Chương
Cả năm giác quan đều có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng, cứ như thể chỉ cần mở miệng là sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Về sau vẫn là Thẩm Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhắm mắt dưỡng thần rồi lên tiếng trước: “Tô Vũ, làm sao ngươi biết ta biết võ công?”
Tô Vũ không nhìn lại, hắn đang bận nướng món ăn dân dã trong tay, nhẹ giọng nói một cách nghiêm túc: “Nữ nhân luyện võ không phải chuyện già quá kinh thiên động địa, ít nhất khi gặp nguy hiểm thì cũng có thể tự bảo vệ mình”.
Thẩm Nguyệt vẫn nói đều đều: “Ta đang hỏi làm sao ngươi biết được, ngươi rõ ràng đang trả lời sai câu hỏi”.
Tô Vũ nhìn xa xăm nói: “Lúc trước tiên đế cũng nghĩ như vậy cho nên mới đồng ý cho một nàng công chúa hay nũng nịu như cô tập võ. Vừa rồi khi cô nhìn thấy hình nộm gỗ kia thì có phải cô liền cảm thấy rất ghét không? Ta nhìn thấy cô chặt nó làm đôi rất dữ dội”.
Thẩm Nguyệt mở mắt ra, vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn thì đã cau mày nói: “Ngươi cùng ta có quan hệ gì? Ngươi cùng với tiên đế lại có quan hệ gì?”
“Sau này có cơ hội thì ta sẽ từ từ nói cho cô biết”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt đột nhiên dâng lên sự xúc động, nàng nói: “Ngươi chính là người đứng sau Liên Thanh Châu, muốn sắp xếp người tiếp cận ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”
“Tô Vũ, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn lợi dụng thân phận công chúa tiền triều của ta cùng với Bắp Chân thì ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ ý định đó đi, nếu không thì cho dù làm bạn bè xã giao với ngươi ta cũng không muốn”.
Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: “A Nguyệt, nếu như ta không tính toán thì cô và Bắp Chân làm sao có được cuộc sống tốt đẹp?”
Hắn đưa món ăn đang nướng lên mũi ngửi, sau đó lại tiếp tục nướng rồi nói: “Con đường phía trước còn dài và hiểm trở, ta không thể không có kế hoạch, nếu không sẽ không thể bảo vệ được hai người”.
Hắn đứng dậy đi tới dưới gốc cây ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, những ngón tay trắng trẻo thon dài của hắn mang đến miếng thịt thơm lừng, sau đó hắn lại xé phần thịt mềm nhất đưa cho Thẩm Nguyệt ăn.
Thẩm Nguyệt cụp mắt xuống nhìn miếng thịt nhưng không nhận lấy nó.
Tô Vũ khẽ thở dài xem như không có chuyện gì xảy ra: “Cô luôn cho rằng ta là người xấu. Thôi được rồi”.
Thẩm Nguyệt khẽ bị dao động.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ lại bị bộ dáng giả vờ vô tội của Tô Vũ lừa dối, nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài của hắn thì không biết tại sao nàng lại cảm thấy đau lòng thay hắn.
Khi Tô Vũ thu tay lại, Thẩm Nguyệt lại nắm lấy cổ tay hắn khiến cho Tô Vũ dừng lại một chút.
Nàng cúi đầu xuống ăn miếng thịt mà hắn đã xé ra cho nàng.
Thẩm Nguyệt ăn một miếng thịt lớn, mùi vị thơm ngon tác động lên toàn bộ vị giác của nàng.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta tin ngươi thật sự muốn bảo vệ ta”.
Tô Vũ nheo mắt.
“Ta không biết ngươi rốt cuộc là người tốt hay là người xấu, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ không đối xử tệ với ta”.
Trong đôi mắt dài của Tô Vũ dường như có một dòng chảy cảm xúc ngầm trào dâng.
Thẩm Nguyệt nâng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nếu như sau này ngươi làm chuyện xấu đối với ta thì ta đánh giá ngươi là kẻ xấu cũng chưa muộn”.
“Nếu quá muộn thì sao?”
“Vậy thì ta cũng đáng bị như vậy vì ta không nhận thức được rõ người xấu kẻ tốt bên cạnh ta”.