Chương
Tiểu Hà bị dọa tới run cầm cập, đôi mắt đong đầy lệ trả lời: “Bẩm hoàng thượng là do trong cung Thái Hòa không có chỗ cho tiểu công tử chơi đùa tiêu khiển, tiểu công tử liền chỉ ngồi đó cả ngày nhìn chằm chằm cá sấu, công chúa thấy ngài ấy buồn chán nên mới đem thịt tới…”
“Khốn kiếp! Truyền lệnh của trẫm, sau này không ai được phép đưa thịt cho thằng bé đút cá sấu ăn nữa!”
Từ đó trong cung cũng lan truyền tin tức công chúa Tĩnh Nguyệt có thể nói là vô cùng yêu chiều con trai của mình, sau khi dung túng cho con trai lấy thịt nuôi cá sấu và bị hoàng đế ra lệnh cấm đoán, nàng lại dung túng đứa bé dùng que tre khuấy động nước bên hồ, khiến hồ nước một dạo náo nhiệt không thôi.
Khi những con cá sấu đó không có gì để ăn, chúng thích tìm một góc yên tĩnh để ngủ nghỉ, kết quả Bắp Chân lại nghịch ngợm động nước khiến chúng đành phải nhao nhao chạy sang bờ đối diện, lặng lẽ nằm lõa lồ nằm đó.
Mỗi ngày khi Viện Thái Học mở lớp, các công chúa hoàng tử đều phải đi ngang qua bờ bên kia.
Kết quả là vừa đi ngang qua đều thấy một đàn cá sấu nằm dài bên hồ đang đói ùng ục trợn trừng đôi mắt, dường như đang chờ cơ hội để tóm lấy con mồi với vẻ mặt hung dữ khủng bố.
Các tiểu hoàng tử tiểu công chúa bị dọa sợ tới khóc oa oa tại chỗ, cung nữ thái giám phụ trách đưa đón họ tới Viện Thái Học cũng bị dọa cho không nhẹ, đến đi đường cũng không vững mà mềm nhũn hai chân.
Trong mấy ngày các hoàng tử công chúa đều không dám băng qua đây mà phải lượn một vòng lớn qua một con đường khác.
Viện Thái Học vài ngày đó đều lộ ra vắng vẻ, Tô Vũ cũng đặc biệt thanh nhàn.
Ngay sau khi đến Viện Thái Học không lâu vào buổi sáng liền lần lượt có cung nhân tới báo cho Tô Vũ vị hoàng tử này, vị công chúa nọ lại không tới nữa rồi.
Tô Vũ tùy tiện hỏi qua một câu, cung nhân liền thổn thức: “Đại nhân có điều không biết, đường của cung Thái Hòa nay đã bị chặn, tất cả cá sấu đều nổi lên mặt nước bên bờ, không ai dám đi ngang qua đó nữa, nghe nói vài ngày trước cá sấu còn cắn đứt một chân của một người từng chăn nuôi chúng đó ạ”.
Tô Vũ nhẹ giọng đáp: “Cá sấu của cung Thái Hòa cũng không phải chỉ mới có ngày một ngày hai, nhưng vẫn luôn chung sống hòa thuận mà”.
“Nhưng gần đây công chúa Tĩnh Nguyệt và con trai của ngài ấy sống ở cung Thái Hòa, trước đó thì lấy thịt tự ý ném cho cá sấu ăn, sau đó lại dùng sào đâm chọc xuống nước, khuấy đảo đến mức cá sấu không thể yên ổn sinh sống mà phải bơi tới bên hồ đối diện”.
Lông mày Tô Vũ thoáng động, vẫn thong dong nói: “Thì ra là vậy, nhưng cứ tiếp diễn như vậy cũng không được, bài tập của các hoàng tử công chúa đều bị lỡ dở rồi”.
Sau khi hoàng đế biết được chuyện này mới ý thức được rằng đứa nhỏ kia là quá nhàn rỗi, việc phiền não trong triều còn chồng chất một đống lớn, hắn nào còn lòng dạ thảnh thơi quán lý bé, hơn nữa sứ thần Bắc Hạ đang trên đường đến nên hắn tạm thời còn chưa thể xử lý hai mẹ con Tĩnh Nguyệt.
Thế nên chỉ truyền lệnh tịch thu tất cả các cọc tre trong cung Thái Hòa, đồng thời ra lệnh cưỡng chế Bắp Chân không được đến gần hồ quấy nhiễu cá sấu trong hồ nữa.
Cá sấu dù rằng đáng sợ nhưng cũng chỉ nằm trên mép nước, không có xu hướng tấn công con người, hơn nữa bọn chúng căn bản không leo lên nổi bờ.
Lá gan của đám hoàng tử công chúa của hoàng đế cũng chỉ bé như vậy, còn không can đảm bằng một đứa bé một hai tuổi, truyền ra ngoài khiến người khác được một trận cười vang.
Bởi vậy hoàng đế còn ra lệnh, ngày mai tất cả hoàng tử và công chúa đều phải đi qua con đường này để đến Viện Thái Học, ai cũng không được phép vắng mặt.
Trời đã về đêm, trong cung Thái Hòa cũng yên tĩnh lại, dù sao cũng có thị vệ canh gác cả đêm ở bờ đối diện, đêm đông dài đằng đẵng, cung nhân hầu hạ đã lui xuống ngủ nghỉ, không cần gác đêm.