Chương : Đơn ly hôn
“Alo Lệ Thành, có chuyện gì?”
“Alo, alo?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Chu Chính Nam.
Diệp Lệ Thành bình tĩnh lại: “Bây giờ cậu có ở bệnh viện không?”
“Ở nhà, làm sao vậy?”
“Cậu nói bác sĩ khoa phụ sản ở lại giùm tôi.”
“… Khoa phụ sản? Đệt mịa, cậu lại làm Thẩm Ngữ bị thương à?”
Diệp Lệ Thành không muốn giải thích nhiều, anh ngắt điện thoại, thay áo sơ mi, cẩn thận ngửi ngửi xác nhận trên người không có mùi cá rồi mới đi đến chỗ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ hỏi anh: “Em, mang thai?”
“Vẫn chưa xác định, để tôi đi mua que thử thai.”
“Sao có thể… Một năm em chỉ có kinh bốn lần…” Thẩm Ngữ vẫn chưa tiêu hóa tin tức này.
“Đừng sợ, tôi ở bên cạnh em.” Diệp Lệ Thành đã sắp xếp xong công việc của mình: Từ nay chỉ đi làm buổi sáng, toàn bộ quá trình đi khám thai và sau này anh đều có mặt, anh hy vọng có thể chứng kiến quá trình đứa con này ra đời.
Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, bên trong con của bọn họ, là con của anh và Thẩm Ngữ.
Hy vọng là con trai.
Diệp Lệ Thành thầm nghĩ.
Diệp Lệ Thành gấp gáp xuống tiệm thuốc dưới lầu mua que thử thai.
Anh mở hộp que thử thai rồi đọc bản hướng dẫn sử dụng.
“Đặt que thử thai trong cốc nước tiểu mười giây…”
Trong hộp còn tặng kèm một cốc nhỏ để đựng nước tiểu.
Thẩm Ngữ choáng váng cầm que thử thai đến nhà vệ sinh để thử, vài phút sau, cô đỏ mặt đi ra.
“Thử chưa?”
Thẩm Ngữ gật đầu, mất tự nhiên đưa que thử thai cho anh.
Không thấy xuất hiện vạch hồng.
Trong bản hướng dẫn còn nói phải chờ năm phút, hai người không có tâm trạng ăn cơm, khẩn trương ngồi ngay ngắn chờ.
Năm phút sau, ba que thử thai đều xuất hiện phản ứng.
Que thứ nhất thì có một vạch đỏ, que thứ hai thì đang hiện lên vạch đỏ nhàn nhạt.
Tim Diệp Lệ Thành như muốn vọt lên cổ họng, anh cầm que thứ hai lên, là hai vạch đỏ!
Que thứ ba cũng là hai vạch đỏ.
Hốc mắt Diệp Lệ Thành nóng lên, anh kích động ôm lấy Thẩm Ngữ: “Tôi sắp làm ba rồi! Ha ha! Tiểu Ngữ, chúng ta có con rồi!”
“Em… Có con sao?” Diệp Lệ Thành kích động còn Thẩm Ngữ thì mang vẻ mặt mê mang, “Nhưng, em còn muốn thi đại học…”
Diệp Lệ Thành thân mật hôn lên mặt Thẩm Ngữ, “Tạm nghỉ một năm trước, sinh con xong rồi học lại có được không?”
Tạm nghỉ không phải là biện pháp tốt nhưng trong trường hợp này nó lại thích hợp nhất. Nhưng không ngờ là Thẩm Ngữ lại không chịu: “Nhưng em muốn thi đại học… Học kỳ sau bạn bè đều lên đại học, em không có đề tài gì để nói chuyện với bọn họ nữa.”
“Nói với tôi còn chưa đủ hay sao?” Diệp Lệ Thành bất mãn nói.
Trai IT nếu đẹp trai như Diệp Lệ Thành thì được gọi là ưu tú, nếu ít nói thì là trạch nam, nhưng bản chất thì đều là những người không hiểu tình thú.
(Trạch nam ám chỉ những chàng trai đang tuổi xuân sắc nhưng chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ)
Thẩm Ngữ không cảm thấy Diệp Lệ Thành có thể thỏa mãn nhu cầu được trò chuyện của mình, cô muốn trò chuyện với con gái.
“Chú đừng có hù em, chú chỉ biết… Cái kia!” Thẩm Ngữ không chút lưu tình vạch trần anh.
Mỗi lần ở riêng với Diệp Lệ Thành thì % đều sẽ biến thành lăn giường.
Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, ôm Thẩm Ngữ rồi dỗ cô: “Tôi nói năng vụng về, không biết nói những lời dễ nghe nên chỉ có thể dùng ‘hành động’ để chứng minh.”
“‘Hành động’… Cũng không phải là mỗi ngày đều sờ!” Thẩm Ngữ càng cảm thấy thật uất ức, “Bảo chú mang bao, chú, chú luôn lén lột ra!”
Diệp Lệ Thành tưởng cô không biết, anh cũng không nghĩ đến việc tinh dịch của anh vừa nóng vừa nhiều, sao cô lại không biết được, cô chỉ là mệt đến mức không thèm nói.
“Sao nào? Không muốn sinh con cho tôi sao?” Diệp Lệ Thành lên giọng theo cô.
“Cũng nên chờ tới lúc em đậu đại học chứ…” Thẩm Ngữ nhỏ giọng nói.
