Hôm đó, Tiểu Xuân và Lý Thanh đi khoảng hai canh giờ mới về được tới núi.
Lúc đến cửa vào, Tiểu Xuân bảo Lý Thanh để nàng xuống.
“Được rồi được rồi, đến rồi.”
Lý Thanh khẽ cúi người, Tiểu Xuân lập tức trượt xuống khỏi người hắn.
Nàng đứng trước mặt Lý Thanh, tay chắp sau lưng, cúi đầu đá đá cục đá trên mặt đất, do dự nói: “Này, ta đi đây.”
Lý Thanh: “Được.”
Tiểu Xuân nhếch nhếch môi, đi mấy bước nhưng vẫn chưa chịu đi hẳn.
Nàng không nói, Lý Thanh cũng không nói.
Hồi lâu sau, Tiểu Xuân ngẩng đầu, len lén nhìn Lý Thanh. Thân thể cao lớn của Lý Thanh đứng lù lù bất động dưới màn đêm, vẻ mặt bình thản. Tiểu Xuân nhớ đến một chuyện, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nguyên thân của huynh….”
Lý Thanh: “Hả?”
Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, nói: “Trước đây huynh đã từng hóa thành kiếm, có nhớ không?” Nói xong, nàng lập tức kịp phản ứng, nói: “Thôi bỏ đi, chắc chắn huynh không nhớ. Chuyện đó….”
Lý Thanh không biết nàng muốn hỏi gì, vẫn yên lặng chờ.
Tiểu Xuân nói: “Nguyên thân của huynh, ý ta là… lúc huynh biến thành kiếm, dáng vẻ vẫn không có gì thay đổi đúng không?”
Lý Thanh yên lặng một lúc, chậm rãi nói: “Nếu nàng nói đến nguyên thân của ta, thì quả là không có gì thay đổi cả.”
Tiểu Xuân ồ một tiếng, gật đầu. Sở dĩ nàng hỏi vấn đề này là vì ban nãy khi nàng nhìn lén Lý Thanh, gương mặt bình tĩnh của Lý Thanh luôn khiến nàng nhớ đến thanh kiếm màu đen bản to kia.
Trước đây khi thần trí Lý Thanh vẫn chưa hoàn chỉnh, nàng không hề có cảm giác gì, nhưng giờ đây khi thần trí hắn đã khôi phục, Lý Thanh luôn khiến nàng liên tưởng đến thanh kiếm kia.
Thanh kiếm kia quả thật rất giống hắn bây giờ.
Cũng sừng sững như thế, cũng lặng lẽ như thế.
Cũng có sự thâm trầm khiến Tiểu Xuân không nhịn được cúi đầu, rụt cổ.
Tiểu Xuân mãi không lên tiếng, Lý Thanh khẽ động đậy, nói: “Sao vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu, lắc xong mới phát hiện Lý Thanh không nhìn thấy, lại bổ sung: “Không có gì.”
Lý Thanh ừm, hai người lại yên lặng.
Một lúc sau, Tiểu Xuân cười hì hì một tiếng, khẽ nói: “Nghĩ cũng đúng.”
Lý Thanh: “Cái gì?”
Tiểu Xuân bĩu môi, nói: “Huynh đúng là giống hệt thanh kiếm kia.”
Lý Thanh: “….”
Hắn có hơi khó hiểu, hắn muốn nói cho Tiểu Xuân biết, hắn và “thanh kiếm kia” không phải là giống, mà vốn chính là cùng một thể. Suy nghĩ một lúc, Lý Thanh vẫn quyết định không nói.
Tiểu Xuân phủi phủi quần áo, nói: “Được rồi, sắc trời không còn sớm, ta phải đi đây.”
Lý Thanh: “Được.”
Tiểu Xuân xoay người, Lý Thanh bỗng nhiên nói: “Ngày mai, ta đến tìm nàng được không?”
“Hả?”
Cho dù vẻ mặt Lý Thanh không hề thay đổi, Tiểu Xuân vẫn có thể cảm giác được hắn đang khẩn trương.
“Ngày mai….” Lý Thanh khẽ nói “Ngày mai ta đến tìm nàng, nàng có bằng lòng không?”
Tiểu Xuân đỏ mặt, ừ một tiếng thật nhỏ.
Nàng xoay người, đi ba bước lại quay đầu lại, đi vào cửa.
