Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

chương 351

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Tại sao Liễu Văn Hạo lại làm mất lòng người kia?”

Liên Thanh Châu mỉm cười: “Vì thăng quan phát tài ông ta đã không tiếc bất cứ giá nào. Phụ thân của người kia là Hoài Nam Vương năm đó, tiên đế kiêng dè thế lực tại đất phong của Hoài Nam Vương, vừa lúc muốn loại bỏ, Liễu Văn Hạo đã hiến kế cho tiên đế đẩy Hoài Nam Vương xuất chinh tới nước Dạ Lương.

Khi Hoài Nam Vương xuất chinh tới Dạ Lương, Liễu Văn Hạo trù tính khiến ông ấy tử trận sa trường, nhưng chẳng ngờ con trai của ông ấy lại dũng mãnh giỏi chiến đấu, cố gắng xoay chuyển tình thế, sau khi thu phục đông đảo các lão tướng trong triều vào dưới trướng, trái lại còn giúp ông ấy nắm giữ đội quân vạn binh lính của biên cảnh, trải qua nhiều năm nghỉ ngơi để lấy lại sức ở bên ngoài, cuối cùng một đường giết thẳng về kinh, xây dựng lên triều đình mới”.

Nghe xong Thẩm Nguyệt có chút đờ đẫn: “Tại sao tiên đế lại nghe theo lời gièm pha của Liễu Văn Hạo?”

Liên Thanh Châu thở dài một hơi: “Đại Sở thái bình nhiều năm, dân chúng yên vui không giả nhưng triều chính lại lơ là bảo thủ, tiên đế không muốn xây dựng rầm rộ, cũng không muốn trắng trợn dấy binh quấy phá bình yên thiên hạ mới khiến thế lực của Hoài Nam Vương thêm lớn mạnh từng ngày. Nếu khi đó không diệt trừ, tương lai Hoài Nam Vương đưa quân tạo phản là điều tất nhiên.

Tiên đế lo sợ máu đổ thành sông, dân chúng trăm họ lầm than, lúc đó chỉ có một lựa chọn duy nhất là phái Hoài Nam Vương tới Dạ Lương nhằm tiêu hao thế lực của ông ta, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng lại biến khéo thành vụng”.

Thẩm Nguyệt định thần lại: “Do đó Liễu Thiên Tuyết là con gái của Liễu Văn Hạo, vốn là một nữ nô lệ bị đưa đến biên giới?”

“Đúng vậy”.

Nếu là vậy đã giải thích được tất cả mọi chuyện, tại sao Tần Như Lương lại đưa nàng ta trở lại từ biên giới.

“Liễu Thiên Tuyết trước kia đã quen biết với Tần Như Lương?”

Liên Thanh Châu chậm rãi nói: “Chuyện này còn phải ngược dòng về thuở ấu thơ, khi đó tại hạ và công chúa là bạn cùng lớp. Khi Liễu Thiên Tuyết vừa tới kinh thành, Liễu Văn Hạo thăng chức, nàng ta cũng cùng với mọi người nhập học vào Viện Thái Học. Chỉ là mọi người chán ghét thân phận quê mùa của nàng ta nên vẫn xoi mói khắp nơi.

Liễu Thiên Tuyết biết công chúa là người được chiều chuộng nhất nên vẫn luôn cố gắng nịnh nọt người. Công chúa quả thực đã đối xử tốt với nàng ta trong một khoảng thời gian, không cho phép những học sinh khác của học đường ức hiếp nàng ta.

Khi đó công chúa và Tần tướng quân rất thân thiết, mỗi khi tan học, Tần tướng quân đều sẽ bảo vệ công chúa, đích thân tiễn công chúa về cung rồi mới tự mình trở về nhà”.

Thẩm Nguyệt ngẩn người, còn có loại chuyện này sao?

Nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi Tần Như Lương trước kia cũng đã từng đối xử tốt với mình.

“Sau đó thì sao?”

“Công chúa và Tần tướng quân thường đến rừng cây hạnh phía sau Viện Thái Học, vào mùa hạnh chín, Tần tướng quân sẽ trèo lên ngọn cây cao nhất hái những quả hạnh to và ngon nhất cho công chúa ăn.

Nhưng sau khi Liễu Thiên Tuyết xuất hiện, nhân lúc công chúa không có mặt, cũng sẽ thường xuyên lẻn tới rừng hạnh, dùng danh nghĩa của công chúa hẹn Tần tướng quân cùng nhau tới đó chơi đùa.

Tần tướng quân tưởng rằng công chúa không yêu thích hắn nữa nên mới kêu Liễu Thiên Tuyết tường thuật lại cho hắn ta, dần dần cũng trở nên xa cách với công chúa. Có vài lần Liễu Thiên Tuyết bị người khác bắt nạt đều nói là do công chúa xúi giục người khác làm khiến Tần tướng quân vô cùng tức giận liền tới chất vấn người.

Nhưng công chúa không làm loại chuyện này, sau đó biết được là do Liễu Thiên Tuyết đứng giữa gây cản trở liền tự mình gây lộn với nàng ta, bị Tần tướng quân vừa vặn gặp được. Ngày hôm đó công chúa lại đánh nhau với Tần tướng quân, bản thân mặt mũi bầm dập không khóc lóc, nhưng từ đó về sau công chúa cũng không bao giờ qua lại với Tần tướng quân nữa”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio