Chương
Tô Vũ dạy Bắp Chân cầm bút, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bắp Chân vẽ một đường, trong tiếng đọc sách lanh lảnh của đám hoàng tử công chúa, hắn khẽ khàng thì thầm bên tai Bắp Chân: “Mẹ con khỏe không?”
Bắp Chân trôi chảy đáp: “Mẹ khỏe lắm!”
Tô Vũ lại chậm rãi hỏi tiếp: “Nàng đã dạy con những gì rồi?”
Bắp Chân nghĩ ngợi rồi nói: “Ỷ mạnh hiếp yếu!”
Tô Vũ nhướn mày.
Bắp Chân lại nói: “Câu cá!”
“Trong cung Thái Hòa nào có cá!”
Bắp Chân vẫn nói: “Không phải cá bình thường, là cá sấu”.
Tô Vũ nở nụ cười, thanh giọng nói: “Đúng là thứ mà nàng sẽ dạy!”
Sau khi tan học, Tiểu Hà phụ trách đón Bắp Chân về. Khi trở lại cung Thái Hòa, sách vở bên trong cặp của Bắp Chân đều cố ý mà như vô tình bị người khác kiểm tra một lần.
Trước mặt người ngoài, Bắp Chân không mở miệng nói chuyện, trên gương mặt nho nhỏ không lộ ra cảm xúc gì nên người trong cung đều cho rằng bé hơn một tuổi rồi mà vẫn không thể nói.
Cung nhân muốn kiểm tra, Bắp Chân cũng để mặc họ làm.
Về tới cung Thái Hòa, Thẩm Nguyệt ném cặp sách nhỏ cho Thôi thị hoặc Ngọc Nghiên, sau đó nắm tay con trai về phòng.
Nàng hỏi: “Hôm nay học sĩ đã dạy con những gì?”
“Dạy chữ”.
“Ừ, vậy hắn có nói gì thêm với con không?”, Thẩm Nguyệt tỏ ra như không có gì mà hỏi.
Bắp Chân đáp: “Đại học sĩ hỏi mẹ đã dạy những gì”.
“Vậy con đáp thế nào?”
“Ỷ mạnh hiếp yếu”.
Thẩm Nguyệt xụ mặt: “Mẹ dạy con ỷ mạnh hiếp yếu bao giờ!”
“Câu cá sấu”.
Mí mắt Thẩm Nguyệt khẽ giật: “Con không thể nói ra mấy điều tốt đẹp sao? Ví dụ như mẹ dạy con đi đường, nói chuyện, chăm lo cho con sạch sẽ gọn gàng, sao con không nói mấy thứ này?”
Bắp Chân ngơ ngác: “Con không nghĩ được nhiều vậy”.
Thẩm Nguyệt thở dài, uể oải nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu ta làm mẹ, không có kinh nghiệm, thôi vậy! Nhưng mà lần sau con phải nói mấy việc dễ nghe chút đó!”
Trước đây Tiểu Hà rất ít khi tới viện Thái Học, càng không cần phải nói tới việc nhìn thấy Đại học sĩ Tô Vũ. Hôm nay, nhờ phúc của Bắp Chân, nàng ta có thể mỗi ngày tới viện Thái Học ngắm nhìn một lần rồi.
Khi tan học, Tiểu Hà đã có mặt ở viện Thái Học, có thể thường xuyên nhìn thấy thân hình cao gầy của Tô Vũ đang đứng ở trước bàn Bắp Chân, dạy bé học.
Nhìn Tô Vũ và Bắp Chân ở cạnh nhau, ngày này qua ngày khác, Tiểu Hà cũng có chút “tâm đắc”.
Ngày hôm đó, nàng ta vẫn đón Bắp Chân về như thường lệ, an toàn trao Bắp Chân đến tay Thẩm Nguyệt ở cung Thái Hòa: “Hôm nay, khi nô tỳ tới thì vẫn chưa tan học, nhìn thấy Đại học sĩ đang dạy tiểu công tử viết chữ, công chúa đoán xem nô tỳ đã phát hiện điều gì?”