Chương
Không biết Tần Như Lương sẽ cảm thấy thế nào khi tận mắt chứng kiến Thẩm Nguyệt bị nam nhân khác làm ô uế?
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đó thì Liễu Mi Vũ đã vô cùng đắc ý, nói không chừng sau này vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt thì Tần Như Lương liền cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn!
Trên đường trở về, Liễu Mi Vũ lên tiếng cảnh cáo: “Hương Lăng, đừng để cho ai biết chuyện này, nếu không chuyện này ngươi cũng tham gia vào thì chỉ có một con đường chết. Đừng quên thuốc này là do chính tay ngươi mua!”
Sắc mặt Hương Lăng tái nhợt, nàng ta nói: “Nô tỳ nhất định cẩn thận tuân theo dặn dò của phu nhân”.
Nhưng trong lòng nàng ta biết rõ, nếu như nàng ta không nói ra chuyện này thì khi xảy ra sự việc nàng ta sẽ là người chết đầu tiên.
Còn hai ngày nữa là đến bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của Bắp Chân.
Vào nửa đêm, Hương Lăng xuất hiện trước mặt Thẩm Nguyệt và nói: “Trong bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử, công chúa nhất định phải cẩn thận một chút”.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ngươi đã biết Liễu Mi Vũ muốn làm gì chưa?”
Hương Lăng bắt đầu kể lại toàn bộ hành tung của Liễu Mi Vũ.
Nàng ta có thể đoán được Liễu Mi Vũ muốn làm gì tiếp theo cho nên Thẩm Nguyệt cũng có thể đoán được mà không cần nàng ta phải nói thêm.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi trở về đi, ả ta bảo người làm gì thì ngươi cứ làm y như vậy”.
Hương Lăng rời đi với tâm trạng bất an, Thẩm Nguyệt lại nói sau lưng nàng ta: “Đừng sợ, khi xảy ra chuyện ta sẽ lo cho ngươi”.
Trong lòng Hương Lăng lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Thôi thị tiễn Hương Lăng đi, trong lúc đó Ngọc Nghiên liền nói: “Công chúa, sao người bảo Hương Lăng đi giúp Liễu thị làm ác rồi còn lo cho ả ta, người làm như vậy không phải là tự hại chính mình hay sao?”
Thôi thị vừa bước vào cửa đã nói: “Ta có thể thấy Hương Lăng kia thật sự đang rất sợ hãi. Trong chuyện này, bất luận là công chúa gặp chuyện không may hay là Liễu thị gặp chuyện không may thì nàng ta cũng không thể sống tốt được. Công chúa nói vậy là để trấn an nàng ta”.
Ngọc Nghiên hiểu ra, tức giận nói: “Liễu thị thật sự quá thâm độc! Chuyện thất đức như vậy mà ả ta cũng dám làm ra! Công chúa, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Ngọc Nghiên đề nghị: “Hay là ngày mai nô tì bảo thêm nhiều người hầu canh giữ ở cửa sau, không cho kẻ xấu đột nhập vào”.
“Không cần thiết”, Thẩm Nguyệt nói: “Làm như vậy thì Mi Vũ sẽ biết chính Hương Lăng đã phản bội ả ta và làm lộ tin ra ngoài. Ta còn muốn Hương Lăng ở bên cạnh Mi Vũ thêm một thời gian nữa”.
Nói đoạn, nàng lại nở nụ cười thần bí nói thêm: “Ả ta muốn chơi với ta sao? Ta sẽ chơi với ả ta đến cùng, nhưng cuối cùng ả ta đừng nên khóc đó!”
Trì Xuân Uyển không có động tĩnh gì, Thẩm Nguyệt cũng cho Ngọc Nghiên thực hiện bất kỳ biện pháp bảo vệ nào.
Bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu công tử tưởng chừng như vô cùng êm thấm cũng đã đến.
Thẩm Nguyệt đã dậy từ sáng sớm để cùng với Thôi thị tắm rửa sạch sẽ cho Bắp Chân.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm phức, mặc vào bộ y phục nhỏ bé đáng yêu, đứa trẻ trông vô cùng trắng trẻo dễ cưng.
Chỉ có điều nó chẳng nói cũng chẳng cười.
Thẩm Nguyệt đứng ở trong sân, giơ cao Bắp Chân lên trời rồi cười nói: “Cười đi, cười một chút thì mẹ mới đặt xuống”.”
Bắp Chân có vẻ hơi sợ hãi, nó không ngừng vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt, không ngừng đá chân.