Chương
“Cô nương không cần khách sáo”.
Người phụ nữ đó vừa tiến vào phòng còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn lên, vốn tưởng rằng Hạ Phóng ngồi trong phòng nhưng chẳng ngờ giọng nói của một người phụ nữ xa lạ lại vang lên liền sững sờ, động tác cúi chào cũng khựng lại một nửa.
Nàng ta nâng mắt nhìn tới thì phát hiện trong phòng nào có bóng dáng của Hạ Phóng, mà là một nam một nữ có vẻ quen quen mắt.
Thẩm Nguyệt giải thích: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, một lần tại nhà của Tô Vũ hắn bị bệnh nặng, ta và Tần Như Lương có tới thăm hắn, ngươi còn nhớ không?”
Người thiếp lập tức phản ứng lại rồi khom lưng chào thật sâu: “Thiếp thân tham kiến công chúa, tham kiến…”
Nghĩ đến đây, nàng ta biết Tần Như Lương hiện tại đã không còn là đại tướng quân nữa, lời đã tới bên môi nhất thời lại không biết nên xưng hô thế nào.
“Không cần đa lễ, đến đây ngồi đi”.
“Thiếp thân sao có thể ngồi cùng bàn với công chúa, thiếp thân đứng đây là được rồi”.
“Tỷ muội các người chịu uất ức ở lại bên cạnh Hạ Phóng, bây giờ Tô Vũ không có ở đây, ta thay hắn mời ngươi ngồi cũng không quá đáng chút nào”.
Sắc mặt của vị mỹ thiếp hơi thay đổi, nhưng đã nhanh chóng bị nàng ta giấu đi rồi ngượng ngùng cười đáp: “Công chúa, thân phận thiếp thân hèn mọn, không xứng ngồi cùng một chỗ với người, công chúa có việc gì sai bảo, thiếp thân xin rửa tai lắng nghe, cũng nhất định dốc toàn lực làm theo”.
Nàng ta theo cạnh Hạ Phóng đã được một khoảng thời gian, cũng nắm được tình hình đại khái, ai là địch ai là bạn, cũng tự biết phân biệt rõ ràng.
“Thôi được, hôm nay ta tìm ngươi tới là muốn hỏi ngươi về chuyện của Hạ Phóng, ngươi đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy, có phát hiện ra sơ hở nào không?”
Mỹ thiếp đi thẳng vào trọng tâm: “Công chúa muốn biết những việc này để nghĩ cách cứu Tô đại nhân sao?”
“À”, Thẩm Nguyệt đáp một tiếng: “Tô Vũ phái các người tới bên cạnh Hạ Phóng không thể chỉ đơn thuần hầu hạ hắn được, lâu như vậy rồi vẫn không phát hiện ra thứ gì sao?”
“Có phải chỉ cần nắm được điểm yếu của Hạ đại nhân liền có khả năng giải cứu Tô đại nhân?”
Thẩm Nguyệt khẽ cau mày, lộ ra vẻ uy nghiêm nhàn nhạt: “Ta hiện tại đang hỏi ngươi”.
Mỹ thiếp giật mình, phát hiện bản thân quan tâm ắt loạn, lập tức quỳ xuống đáp: “Thiếp thân lỡ lời, mong công chúa thứ lỗi, thiếp thân và tỷ muội ở bên cạnh Hạ đại nhân đã lâu, quả thực đã khám phá ra không ít bí mật, nhưng theo kế hoạch của Tô đại nhân, thiếp thân đã giao những bằng chứng đó cho người khác”.
“Giao cho ai?”
Mỹ thiếp chần chừ hồi lâu chậm chạp không đưa ra đáp án.
Thẩm Nguyệt híp mắt hỏi tiếp: “Cũng là Tô Vũ dặn ngươi không được tiết lộ ra ngoài?”
“Xin công chúa bớt giận”.
“Hắn bây giờ đã ngồi trong nhà giam rồi”, giọng nói Thẩm Nguyệt lạnh băng: “Ngươi còn định không nói cho ta biết? Nếu không thể lật đổ Hạ Phóng cũng sẽ không cứu được hắn”.
“Là Hạ công tử nhà thừa tướng”.
Thẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, đột nhiên cười ra tiếng: “Quả nhiên là hắn, sợ rằng dõi mắt khắp kinh thành này, chẳng còn ai có thể ngày đêm mong mỏi Hạ Phóng sớm ngày xuống âm phủ như hắn nữa, vậy hắn định lúc nào hành động?”