Chương
Thái phó trước kia của Viện Thái Học liền thượng tấu, xin hoàng đế ném Bắp Chân vào Viện Thái Học mài giũa tính cách, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Hoàng đế ban đâu cân nhắc tới việc Bắp Chân là con trai của Thẩm Nguyệt, mà Tô Vũ lại dạy học trong Viện Thái Học, lo sợ bọn họ sẽ được dịp mà cấu kết, do đó có nói thế nào cũng không đồng ý.
Nhưng hiện tại Bắp Chân không chỉ làm khuấy đảo sự an bình của cung Thái Hòa mà còn gây rối khiến các hoàng tử công chúa không thể yên ổn.
Hoàng đế chưa từng thấy đứa trẻ hai tuổi nào mà quậy phá đến mức này. Cung Thái Hòa đáng sợ chẳng khác nào cơn ác mộng đối với những đứa trẻ khác, thế nhưng Bắp Chân vẫn có thể chơi đùa ở nơi này vô cùng thản nhiên.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ e đám cá sấu kia sẽ nghe lời thằng bé mất.
Hoàng đế cũng cảm thấy, Bắp Chân như vậy mà còn không quản giáo nghiêm ngặt, sau này lớn lên sẽ đến mức độ nào nữa? Tất nhiên, có thể lớn lên một cách thuận lợi hay không lại là chuyện khác, nhưng hiện giờ không thể tiếp tục buông lỏng được nữa.
Có hai phương pháp đang bày ra trước mặt Hoàng đế, hoặc là bắt và giết hết tất cả cá sấu trong cung Thái Hòa, không thì đưa Bắp Chân tới viện Thái Học quản giáo.
Khi xưa nuôi đàn cá sấu này, Hoàng đế cũng hao tốn khá nhiều công sức, nếu phải bắt lên và giết hết toàn bộ thì khá tiếc. Huống hồ giữ chúng lại còn có thể trông chừng thích khách như lần trước.
Khi Hạ Phóng không còn bên cạnh Hoàng đế nữa, phần lớn thời gian luôn có Hạ Du thế chỗ.
Từ sau lần Hạ Du hạ độc Thẩm Nguyệt, Hoàng đế triệt tiêu hết mọi nghi ngờ với hắn ta.
Hễ gặp chuyện gì, Hoàng đế sẽ hỏi người bên cạnh mình theo thói quen, bèn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Du.
Hạ Du tiến tới hành lễ: “Cá sấu và môi trường nuôi dưỡng trong Cung Thái Hòa có thể khiến cung Thái Hòa trở nên hiểm yếu hơn, thần cảm thấy tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng dùng để trông chừng Tĩnh Nguyệt công chúa cùng con trai của nàng ta là điều cần thiết”.
Hạ Du nói: “Vi thần cho rằng nên đưa đứa trẻ kia tới viện Thái Học”.
Hoàng đế tỏ ra nghi hoặc: “Ồ? Ngươi lý giải thế nào?”
Hạ Du đáp: “Nếu làm như vậy, thứ nhất, có thể quản thúc thằng bé, khiến thằng bé bị chôn chân ở học đường, không có thời gian tiếp xúc với vật dưới nước, thứ hai, Hoàng thượng lo ngại công chúa và Đại học sĩ âm thầm qua lại, nhưng trước nay không tìm được chứng cứ, đây chẳng phải là một thời cơ hay sao”.
Hoàng đế trước đó chưa hề nghĩ tới điều này.
Hạ Du bồi thêm: “Nếu hai người này thực sự dính líu đến nhau, nương thế đứa trẻ này, họ chắc chắn sẽ âm thầm truyền tin qua lại. Hoàng thượng chỉ cần phái người trông chừng kỹ càng hơn, một khi phát hiện dấu vết là có thể bắt tận tay”.
Hoàng đế trầm ngâm trong thoáng chốc rồi nở nụ cười: “Hạ ái khanh rất hiểu ý trẫm”.
Thế là Hoàng đế cất lời ân chuẩn, kể từ ngày hôm đó, Bắp Chân có thể cùng các hoàng tử và công chúa tới viện Thái Học học hành, nhưng phải nghiêm túc tuân theo chế độ trong viện Thái Học, nếu không sẽ bị xử lý theo quy định.
Sự cố gắng nhiều ngày qua cuối cùng cũng không uổng phí. Bây giờ Hoàng đế không đưa Bắp Chân tới viện Thái Học cũng không được.
Hoặc là Bắp Chân vào viện Thái Học để Tô Vũ khai mở trí tuệ, hoặc là đám hoàng tử công chúa trong hoàng cung này đừng hòng được học hành yên ổn.
Sau khi thái giám truyền lời rời khỏi, Thẩm Nguyệt tươi cười nhìn Bắp Chân, khi không có ai mới ghé vào tai thằng bé nói nhỏ: “Con trai, ngày mai tới viện Thái Học phải ngoan nhé, mấy ông già thái phó khác thì thôi, lời những kẻ lúc nào cũng chi, hồ, giả, dã đó, dù con có nghe cũng chẳng hiểu đâu. Con cứ nhắm vào người thầy trẻ nhất đẹp trai nhất trong học viện, con phải nghe người đó dạy, biết không?”