Chương
Liễu Mi Vũ luôn có thể dung thứ cho việc Tần Như Lương thỉnh thoảng ngủ lại viện của Hương Phiến, vì nàng ta biết Tần Như Lương không yêu gì Hương Phiến, chẳng qua là chán ngán muốn đổi món mà thôi.
Nhưng Liễu Mi Vũ tuyệt đối không thể chấp nhận việc Tần Như Lương cho một người phụ nữ khác vào trái tim.
Hơn nữa lại còn là người mà nàng ta hận nhất.
Sau đó, Hương Lăng nói, Liễu Mi Vũ nghe được những lời này thì phẫn nộ cực kỳ, càng thêm thống hận Thẩm Nguyệt.
Sau khi Hương Lăng di, Thẩm Nguyệt thỉnh thoảng véo bàn chân của Bắp Chân, Ngọc Nghiên đứng bên cạnh lo lắng nói: “Công chúa, phải làm sao đây, nếu Hương Phiến và Liễu thị kết hợp lại thì công chúa sẽ không được bình an đâu.
Thôi thị thì còn lo lắng hơn: “Không biết những gì Hương Phiến nói là thật hay giả, nếu là thật…”
Thẩm Nguyệt nhíu mày, nếu là thật thì nàng chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
“Tối nay cứ ngủ sớm đã”, Thẩm Nguyệt nói.
Liễu Mi Vũ tạm thời chưa có động tĩnh gì, nếu nàng ta dám không biết sống chết mà đến gây sự thì Thẩm Nguyệt cũng không sợ, có giỏi thì cứ đến.
Thẩm Nguyệt ở lại trong phủ mấy ngày, không biết rằng bên ngoài đã thay đổi lật trời.
Đến lúc nàng đi ra khỏi phủ thì mới nhận ra sòng bạc Thiên Kim đã bị niêm phong, nhưng những sạp hàng có biển hiệu “Cho vay vốn nhỏ” lại mọc lên như nấm sau mưa.
Thẩm Nguyệt tìm Lưu Nhất Quái ở một góc phố, Lưu Nhất Quái lại treo biển “Hoạt Bán Tiên” lên, đi khắp phố, thấy Thẩm Nguyệt đến thì ai mắt sáng lên, liên tục vẫy tay.
“Công tử đến rồi à?”
Thẩm Nguyệt đến sạp của ông ta ngồi một lúc, nhìn cánh cửa sòng bạc Thiên Kim đóng chặt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lưu Nhất Quái nói: “Nghe nói ông chủ sau màn của sòng bạc này có liên quan đến việc xây dựng tiền trang dưới lòng đất, chuyên để rửa tiền cho tham quan trong triều, hôm qua bị tra ra nên hôm nay quan phủ đến điều tra”.
Thẩm Nguyệt không nói không rằng.
Lưu Nhất Quái lại than thở: “Làm cái nghề này có ai là sạch sẽ đâu, toàn là tiền bẩn cả, nếu không có quyền lực thì ai mà mở nổi sòng bạc?”
Thẩm Nguyệt: “Cũng đúng”.
Lưu Nhất Quái nói: “Cho nên, ta mới bảo rồi, sòng bạc Thiên Kim này là cây cao đón gió, chắc chắn đã đắc tội ai nên mới bị sờ gáy”.
Thẩm Nguyệt vô tình nghĩ đến Tô Vũ, bèn hỏi: “Sòng bạc Thiên Kim này sẽ bị đóng cửa sao?”
Lưu Nhất Quái lắc đầu: “Không đâu, quan lại cũng bao che cho nhau thôi, chắc là tra mấy ngày thì sẽ thả ra ấy mà. Hơn nữa, dạo này mọi người bắt đầu hành nghề cho vay, chúng ta nên tránh chút thị phi đi thì hơn”.
Thẩm Nguyệt cũng không ngờ rằng, bản thân chỉ muốn kiếm chút tiền mà lại kéo theo cả ngành tài chính của Đại Sở.
Nhưng Lưu Nhất Quái nói: “Cái ngành này cũng chẳng được mấy đâu mà, dù gì nó cũng ảnh hưởng đến lợi ích của các tiền trang và tiệm cầm đồ nên sẽ bị sập sớm thôi, chúng ta không nên nhúng tay vào nữa đâu”.
Thẩm Nguyệt liếc Lưu Nhất Quái, nói: “Ngươi xem bát tự cũng chuẩn đấy nhỉ”.
Lưu Nhất Quái khiêm tốn: “Muốn sống an nhàn thì phải xem thời thế chứ”.
Không ngờ Lưu Nhất Quái nói rất đúng.