Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

chương 1109

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ngũ hoàng tử đi đến bên cạnh, nhìn thấy Bắp Chân lẳng lặng ngồi ở nơi đó, nó liền hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Bắp Chân phớt lờ nó.

Cung nhân nghe theo mệnh lệnh Tề phi, nói để cho hai đứa trẻ chơi một mình với nhau cho nên cũng không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng từ xa quan sát.

Ngũ hoàng tử vẫn còn sợ nước, không dám nhìn xuống hồ kỹ, chỉ dám liếc mắt nhìn một chút, chỉ thấy mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, thế là nó lại càng dũng cảm hơn, ngồi xổm xuống bên cạnh rồi vươn tay ra đẩy vào người Bắp Chân nói: “Ta hỏi ngươi đó, ngươi bị câm điếc hay sao?”

Thẩm Nguyệt và Tề phi ngồi trong đình có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hai đứa trẻ bên ngoài.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt không hề thay đổi. Trong mắt Tề phi, nàng ta cho rằng Thẩm Nguyệt không dám đắc tội với mình cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bị ức hiếp, ngay cả một câu xin tha cũng không dám nói ra, chuyện đó khiến cho Tề phi khó tránh khỏi đắc ý.

Đồng thời trong lòng Tề phi cũng thầm nghĩ tính nàng thức thời. Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa dám mở miệng cản trở, Tề phi nhất định sẽ khiến nàng càng đẹp mặt hơn.

Dù sao địa vị của nàng ta và ngũ hoàng tử trong hậu cung chỉ đứng sau hoàng hậu và đại hoàng tử, hơn nữa còn được thái hậu cực kỳ sủng ái.

Tốt xấu gì thì nó cũng là ngũ hoàng tử, ở trong cung muốn gì được nấy, chỉ có Bắp Chân là dám không nể mặt nó!

Ngũ hoàng tử xắn tay áo, nhất định muốn Bắp Chân phải nếm đau khổ!

Cho nên ngũ hoàng tử đã bất chấp hậu quả đặt tay lên sau lưng Bắp Chân, muốn đẩy nó xuống hồ!

Nó đẩy hai lần mà Bắp Chân vẫn không nhúc nhích, khi nó nhìn xuống thì phát hiện hai chân của Bắp Chân đã khóa chặt ở giữa lan can. Vậy là ngũ hoàng tử liền cúi đầu kéo hai chân của Bắp Chân ra.

Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, cuối cùng thản nhiên nói: “Nhị nương, ven hồ nguy hiểm, mang Bắp Chân trở về đi”.

Thôi thị vâng lời, đang muốn đi tới đó thì Tề phi đã cười lạnh nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, sao lại khẩn trương như vậy, hai đứa trẻ lâu ngày mới gặp lại, hiện tại đang chơi cùng nhau rất vui vẻ mà!”

Thôi thị bị ngăn lại, Ngọc Nghiên lợi dụng sơ hở liền vội vàng chạy đến bên hồ.

Tề phi vừa dứt lời, trong khi ngũ hoàng tử đang cố gắng đẩy Bắp Chân xuống thì mặt hồ bên dưới đột nhiên dâng cao, đầu của một con cá sấu trồi lên khỏi mặt nước, giương hai mắt nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử lập tức hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, nó hét lên một tiếng rồi vừa lăn vừa bò về phía sau.

Kết quả là Bắp Chân không ngã xuống mà chính ngũ hoàng tử phải bò về phía sau, hoảng sợ khóc lóc la hét.

Thẩm Nguyệt nhếch môi cười nói: “Xem ra hai đứa trẻ thật sự rất vui vẻ”.

Cá sấu trong nước nghe động tĩnh sẽ trồi lên mặt nước, nàng biết đây là điều mà ngũ hoàng tử sợ nhất, cho nên nàng cũng không vội vàng làm gì.

Bắp Chân quay đầu lại, bình tĩnh nhìn ngũ hoàng tử đang nước mắt lưng tròng rồi nói: “Cá đến rồi”.

Ngũ hoàng tử khóc ròng nói: “Đồ quái vật! Đồ khốn kiếp!”

Tề phi thật sự không ngờ người khóc trước lại là con của chính mình, nàng ta kinh ngạc đứng dậy đi ra cửa xem chuyện gì xảy ra, tức giận hỏi: “Chuyện gì vậy? Ai đã làm con ta khóc!”

Lúc này Bắp Chân đã được Ngọc Nghiên bế qua, nàng ta cũng đang bất mãn, liền nói: “Tề phi nương nương, lúc nãy ngũ hoàng tử muốn đẩy Bắp Chân xuống hồ, rõ ràng ngài ấy biết trong hồ có cá sấu, ngài ấy đang muốn giết Bắp Chân, để Bắp Chân bị cá sấu ăn thịt, không ngờ chính ngài ấy lại bị cá sấu dọa sợ trước”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio