Chương
Chỉ là vết thương trên cánh tay cần phải xử lý kịp thời, trong phòng thường có một hộp thuốc, Tô Vũ rất thường bôi thuốc cho nàng.
Căn phòng yên lặng một lúc, không ai nói nhiều.
Ngọc Nghiên nghĩ thầm, Tô đại nhân cũng không thể ở lại trong phòng này một đêm, như vậy rất không phải phép.
Sau khi Tô Vũ băng bó xong, Ngọc Nghiên định lên tiếng thì đã bị Thôi thị lôi đi, bà ta nói: “Công chúa, nô tỳ vừa vào phủ đã hắt nước lạnh lên người Ngọc Nghiên, bây giờ y phục của nàng ta vẫn còn ướt, nô tỳ sẽ đưa nàng ta đi thay y phục trước, nếu như nàng ta bị cảm thì sẽ không có ai hầu hạ công chúa”.
Thẩm Nguyệt gật đầu.
Ngọc Nghiên muốn nói lại thôi, nàng ta bị Thôi thị mạnh mẽ kéo ra ngoài, khi vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua thì đã thấy Tô Vũ ngồi ở bên giường, nghiêng người ôm lấy Thẩm Nguyệt vào lòng như chốn không người!
Ngọc Nghiên rất lo lắng nhưng khi Thôi thị vừa mở cửa để gió lạnh từ bên ngoài tràn vào thì bộ y phục ướt đẫm đã khiến cho nàng ta cảm thấy tê dại toàn thân.
Nàng ta lạnh như đang ở trong một hầm băng, nhất thời không phản ứng kịp, bị Thôi thị cứng rắn kéo về phòng thay y phục.
Thẩm Nguyệt đột nhiên ngã vào vòng tay của Tô Vũ thì liền cảm thấy không chân thật.
“Ngươi ôm ta làm gì?”, nàng hỏi.
Tô Vũ nói: “Ta cảm thấy lạnh”.
Nàng biết đây rất có thể lại là cái cớ của hắn.
Thẩm Nguyệt vùi đầu vào ngực hắn, nói bằng giọng mũi: “Ngươi nhất định không biết cái ôm của ngươi rất ấm áp. Ngươi dễ dàng ôm người khác như vậy rất dễ khiến cho người ta bị nghiện”.
Tô Vũ rũ mắt xuống, liền hỏi: “Cô nghiện rồi sao?”
Thẩm Nguyệt chỉ cười chứ không nói gì.
Một khi đã nghiện thứ gì đó thì người ta chỉ muốn giữ nó cho riêng mình, như vậy thì sẽ làm mất đi vẻ đẹp ban đầu của nó.
“Kẻ nào đã hạ thuốc? Tần Như Lương?”, Tô Vũ quay lại chuyện ban đầu.
Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Không”.
Lúc này nàng đã bình tĩnh lại, hoàn toàn có lý do để tin rằng Tần Như Lương quả thật đã say cho nên mới làm như vậy.
Vào ngày thường hắn ta luôn luôn kiềm chế bản thân, nếu như không phải hôm nay hắn ta đã uống quá nhiều thì đã không liều lĩnh như vậy.
Nói ra những lời đó chẳng khác nào hắn ta đang phơi bày tất cả tình cảm của mình trước mặt Thẩm Nguyệt, chỉ chờ Thẩm Nguyệt dẫm đạp lên.
Đó không phải là chuyện mà Tần Như Lương khi còn tỉnh táo có thể làm được.
“Có lẽ ta đã biết là ai làm rồi, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý tốt”.
“Trên tay cô có một con dao, tại sao cô lại không giết Tần Như Lương mà lại đi tự hại chính mình?”
“Còn chưa tới lúc phải cá chết lưới rách với hắn ta, giết hắn ta ta cũng không được sống yên”.
Hai mắt Tô Vũ tối đen như mực: “Nếu như hắn ta lại dám xúc phạm cô một lần nữa thì cô cứ giết chết hắn ta, không cần đợi ta xử lý. Sau đó ta sẽ giải quyết tốt mọi hậu quả”.