Lý Thanh đứng sau lưng nàng, mãi đến khi không còn cảm nhận được khí tức của nàng, hắn mới động chân, hóa thành một cỗ kiếm phong, gào thét bay đi.
Tiểu Xuân nhảy nhót đi về phòng nhỏ của mình, vừa đi vừa cười khúc khích.
Đêm đã khuya, Kiếm Các cũng không có đệ tử gác đêm, cho nên cả đoạn đường nàng đi, khắp sườn núi đều yên ắng.
Tiểu Xuân vô thức lẩm nhẩm một bài hát, lắc lư lắc lư đến chỗ vách núi, vừa vào sân, nàng lập tức cứng đờ.
Trong màn đêm, bên cạnh vách núi, có một bóng đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế đá trong sân.
Khoảnh khắc ấy, bóng người kia như một thanh trường kiếm vô hình, vừa dịu dàng vừa quyết đoán chặt đứt cảnh trong mơ vốn không nên xuất hiện kia.
Tiểu Xuân cảm thấy nghẹn trong lòng, không thể đi lên, cũng không dám đi.
Trong bóng đêm, tiếng Vệ Thanh Phong rất trầm thấp.
“Đứng bên ngoài làm gì, vào đi.”
Tay nhỏ của Tiểu Xuân không nhịn được nắm lấy nhau, từ từ đi vào. Nàng đi đến chỗ cách Vệ Thanh Phong hai bước chân, rồi dừng bước.
Vệ Thanh Phong đang lau kiếm Đoạn Đào, dưới ánh trăng, thân kiếm phát ra ánh sáng xanh lạnh lùng. Tay Vệ Thanh Phong lau rất ổn định, thanh kiếm trong tay y không hề nhúc nhích.
“Đại sư huynh….”
Vệ Thanh Phong quay đầu, khẽ nhìn nàng một cái.
“Vì sao cúi đầu?”
Tiểu Xuân hơi khổ sở, nàng cảm thấy mình không có mặt mũi nhìn thẳng Vệ Thanh Phong, buồn bực cúi đầu không nói lời nào.
Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn nàng một lúc, khẽ nói: “Đêm lạnh, sao muội không về phòng nghỉ ngơi?”
Hai tay Tiểu Xuân bấm vào nhau, bóp chặt nhau đến đau nhức, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, há miệng khép miệng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đại sư huynh… Ta sai rồi.”
Vệ Thanh Phong chậm rãi lắc đầu.
Tiểu Xuân: “Ta xuống…“
“Tiểu Xuân.”
Không đợi Tiểu Xuân nói xong, Vệ Thanh Phong đã xen ngang. Y khẽ nói: “Nếu không nghĩ là mình đã sai thì không cần phải nhận sai gì cả.”
Người Tiểu Xuân khẽ run, nghẹn họng không trả lời được.
Vệ Thanh Phong thu kiếm, đứng lên, nói: “Đi về nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Xuân vẫn không nhúc nhích.
Trong màn đêm, núi Bạc Mang yên tĩnh, không có một tiếng động.
Đột nhiên, Vệ Thanh Phong trầm giọng quát khẽ: “Ta bảo muội về phòng đi!”
Tiểu Xuân bị tiếng quát đột ngột làm sợ đến cứng đờ, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Vệ Thanh Phong rất khó coi.
Từ nhỏ đến giờ, Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy sắc mặt Vệ Thanh Phong như thế, đừng nói là hung dữ như vậy, mấy năm nay, dù là to tiếng, y cũng chưa từng to tiếng với nàng.
Nhưng Tiểu Xuân không thể trách y, chỉ có thể trách mình.
Cũng giống như lời Vệ Thanh Phong nói, nếu không nghĩ mình sai, làm sao có thể nhận sai được chứ.
Không biết đã bao lâu, Tiểu Xuân nắm chặt tay, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Dứoi ánh trăng, sắc mặt cô gái nhỏ trở nên hơi tái nhợt. Vệ Thanh Phong nhìn ánh mắt của nàng, bỗng nhiên cứng người.
“Đại sư huynh.”
“Về đi….”
Vệ Thanh Phong quay lưng.
Sắc mặt Tiểu Xuân trắng bệch: “Ta… “
“Về đi!”
Gió đêm trên núi Bạc Mang, theo giọng nói kiên quyết của người đàn ông trở nên hơi run rẩy.
Tiểu Xuân nhìn bóng lưng nặng nề của y, tuổi nàng không lớn, nhưng giấc mơ về bóng dáng kia cũng đã chiếm nửa đời nàng. Mà bây giờ, nàng biết rõ những lời nàng sắp nói đây sẽ làm y tổn thương, nghĩ đến đây, sắc mặt Tiểu Xuân càng tái nhợt.
Nhưng nàng không thể không nói.
Trăng đêm nay khó có lúc lạnh lùng, sự lạnh băng ấy càng nâng cao dũng khí của nàng.
Nàng có cảm giác, nếu như lúc này nàng không nói, mãi mãi nàng cũng không thể nói ra nữa.
“Hắn không thay đổi.” Tiểu Xuân nhẹ nhàng mở miệng “Đại sư huynh, hắn không thay đổi…”
Gió đêm khẽ thổi, trong đất trời yên tĩnh, chỉ có núi Bạc Mang như đang chăm chú nhìn về phía hai người.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “phịch”.
Thân thể Vệ Thanh Phong lập tức cứng đờ.
Tiểu Xuân quỳ trên đất, gương mặt tái nhợt đã tràn đầy nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Tiểu Xuân chưa từng rơi nước mắt trước mặt người khác như thế.
“Đại sư huynh, ta biết ta đối với huynh không tốt, nhưng ta không thể từ bỏ hắn.”
Không thể từ bỏ những gì đã trải qua, không thể từ bỏ năm tháng ấy, không thể từ bỏ gió lạnh hồ xanh, cũng không thể từ bỏ núi xanh trăng sáng khi ấy.
Khi màn đêm buông xuống, giấc mộng của nàng thỉnh thoảng lại xuất hiện kẻ ngốc vì làm giường cho nàng mà bất kể ánh mặt trời chói chang.
“Xin huynh….” Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh Phong cao cao tại thượng, nghẹn ngào: “Van xin huynh, đại sư huynh, van xin huynh….”
Chỉ một câu van xin như thế, vào tai Vệ Thanh Phong cứ như đã khiến sức lực cả người y đều biến mất. Y ngẩng đầu, nhìn ánh trăng phía chân trời. Mặt trăng yên tĩnh, sâu thẳm, xa xăm kia, dường như cũng đang nhìn y.
“Muội van xin ta gì chứ?” Vệ Thanh Phong khẽ mở miệng.
Tiểu Xuân khóc nức nở, không thể nói nên lời.
Vệ Thanh Phong nói nhỏ như đang thì thầm với Tiểu Xuân, lại như nói với ánh trăng sáng kia.
“Ta còn trẻ đã thành danh, lúc ấy chỉ thấy con đường phía trước trống rỗng, mỗi lần bước một bước ta đều tự nói với mình, điều này đáng giá. Hôm nay, ta đánh đổi tất cả, nhưng vẫn phải lùi một bước.” Giọng nói Vệ Thanh Phong bình thản, mơ hồ chứa đựng sự mỏi mệt.
Y từ từ xoay người, ngược ánh trăng, Tiểu Xuân không nhìn rõ mặt y, chỉ nhìn thấy đuôi tóc của y bị gió thổi bay bay.
Vệ Thanh Phong cúi người, đỡ cô gái nhỏ trước mắt lên.
“Đại sư huynh…”
“Đừng nói chuyện.” Trận khóc ban nãy đã lấy hết sức lực của Tiểu Xuân, Vệ Thanh Phong kéo vai nàng, khẽ nâng tay, bế nàng lên đi về phía phòng.
“Bất kể là chuyện gì, ngày mai chúng ta bàn lại.”
Vào phòng, Vệ Thanh Phong đặt Tiểu Xuân lên giường, sau đó đóng kín cửa, bỏ đi.
Tiểu Xuân nằm trên giường, trong phòng tối đen nhưng không hề lạnh lẽo.
Cuối thu, trước mỗi đêm, sau khi tập võ về Vệ Thanh Phong đều nhóm cho Tiểu Xuân một chậu than, chờ phòng ấm áp rồi y mới lấy chậu than đi.
Tiểu Xuân nằm đó, chợt giơ tay lên tự tát mình một cái.
“Lục Tiểu Xuân, mày là đồ súc sinh…”
Nàng mắng một tiếng, sau đó chôn chặt đầu trong chăn.
………
Cách đó không xa, trong tháp lâu, cũng có hai người không ngủ.
Hạ Hàm Chi lạnh lùng nhìn bóng người bên cửa sổ, nói: “Ngươi mới nói gì?”
Lý Thanh: “Ta muốn ở lại.”
Hạ Hàm Chi: “Lí do?”
Lý Thanh không nói, hắn đứng bên cửa sổ, dưới ánh trăng, tấm vải đã được giặt đến bạc trắng trên mắt hắn trông có vẻ cũ rách.
Hạ Hàm Chi thấy thế, trong lòng khẽ cười.
Lý do, cần gì phải hỏi lý do nữa.
Y đến cạnh bàn, đốt sáng ngọn đèn. Ngọn đèn màu vàng cam chiếu sáng gian phòng không quá lớn.
Hạ Hàm Chi nói: “Ngươi đã nhớ lại chưa?”
Lý Thanh chậm rãi lắc đầu.
Hạ Hàm Chi cười nói: “Cái gì cũng không nhớ mà còn muốn ở lại?”
Lý Thanh cúi đầu, trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: “Hạ Thu, chuyện này là ta cố ý, đúng là bất công với ngươi, ta…“
“Trong những lúc thế này,” Hạ Hàm Chi xen ngang “Đừng có dùng mấy câu như thế mà làm nũng với ta.”
Lý Thanh: “…”
Hạ Hàm Chi tựa vào bên cạnh bàn, chậc chậc nói: “Nàng thèm để ý ngươi à, hay chỉ mình ngươi đơn phương tình nguyện?”
Lý Thanh khẽ nói: “Để ý.”
“Ha ha.” Không ngờ hắn đáp lại thẳng thừng như thế, Hạ Hàm Chi bật cười, mặt Lý Thanh tối sầm, quay đầu không nói tiếng nào.
Hạ Hàm Chi cười đủ rồi, thản nhiên nói: “Nếu ta không cho ngươi ở lại thì sao, ngươi có ở lại không?”
Lý Thanh: “Không biết.”
“Ha.” Hạ Hàm Chi nói “Trước đây sao không nhận ra ngươi quan tâm đến ý kiến của ta đến thế hả?”
Lý Thanh yên lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Hạ Thu, ngươi là người đưa ta nhập thế, ta vốn nên giúp ngươi có trăm năm vinh hoa, thế nhưng….”
“Đưa ngươi nhập thế?” Hạ Hàm Chi nghiêng mặt nhìn qua, nhìn ngọn đèn trên bàn, ánh mắt xoay chuyển không rõ. Y nhìn nhìn, cười lạnh một tiếng.
“Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”
Lý Thanh: “Hả?”
Hạ Hàm Chi: “Ta dẫn ngươi vào đây thì đã sớm chuẩn bị mấy chuyện này rồi.”
Lý Thanh do dự nói: “Vì sao….”
“Chán rồi.”
Ánh mắt Hạ Hàm Chi lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn: “Mới hai năm ta đã chán ngươi rồi. Ta vốn tưởng Vệ Thanh Phong không cam lòng yếu thế, đến khiêu chiến ta, lúc đầu còn cảm thấy hưng phấn. Ai ngờ tên đó chẳng thú vị chút nào, khiến ta nhàm chán chết được.” Hạ Hàm Chi khoanh tay, nhìn Lý Thanh, lại nói: “Còn nữa, đồ không phải của mình, dùng đúng là không được hài lòng.”
Lý Thanh: “Có ý gì?”
Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày nói: “Ý là, Tinh Hà tốt hơn ngươi nhiều.”
Lý Thanh: “…”
Hạ Hàm Chi: “Vừa xinh đẹp, vừa quý khí, lại không tỏ thái độ gì với ta, ngươi nói xem ngươi có chỗ nào sánh được hả.”
Lý Thanh: “….” Hắn yên lặng một lúc, khẽ nói: “Hạ Thu, ta không có giỡn với ngươi.”
“Ta cũng không giỡn.”
Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, đi ra cửa, lúc gần ra tới cửa, y thoáng ngừng lại, nói:
“Có điều thiên mệnh khó trái, nếu ngươi làm thế thật…”
Hạ Hàm Chi: “Hả?”
Lý Thanh đứng bên cửa sổ, vẻ mặt bình thản, hắn lẳng lặng nói: “Cõi đời này có một con đường, người đi trên đó dù có rẽ trái hay rẽ phải ra sao, cuối cùng vẫn đi vào con đường đó, đó chính là thiên đạo, mà thuận theo con đường đó, đối với ta mà nói, chính là thiên mệnh.”
Hạ Hàm Chi quay đầu, hơi khiếp sợ nhìn Lý Thanh.
Hồi lâu sau, y khẽ cười, quay đầu bỏ đi.
…..
Kết quả, Tiểu Xuân khóc nức nở hơn nửa đêm, sáng hôm sau, hai mắt sưng như quả đào, không mở mắt ra nổi.
Vệ Thanh Phong không nói gì nhìn Lục Tiểu Xuân nơm nớp lo sợ, vạn câu vạn chữ chỉ dồn vào một tiếng thở dài.
Tiểu Xuân há miệng, giọng nói cứ như tiếng cồng chiêng hỏng, khàn khàn.
Vệ Thanh Phong than thở một lúc, cũng bất đắc dĩ bật cười. Y giơ tay lên, trong gió sớm rét lạnh, khẽ đặt tay lên đầu Tiểu Xuân, vuốt vuốt.
“Thôi.”
Thôi.
Theo một câu nói này, gió thổi mây trôi, tia sáng đầu tiên trong ngày hiện ra, chiếu rọi lên cả ngọn núi.
Mặc dù bước lui có hơi chật vật, nhưng nơi nào mà chẳng phải hồng trần, người nào mà chưa từng phải nhượng bộ, chỉ cần núi Bạc Mang còn, Kiếm Các còn, y chắc chắn có đường lui.
Khi Tiểu Xuân còn muốn mở miệng, Vệ Thanh Phong đã đè lại vai nàng, lắc đầu, dùng ánh mắt bảo nàng nhìn ra đằng sau.
Tiểu Xuân xoay người, thấy Lý Thanh đang đứng trước cửa sân.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Xuân là dùng tay che cái mặt đã sưng thành heo của mình.
Một lúc sau nàng lại nhận ra Lý Thanh vốn chẳng thể nhìn thấy, thế là lại thả tay xuống.
Vệ Thanh Phong cầm kiếm, đi vòng qua Tiểu Xuân và Lý Thanh, xuống chân núi.
Trên vách núi yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.
Gió thổi bay những cánh hoa rơi trên đất, mấy cánh hoa bay lên lên xuống xuống vài lần, Lý Thanh cuối cùng cũng mở miệng.
Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp chậm chạp như cũ, cứ như xuyên qua bao nhiêu năm tháng, trăn trở thật nhiều, cuối cùng vẫn trở về nơi đây.
Hắn nói: “Tiểu Xuân, ta đến tìm nàng.”
Dù ta không còn là ta của trước đây, dù ta vĩnh viễn không thể nhớ lại những chuyện đã qua nhưng chỉ cần núi xanh trăng sáng vẫn còn, nàng vẫn nơi đây và những kí ức xưa ấy là đủ rồi.
Thiên mệnh là gì?
Cõi đời này có một con đường, người đi trên đó dù có rẽ trái hay rẽ phải ra sao, cuối cùng vẫn phải đi vào con đường đó, đó chính là thiên đạo, mà thuận theo con đường đó, đối với ta mà nói, chính là thiên mệnh.
Tiểu Xuân nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn cứ như một vị thần đứng vững vàng giữa đỉnh núi. Thế nhưng, nàng lại không hề bị khí phách của hắn làm hoảng sợ, bởi nàng biết, dưới vẻ bề ngoài này, chính là kiếm linh ngốc nghếch hết thuốc chữa được cất giấu bên trong.
Thật ra thì, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng nàng không muốn suy nghĩ, cũng lười phải nghĩ.
Cần gì chứ.
Thanh sơn thanh thủy thanh dạ nguyệt, sỏa nhân sỏa kiếm sỏa phúc thiên.
(tạm dịch: Non xanh nước biếc đêm trăng sáng, người ngốc kiếm ngốc có phúc trời ban)
Mơ màng một lúc, Tiểu Xuân cuối cùng cũng cố gắng dùng giọng nói đã khàn của mình, khẽ ừ.
Tiểu Xuân, ta đến tìm nàng.
Ừ.
—————–HẾT————-