Chương
Thẩm Nguyệt thoáng nhìn mực trên tay Bắp Chân, lại nhìn nghiên mực ở bên cạnh, rốt cuộc Ngũ hoàng tử này đã xảy ra chuyện gì, nàng vừa nhìn đã rõ.
Thẩm Nguyệt nói: “Tiểu Hà, đưa Ngọc Nghiên đi thoa thuốc lên mặt”.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, nô tỳ không cần gấp gáp. Chờ nô tỳ xử lý xong cho Bắp Chân rồi đi cũng không muộn”.
Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: “Đi đi, nơi này còn có ta và nhị nương”.
Thẩm Nguyệt nhấc chân bước vào, ngồi xuống bên cạnh Bắp Chân, lại nói với Thôi thị: “Làm phiền nhị nương lấy thuốc mỡ trong phòng ta đến đây”.
Thôi thị nhanh chóng lấy thuốc mỡ đến, dùng ngón tay Thẩm Nguyệt khe khẽ xoa lên mặt Bắp Chân, bôi cho Bắp Chân xong thì sai Thôi thị mang thuốc mỡ đi cho Ngọc Nghiên dùng.
Trong thư phòng chỉ còn hai mẹ con, nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện.
Lúc sau Thẩm Nguyệt hỏi: “Con đó, đau không?”
Bắp Chân buồn rầu nói: “Không đau”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Bị nhéo thành thế này, còn nói là không đau”. Nàng giơ tay ôm Bắp Chân vào trong lòng, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Khuôn mặt này của con, đến mẹ còn không nỡ bóp mạnh, bây giờ lại hời cho Ngũ hoàng tử kia rồi”.
Bắp chân nói: “Hắn ta còn đau hơn con”.
“Đó là điều hắn ta đáng phải chịu”.
Trong khoảng thời gian này, Bắp Chân đi theo Thẩm Nguyệt, cái khác không học được nhưng lại học được cách làm việc có mục đích, ra tay đủ lưu loát. Vừa mới bắt đầu đã hung ác hệt như Thẩm Nguyệt, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cùng nhau sắp xếp lại thư phòng bừa bãi lộn xộn. Hai mẹ con nhặt từng trang sách bị xé rách trên mặt đất rồi xếp lại chỉnh tề gọn gàng, cá sấu nằm ở trong góc lặng lẽ bò ra, kéo lấy cái đuôi bò loạn khắp nơi.
Bắp Chân quay đầu nhìn nó, ngoắc tay với nó, nói: “Đến đây”.
Cá sấu giống như nghe hiểu, chậm rãi bò tới.
Bắp Chân giơ tay vuốt ve lưng của cá sấu.
Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua, mặc dù vẻ ngoài cá sấu rất hung dữ, nhưng ở bên cạnh Bắp Chân, nó lại vô cùng ngoan ngoãn. Cá sấu và bé con ở cùng với nhau, một hung hãn tàn bạo, một ngây thơ hồn nhiên, lại vô cùng hài hòa.
Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi: “Ngũ hoàng tử nhìn thấy nó rồi sao?”
“Thấy rồi”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười, nói: “Thảo nào bị dọa thành dáng vẻ thế kia. Nếu hắn ta ra ngoài nói bậy thì phải làm sao bây giờ?”
Bắp Chân bình thản nói: “Hắn ta không dám”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vì sao không dám?”
Bắp Chân ôm cá sấu nói: “Con đã dọa hắn là sẽ để Lai Lai chui vào trong chăn hắn ta”.