Thẩm Ngữ, vặn nó ra sau lưng cô rồi đoạt lại quyền chủ động, “Thích đến mức nào?”
Diệp Lệ Thành đặt cô ngồi lên bàn làm việc. Thẩm Ngữ mặc đồng phục màu trắng xanh, áo đồng phục trắng bị vén lên đến ngực, một bên áo ngực bị kéo xuống làm lộ ra bầu ngực, nụ hoa sung huyết đỏ bừng lấp lánh ánh nước, hiển nhiên là mới vừa bị người nào đó ‘hành hạ’.
“Thích đến nỗi muốn cùng người đó ở bên nhau.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, mặt đỏ như trái cà chua, “Thích đến mức lúc nào cũng muốn bị người đó chịch.”
Diệp Lệ Thành cười nhẹ, cởi quần đồng phục xanh của Thẩm Ngữ ra, đỡ quy đầu cọ cọ vào cửa động.
“Thẩm Ngữ ngoan, thích tôi chịch em sao?” Mặt Diệp Lệ Thành tràn đầy sự đắc ý, anh đã chinh phục được Thẩm Ngữ.
“Ưm… Rất sướng.”
Diệp Lệ Thành chậm rãi đi vào, dương vật thô to giống như một con mãnh thú đang xâm phạm hoa huyệt non nớt chưa phát dục đầy đủ.
Diệp Lệ Thành dịu dàng đong đưa eo, cố gắng không tạo ra kích thích quá lớn, “Sướng như thế nào?”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy người dưới thân “ưm a” rên rỉ liên hồi thì Diệp Lệ Thành khó có thể tin được một cô gái mười sáu tuổi cũng sẽ có khoái cảm. Phải biết là tuy con gái anh cũng đã mười sáu nhưng so với Thẩm Ngữ thì chỉ là một con bé còn hôi sữa mà thôi. Còn cô thì đã được hưởng qua tư vị của Diệp Lệ Thành, lĩnh hội được sự kỳ diệu của tình dục, cả người tỏa ra sự trưởng thành cùng gợi cảm.
“Em, em không biết… Chỉ là sướng lắm…” Thẩm Ngữ ý loạn tình mê nhưng cũng không quên săn sóc Diệp Lệ Thành, “Em có làm chú sướng không?”
“Em nói xem?” Diệp Lệ Thành cười nói, “Không sướng thì sao tôi lại làm em nhiều lần như thế?”
Thẩm Ngữ nghe vậy liền lộ ra nụ cười vui vẻ, “Em vui quá.”
“Ngốc.” Diệp Lệ Thành cưng chiều lắc lắc đầu, anh thân mật chạm nhẹ lên chóp mũi Thẩm Ngữ, bị làm mà còn vui vẻ như vậy. Anh không biết cô khờ thật hay là thật sự thích anh đến như thế.
“Nếu em gặp chú sớm hơn một chút thì tốt quá rồi, em có thể làm chú sướng.”
“Ngốc nghếch.” Diệp Lệ Thành vô thức cảm thấy đau lòng vì Thẩm Ngữ, anh cúi người lấp kín miệng cô, gác hai chân cô lên vai mình rồi tăng tốc độ thọc vào rút ra.
Nếu là Thẩm Ngữ gặp anh sớm hơn một chút thì có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng không trở thành quan hệ như bây giờ. Lúc đó anh còn chưa bị tai nạn xe, một lòng say mê nghiên cứu khoa học, vợ còn chưa ốm yếu, cũng không có chấp niệm sinh con. Cho dù Thẩm Ngữ có đẹp như tiên giáng trần thì anh cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái, càng đừng nói đến chuyện phát sinh quan hệ với cô.
Cho nên nói duyên phận, thiên thời, địa lợi, nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, may là bọn họ vẫn gặp nhau.
Diệp Lệ Thành khép hai chân Thẩm Ngữ lại, dùng một tay nắm lấy hai mắt cá chân cô rồi gác nó lên vai trái mình.
Tư thế này khiến hoa huyệt kẹp rất chặt, hai cánh hoa bị ép như miếng bào ngư, âm hộ phình phình trắng nõn giống như tiểu huyệt của trẻ con, nơi giao hợp nhìn như chưa từng bị khai phá. Chỉ cần dời mắt xuống dưới một chút là có thể thấy được gậy thịt thô to đang ra ra vào vào, làm đến mức cửa huyệt cũng trở nên đỏ bừng.
Diệp Lệ Thành cúi đầu nhìn nơi giao hợp, cẩn thận quan sát tình trạng của hoa huyệt Thẩm Ngữ.
Môi âm hộ khép chặt đang bị gậy thịt khai phá, âm hộ và dương vật dán chặt vào nhau không chút kẽ hở. Tiểu huyệt của Thẩm Ngữ rất mềm, cửa động không chịu nổi sự ra vào của Diệp Lệ Thành nên hơi sưng lên, anh trấn an sờ sờ nơi giao hợp rồi hỏi, “Chỗ này có đau không?”
Chu Chính Nam từng dặn anh là Thẩm Ngữ còn nhỏ, huyệt còn mềm, không nên quá mức thô lỗ. Nhưng anh đã dịu dàng đến vậy rồi mà sao cửa huyệt vẫn còn sưng lên như thế?
“Không đau.”
“Thật sao?” Diệp Lệ Thành dừng lại, đè dục vọng xuống, quan sát biểu cảm của cô.
Thẩm Ngữ tập trung cảm nhận hoa huyệt, cô chỉ có cảm giác bị dị vật nhét đầy chứ cũng không đau gì cả.
Thẩm Ngữ lắc đầu.
“Nhưng nơi đó của em bị sưng.”
“Nhưng em không đau.”
Diệp Lệ Thành đột nhiên nhớ đến lần trước anh làm Thẩm Ngữ đến ngất xỉu nên liền cuống quít rời đi. Diệp Lệ Thành ngồi xổm xuống, tách hoa huyệt ra kiểm tra tình huống.
Trong văn phòng tối tăm, Diệp Lệ Thành mở đèn bàn lên rồi cẩn thận xem xét tiểu huyệt.
Nói đến cũng lạ, lúc sờ thì có cảm giác thấy nó sưng lên nhưng giờ nhìn kỹ lại thì thấy mọi thứ vẫn bình thường, không có dấu hiệu bị sưng gì cả.