Nếu là lúc trước thì Diệp Lệ Thành đã không nói hai lời, lập tức cởi đồ rồi đè cô xuống. Nhưng hôm nay trong bụng cô đã có một sinh linh, chưa biết là mấy tháng, sợ không cẩn thận thì sẽ sảy mất nên anh đành phải nhịn cơn bất mãn xuống.
Diệp Lệ Thành nhẫn nại dỗ cô, “Chờ em lên đại học thì tôi đã bốn mươi tuổi rồi. Sau này đi họp phụ huynh, ba của mấy học sinh khác đều còn trẻ, chỉ có mỗi ba của con chúng ta là ông già sao?”
“Bây giờ cũng nhiều người bốn mươi tuổi rồi mới có con.” Thẩm Ngữ chỉ ra vấn đề.
Diệp Lệ Thành không cách nào phản bác, anh cứng nhắc đổi đề tài, “Ăn chút đồ ăn rồi đi bệnh viện, bác sĩ đang chờ.”
Chu kỳ kinh của Thẩm Ngữ đặc biệt, bác sĩ cũng không thể tính được thời gian mang thai, thai phụ bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn nghén là tầm sáu tuần, nhưng mỗi người mỗi khác. Vì để xác định cho đúng nên bác sĩ đề nghị siêu âm.
Làm xong tất cả kiểm tra, Thẩm Ngữ cùng Diệp Lệ Thành ngồi ngay ngắn chờ bác sĩ giải đáp.
“Gần hai tháng, thai nhi bình thường, ăn uống phải chú ý kiêng cử, trong ba tháng không được quan hệ tình dục…” Bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý, Diệp Lệ Thành vừa nghe vừa dùng bút ghi lại.
Cầm một đống thuốc dưỡng thai về nhà, Diệp Lệ Thành bắt đầu chuẩn bị kế hoạch trong thời gian Thẩm Ngữ mang thai.
Đầu tiên là dọn đến vùng ngoại thành có hoàn cảnh tốt để dưỡng thai, sau đó nhờ người làm thủ tục tạm nghỉ học. Anh sợ cô bị bạn bè dò hỏi nên trực tiếp nói chủ nhiệm lớp thu dọn sách vở giùm vào giờ giải lao.
Thẩm Ngữ mang thai Diệp Lệ Thành chỉ báo cho một mình Chu Chính Nam biết, không phải anh sợ ba mẹ mình không chấp nhận mà là do đã gần thi đại học, anh sợ chuyện đến tai Diệp Lâm Lâm thì sẽ khiến con gái mình phân tâm.
Thẩm Ngữ đột nhiên tạm nghỉ học, Diệp Lâm Lâm ở nhà nhắc rất nhiều lần, anh lấy lý do giùm Thẩm Ngữ là ở quê có việc gấp, cũng không nói cụ thể. Anh chỉ cho phép cô nhắn cho vài người bạn thân là đừng lo cho cô.
Cứ như vậy, bụng Thẩm Ngữ dần dần to lên, sau hơn bảy tháng, Diệp Lệ Thành chợt nhớ ra, anh vẫn chưa ly hôn, thế chẳng phải bé con nhà anh sẽ thành con riêng sao!?
Nếu sinh ra thì vẫn có thể vào hộ khẩu Diệp gia, nhưng thân phận sẽ không được đường đường chính chính, sau này khó tránh khỏi việc bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Diệp Lệ Thành định thông báo việc ly hôn lên trang tin tức nên liền hẹn Cố Uyển Như để bàn chuyện.
Cố Uyển Như tới trước, nhưng khiến anh ngạc nhiên là Cố Uyển Như lại dẫn theo luật sự.
Bây giờ là mùa hè nhưng Cố Uyển Như lại mặc váy liền dài rộng thùng thình không bó eo, hơn nữa, nhìn cô ta béo hơn lúc trước khá nhiều, anh nhớ là cô ta vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân.
Bàn ở quán cà phê che khuất hơn phân nửa bụng không nhìn thấy rõ, nhưng từ đường viền của váy thì có thể thấy được hình như cô ta có bụng.
Diệp Lệ Thành tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi đến, anh trực tiếp nói rõ lý do mình đến.
“Ly hôn? Nhưng em mang thai rồi, sáu tháng.” Cố Uyển Như nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Không thể nào.” Diệp Lệ Thành nhíu mày, lâu rồi anh không chạm vào cô.
Cố Uyển Như đứng lên, túm váy lại, làm lộ ra bụng bầu, “Anh quên sao? Sáu tháng trước ở khách sạn, chúng ta đã lên giường.”
Đầu Diệp Lệ Thành “ầm” một tiếng, đúng vậy, ngày đó cô ta hạ thuốc anh.
Nhưng chỉ mới một lần mà đã ‘trúng’ sao? Tỷ lệ mang thai của Cố Uyển Như anh là người hiểu rõ nhất.
“Ồ? Xác định là của anh sao?” Diệp Lệ Thành lạnh lùng nói, “Một tháng anh chỉ về nhà bốn lần, mỗi lần nửa ngày, ai biết đứa bé trong bụng em có phải con anh hay không.”
“Chờ sau khi con ra đời rồi đưa con đi xét nghiệm thì chẳng phải sẽ biết sao?” Cố Uyển Như bình tĩnh nói, “Diệp Lệ Thành, không phải ai cũng giống nhau, em cũng biết tự ái.”
“Em sẽ không ly hôn, em không hy vọng con mình không có ba.”