Chương
Đại Lý Tự Khanh đút hai tay vào ống tay áo, đứng trước cửa đại lao trông theo Hạ Phóng rời đi còn nói với sau lưng: “Hạ đại nhân là người sáng suốt, lẽ ra phải chừa lại đường lui cho mình chứ”.
Nhìn bóng dáng Hạ Phóng chẳng bao lâu sau đã đi xa rồi, Đại Lý Tự Khanh hoàn hồn, không khỏi thở dài. Lời này nói tới tận tâm can của Hạ Phóng rồi, kế này của công chúa thật cao minh.
Không chỉ có thể hóa giải mối nguy khi Hạ Phóng đi tố giác, còn ly gián quan hệ thân tín giữa hắn ta và hoàng thượng.
Sau này ắt hẳn Hạ Phóng làm gì cũng không thể ngông cuồng như vậy nữa, phàm chuyện gì cũng biết chừa đường lui cho bản thân.
Đại Lý Tự Khanh lại quay trở về, trông thấy Tô Vũ bị nhốt lại vào nhà lao, y phục trắng muốt trên người đã nhuốm máu. Trong ấn tượng của ông ta, hiếm khi nào thấy hắn nhếch nhác đến vậy.
Nhưng đến nước này rồi, họ cũng rất bất lực, cũng chỉ giúp được đến đây thôi.
Tô Vũ vẫn còn tỉnh táo, trong lúc thở hắt ra, không kiềm nén được, để lọt ra vài tiếng ho đầy kìm nén, cách một cánh cửa địa lao nói vọng ra: “Ban nãy đa tạ đại nhân đã hào sảng cứu giúp”.
Đại Lý Tự Khanh đáp: “Tô đại nhân không cần khách sáo, ta cũng chỉ lấy quy định ra nói chuyện thôi”.
Lọn tóc mai rũ xuống bên má che khuất góc nghiêng của Tô Vũ, chừa lại chiếc cằm và đôi môi mỏng, dưới ánh sáng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, trông hắn rất nhợt nhạt.
Tô Vũ khẽ nói: “Nhưng làm như vậy, đại nhân đã vì Tô mỗ mà đắc tội với hoàng thượng, mất nhiều hơn được”.
Đúng là mất nhiều hơn được, đám cựu thần kia làm sao dám mạo hiểm.
Đại Lý Tự Khanh cũng nhỏ giọng đáp lời: “Quả thực không dám giấu, ta được Hạ thừa tướng và công chúa nhờ vả. Công chúa lo rằng Tô đại nhân ở trong nhà lao không chịu nổi khổ hình mới tìm tới chỗ ta. Có Hạ thừa tướng tham gia vào, lại có lời nói của công chúa chỉ điểm, Hạ Phóng sẽ không nói chuyện này tới chỗ hoàng thượng đâu”.
Tô Vũ cụp đôi mắt hẹp dài, khóe miệng khẽ nhếch lên. Thần sắc trên gương mặt tái nhợt của hắn giống một vốc tuyết trên đỉnh núi, tuy bớt đi vài phần ấm áp ôn hòa, nhưng lại lóe ra hào quang sáng láng, tôn lên vẻ đẹp phong hoa thanh nhã.
Hắn ngả đầu vào tường, thoáng nhếch cằm, ánh mắt lẫn cùng nét cười: “Vậy sao, thế thì tốt quá”.
Đại Lý Tự Khanh biết tính tình Tô Vũ lãnh đạm, bây giờ hắn ngồi trong phòng giam, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà vẫn mỉm cười được.
Ông ta có lẽ không hiểu được suy nghĩ của Tô Vũ, không hiểu cảm giác vui vẻ trong lòng hắn lúc này.
Hắn đột nhiên nhớ lại khi dạy Thẩm Nguyệt tập đi hồi nhỏ, nàng chập chững bước đi theo hắn. Giờ đây, Thẩm Nguyệt vì hắn mà nhúng tay vào triều chính, dường như hắn có thể nhìn thấy nàng và dáng vẻ lảo đảo lúc nhỏ.
Tuy rất chật vật, nhưng nàng luôn cố gắng tiến về phía trước.
Đại Lý Tự Khanh không hiểu Tô Vũ, nhưng hắn rất hiểu ông ta, càng hiểu đám cựu thần này sợ bị liên lụy, nếu không phải có người nhờ họ ra mặt, e rằng họ sẽ không bao giờ chủ động làm vậy, càng không thể nào đắc tội với hoàng thượng chỉ để giúp hắn giảm bớt khổ hình vào lúc này.
Vì tưởng rằng câu nói ban nãy của Tô Vũ chỉ là buột miệng khách sáo, Đại Lý Tự Khanh tiện đà kể lại hết toàn bộ sự việc. Được biết Thẩm Nguyệt đã ra tay, kết quả này khiến hắn vừa ý vô cùng.
“Đa tạ đại nhân đã có lời, Tô mỗ cảm kích khôn nguôi”.
Đại lý tự khanh khoát tay nói: “Đây là tất cả những gì mà ta có thể làm, không đáng nhắc đến, Tô đại nhân vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi. Nếu như có cách nào có thể cứu được Tô đại nhân hoặc có chuyện gì cần nhắn với công chúa thì ta có thể chuyển lời”.