Chương
Nhưng không khí hiện tại lại cực kỳ áp lực đối với Tiểu Hà. Nàng ta cảm thấy mình như trở lại cái đêm thích khách xâm nhập cung Thái Hòa, cảm nhận được áp lực lúc Thẩm Nguyệt chạy tới túm lấy nàng ta hỏi dồn tiểu công tử đang ở đâu.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng: “Nhưng ngươi có biết rằng nếu những lời này bị người khác nghe thấy, lợi dụng nó làm bậy thì không chỉ ta, Bắp Chân, mà ngay cả Đại học sĩ của Thái Học đều bị họa rơi vào đầu không!”
Tiểu Hà ăn năn: “Nô tỳ biết ạ, nô tỳ nhất định sẽ không há mồm nói bậy nữa!”
Giọng Thẩm Nguyệt trầm thấp: “Nhớ cho kỹ, lời hôm nay ngươi nói phải nuốt nó vào bụng cho ta!”
Tiểu Hà gật đầu: “Nô tỳ chắc chắn sẽ ghi nhớ! Nếu nói thêm một chữ, nô tỳ sẽ bị chết không yên lành”.
Lời hôm nay, Tiểu Hà cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, nhất thời không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Nàng ta và Bắp Chân có tình cảm, cũng không muốn chỉ vì mình nhất thời mau mồm mau miệng mà hại tới thằng bé.
Ngọc Nghiên bưng trà tiến vào, cảm thấy không khí trong phòng hơi lạ.
Thẩm Nguyệt gọi Tiểu Hà, Tiểu Hà đứng lên, lui sang một bên, tiện tay lau nước mắt.
Ngọc Nghiên hỏi: “Công chúa, Tiểu Hà sao thế?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tiểu Hà tội nghiệp nói: “Ta tới viện Thái Học đón công tử, làm công tử bị ngã, đang tạ tội với công chúa!”
Ngọc Nghiên lo lắng: “Bắp Chân có bị thương không?”
Thẩm Nguyệt lau mặt cho Bắp Chân xong thì chỉnh lại áo bông cho thằng bé, miệng đáp: “Không có, thằng bé mặc đồ dày lắm!”
Bắp Chân giơ tay sờ mặt Thẩm Nguyệt, gọi nàng một tiếng: “Mẹ!”
Thẩm Nguyệt nhìn nhóc con, tay phải hơi khựng lại nhưng vẫn bế bé lên.
Từ sau khi Bắp Chân đi viện Thái Học, nhóc con này đã có thư phòng riêng ở cung Thái Hòa. Thẩm Nguyệt ôm bé vào thư phòng, đặt lên giường nghỉ ngơi trong đó, bắt nhóc ngồi ngay ngắn.
Thẩm Nguyệt cũng ngồi ở đầu giường kia, họ ngồi như thế suốt một canh giờ, suốt khoảng thời gian đó, nàng chỉ dùng ánh mắt nghiêm khắc đánh giá Bắp Chân.
Bắp Chân trầm mặc một hồi, hỏi: “Nương nhìn gì vậy?”
Biểu cảm của Thẩm Nguyệt vô cùng kỳ dị: “Con đừng nói chuyện”.
Bắp Chân vừa định động đậy, nàng lại nghiêm giọng dặn: “Đừng lộn xộn”.
Thẩm Nguyệt rất hiếm khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Bắp Chân, quả nhiên cậu bé không di chuyển nửa điểm, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Dường như cậu có sự kiên nhẫn vô hạn, hoàn toàn khác với những đứa trẻ hiếu động cùng tuổi khác, có thể một mực ngồi cùng Thẩm Nguyệt như vậy cho đến khi trời tối.
Sau đó vẫn là Thôi thị tiến vào khuyên nhủ: “Công chúa, người như vậy sẽ dọa đến đứa bé mất”.
Thẩm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện thái độ của mình đối với Bắp Chân quả thực có chút không đúng, bản thân Bắp Chân không làm gì sai trái cả.
Nàng chống khuỷu tay lên bàn, xoa xoa ấn đường, lạnh nhạt nói: “Ôm thằng bé ra ngoài cho Tiểu Hà trông, để nó tự mình chơi đi”.
Thẩm Nguyệt ngồi một mình trong thư phòng một hồi, hai tay nàng ôm trán, chỉ cần nhắm mắt lại, Tô Vũ và Bắp Chân sẽ vô duyên vô cớ luân phiên xuất hiện trong tâm trí nàng, cuối cùng gần như xếp chồng lên nhau.