Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

chương 1119

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Bắp Chân thích cái gì thì làm cái đó, đây là chuyện bình thường của con người, không sai.

Người sai là nàng, bởi vì có rất nhiều điều không chắc chắn, cho nên luôn mang theo cảm xúc.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, tiện tay kéo áo choàng lại, nói: “Nhị nương luôn là người hiểu ta nhất”.

Thôi thị nói: “Công chúa đừng chê cười, nô tỳ cũng là người từng trải”.

Ý cười bên môi Thẩm Nguyệt nhạt dần, lại nói: “Ta sợ, nếu như Bắp Chân thật sự giống hắn như vậy, Tiểu Hà có thể nhìn ra được, vậy những người khác cũng có thể nhìn ra được”.

Tất cả những cảm xúc này của nàng đều bởi vì lo lắng và sợ hãi. Nàng sợ có người so sánh Bắp Chân và Tô Vũ, càng sợ so sánh rồi sẽ cho ra kết quả khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, bao gồm bản thân nàng.

Đó sẽ là hậu quả gì, Thẩm Nguyệt không dám tưởng tượng.

Đêm qua nhìn Bắp Chân nửa đêm, Thẩm Nguyệt cũng nghĩ nửa đêm. Cho dù Bắp Chân thích tới viện Thái Học cỡ nào, nàng cũng không thể tiếp tục nuông chiều cậu bé nữa, nàng nhất định phải ngăn chặn cắt đứt chuyện này, không thể cho Bắp Chân đến viện Thái Học ở cạnh Tô Vũ.

Thôi thị nói: “Thế nên rốt cuộc có đúng như Tiểu Hà nói hay không thì vẫn cần công chúa đích thân đi xem một chút. Nếu như Tiểu Hà không hề phóng đại, vậy lần sau công chúa không cho Bắp Chân đi nữa, nô tỳ cũng sẽ trông coi công tử kỹ càng”.

“Cũng được”. Thẩm Nguyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng trước cung Thái Hòa, hồ nước ấm áp, đan xen giữa cái nóng và lạnh, tỏa ra hơi nước mờ mịt dày đặc, nàng thở dài một hơi, nói: “Tuyết lại rơi rồi”.

Trên bầu trời tuyết trắng tung bay, mà mặt hồ vẫn luôn không kết băng. Bông tuyết sột soạt rơi trên lan can, không lâu sau đó, sẽ tan thành những vệt nước ướt đẫm.

Trái ngược với cảnh tượng ở bờ bên kia, trời đông giá rét, nơi nơi đều phủ một màu trắng xóa của tuyết.

Thôi thị đưa ô cho Thẩm Nguyệt, nói: “Công chúa đi đường cẩn thận”.

Thẩm Nguyệt cầm ô ra khỏi mái hiên. Bên dưới áo choàng của nàng lộ ra góc váy trắng thuần, mái tóc đen dưới ô khẽ phấp phới, bóng lưng trong tuyết xinh đẹp như tranh.

Hôm nay tuyết rơi, tiết trời lạnh lẽo, viện Thái Học cho tan học sớm một hai khắc so với bình thường.

Chờ đến khi Thẩm Nguyệt tới viện Thái Học, hoàng tử công chúa bên trong đều đã được đón đi, dọc đường lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có những cây ngô đồng ở hai bên đường, thi thoảng tuyết tích tụ trên chạc cây lại rớt xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Thẩm Nguyệt đứng ở trước cửa viện Thái Học, hai cánh cửa khép hờ. Nàng bỗng dừng bước, trong tai rõ ràng bắt được giọng nói của Tô Vũ.

Rất lâu không nghe thấy, giọng nói kia vẫn lay động lòng người, tựa như trong mộng.

Đó là Tô Vũ đang dạy Bắp Chân đọc sách, dạy cậu bé chữ viết căn bản đơn giản nhất. Tô Vũ đọc một câu, Bắp Chân lặp lại một câu.

Một lớn cẩn thận kiên nhẫn, một nhỏ non nớt ngây thơ.

Trước kia Thẩm Nguyệt cũng từng thấy cảnh Tô Vũ dạy trẻ nhỏ trong sân nhà dân, khi đó hắn chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng chỉ bảo đôi lời. Nhưng hiện tại, từ trong giọng điệu của hắn, Thẩm Nguyệt có thể nghe ra, hắn như hận không thể truyền thụ tất cả kiến thức của mình cho Bắp Chân.

Thì ra hai giọng nói này có thể phối hợp rung động lòng người đến thế.

Thẩm Nguyệt cảm thấy, tựa như trời sinh đã nên là như vậy.

Nàng đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio