*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Phong Giản đi theo một tì nữ sang bên cạnh để kiểm tra người. Các nàng cũng không dò xét nghiêm ngặt lắm nên chẳng mấy chốc, hắn đã có thể vào bên trong, còn đám huynh đệ Tống Sơ Chiêu thì vẫn còn đứng chờ ở bên ngoài.
Mấy người Kim Ngô Vệ ở phía trước đang lục soát người rất cẩn thận, có lẽ vì Phạm Sùng Thanh cũng là võ nhân nên bọn họ cảm thấy có sự uy hiếp, cũng tốn kha khá thời gian để dò xét. Phó Trường Quân tiếp cận nơi Tống Sơ Chiêu đang đứng, một tay ông ấn lên bả vai nàng, cười nói: “Cố công tử tới rồi sao? Hôm nay còn tới rất sớm như thế.”
Bàn tay của Phó Trường Quân bóp lên vai Tống Sơ Chiêu nhưng trên mặt ông ấy lại là nụ cười hết sức vui vẻ. Tống Sơ Chiêu chỉ có thể mỉm cười, nói: “Không biết hôm nay Phó tướng quân lại có việc trong người. Tướng quân đã vất vả rồi.”
Cố Tứ lang và huynh đệ của mình nhìn thấy khớp xương tay đang nhô ra của Phó Trường Quân do ông dùng sức thì cảm thấy sợ hãi. Bọn họ lùi lại một bước, tỏ vẻ sẽ không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người.
Phó Trường Quân cười nhẹ, ông nói bên tai nàng: “Kim Ngô Vệ của ta phụ trách việc tuần tra trong kinh thành, thế nên dù cho bất cứ khi nào, chỗ nào hay người nào lén lút, thì đều có thể bị binh lính tuần tra tìm ra được. Cố Ngũ lang ngươi tuy ở nhà đã lâu nhưng động tác và tài nghệ rất linh hoạt, xem ra là người có tài năng xuất chúng, không phải là kẻ tầm thường. Thiên phú như thế này không nên để cho hoang phí. Lần sau, nếu như ngươi còn muốn đến Hạ phủ tìm nghĩa phụ lãnh giáo, thì không bằng đi đến võ trường của Kim Ngô vệ để thử các chiêu thức đi. Ta thích nhất là dẫn dắt hậu bối có căn cơ tuyệt hảo, thậm chí ta cũng có thể thay ngươi đi hỏi thăm Cố Quốc công, ta nghĩ ông ấy hẳn sẽ đồng ý thôi.”
Mồ hôi lạnh của Tống Sơ Chiêu lại tuôn ra.
Nói đến sợ là người không tin…Hết thảy đều là sự hiểu lầm mà thôi.
Phó Trường Quân hỏi: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Tống Sơ Chiêu cố gắng không để lộ ra sự nhút nhát của mình, nàng nói với bộ dạng “ai lay chẳng chuyển ai rung chẳng rời”: “Tạ ơn Phó tướng quân nâng đỡ. Nếu rảnh rỗi, vãn bối sẽ đi xem.”
“Thật có chí khí!” Phó Trường Quân xắn tay áo lên, khôi phục giọng nói làm cho những người xung quanh cũng nghe thấy, “Hiện tại có rất nhiều người như vậy, ta sẽ giúp huynh đệ mình một tay. Cố Ngũ lang, ngươi đi theo ta đến bên cạnh để kiểm tra.”
Cố Tứ lang và Phạm Sùng Thanh rúc vào nhau, hai người kêu lên một tiếng đồng tình, nắm chặt tay lại và lùi lại một bước.
Tống Sơ Chiêu: “……” Cố Tứ lang, ta thấy rõ ngươi rồi.
Hai người dời bước sang một bên. Phó Trường Quân di chuyển tay của mình, khóe môi ông treo một nụ cười đầy ẩn ý.
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một chút, quyết định xoay người lại. Nếu đã đối mặt với vị tổ tông này thì ít nhất nàng cũng không cần nhìn tới người khác.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bàn tay to lớn của đối phương hạ xuống, nàng vẫn không khỏi mở mắt ra, con ngươi rung động.
Một chưởng này! Làm cho nàng cảm thấy kỳ kinh bát mạch* [2] đã tắt nghẽn lâu ngày được mở ra, đôi vai ẩn ẩn đau nhức trong nhiều ngày đã được thay thế bằng cảm giác đau đớn dữ dội, ngay sau đó là gân cốt căng cứng được kéo giãn ra, mang lại cảm giác thư thái chưa từng có.
*Kỳ kinh bát mạch: các kinh mạch trên cơ thể. Đọc kỹ hơn ở chú thích [2]
Đã….Thật sảng khoái!!
Như có một vệt ánh sáng màu trắng mờ ảo hiện lên trước mắt Tống Sơ Chiêu, làm cho nàng nhớ đến niềm vui khi rong ruổi ở võ trường năm ấy.
Lại có thể như thế!!
Cố Tứ lang thấy rằng các cơ quanh mắt nàng nheo lại, hơi thở trở nên gấp gáp, hắn khẩn trương nói: “Ngũ đệ…Đệ không sao chứ?”
Phạm Sùng Thanh cũng run rẩy, hắn nhỏ giọng cầu xin: “Phó, Phó thúc. Thúc có thể nhẹ một chút hay không? Trông Ngũ lang không phải cường tráng như vậy…”
“Các ngươi đang nói cái gì!” Tống Sơ Chiêu thả từng câu từng chữ, nàng nghiêm khắc nói, “Phó tướng quân kiểm tra rất cẩn thận, cũng là vì sự bình yên của ta. Có rất nhiều người đến yến hội hôm hay, làm sao có thể lơ là? Làm phiền Phó tướng quân rồi.”
“Ngũ Lang ngươi đúng là……” Phạm Sùng Thanh thở chậm lại, sau đó kiên định nói, “Làm cho người khác khâm phục.”
Vì muốn lấy lòng người nhà mẹ đẻ Tống Tam nương mà có thể hy đến mức như vậy!
Cố Tứ lang cũng kinh ngạc và cảm thán, không hổ là Ngũ đệ của mình!
Phó Trường Quân cũng nhìn Cố Ngũ lang với ánh mắt khác xưa. Không ngờ rằng thân thể hắn ốm yếu như vậy mà lại có khí phách như thế. Thế nên ông cũng thu tay lại, rồi dùng bàn tay đang đặt sẵn trên vai nàng kéo nàng vào phía bên trong.
Phó Trường Quân nghi ngờ…Vì sao lưng của Cố Ngũ lang lại cứng như vậy? Dường như ông còn nghe thấy âm thanh chuyển động của xương cốt.
Vậy nên ông lại dùng tay tạo thành một thế thủ đao [3], chặt vào một huyệt đạo nhất định. Cùng lúc đó, ông nghe thấy tiếng kêu rên đang kiềm nén của người trước mặt
Dù Phạm Sùng Thanh và Cố Tứ lang không dám mở miệng cản trở nhưng vẫn ở bên cạnh tạo âm thanh xuýt xoa để gây rối, giống như người đau là bọn hắn. Điều này làm cho các huynh đệ nhìn ông với ánh mắt lên án.
Phó Trường Quân chần chừ, tự nhiên lại không thể làm tiếp được. Cuối cùng ông cũng quyết định buông tha cho việc này, xem như làm việc nhân đạo: “Ngươi vào bên trong đi.”
Tống Sơ Chiêu xoay người lại, đè xuống sự tiếc nuối trong lòng, nàng lễ phép ôm quyền với ông: “Làm phiền Phó tướng quân.”
Giọng điệu kia không chỉ không bất mãn mà còn mang theo sự tôn trọng và…biết ơn?
Phó Trường Quân thấy nàng vẫn giữ được phong thái với mình, rồi lại nhớ tới lúc nàng mắng Phạm Sùng Thanh không lưu tình với bộ dáng cáu kỉnh ở tửu quán lúc trước, thì càng thích nàng hơn.
Có thể kiên nhẫn như vậy, có thể thấy được hắn thật sự xem mình là trưởng bối trong nhà.
Phó Trường Quân ung dung thản nhiên nói: “Ừ.”
Tống Sơ Chiêu đi được hai bước lại xoay người nói một câu bổ sung: “Lần sau vãn bối lại đi tìm Tướng quân để xin lĩnh giáo!”
Phó Trường Quân xua tay đuổi nàng vào trong. Ông không còn hứng thú nữa.
…………….
Cố Phong Giản đi thẳng vào cổng, mắt nhìn thẳng, dưới sự dẫn đường của tì nữ, cuối cùng hắn cũng tìm được vị trí của mình.
Mặc dù những năm gần đây rất ít khi gặp người ngoài, nhưng hắn vẫn có cái nhìn rõ ràng về tình hình ở kinh thành. Lúc hắn còn là đạo đồng, hắn đã đi theo Phúc Đông Lai đến không ít phủ đệ của các quan viên. Thế nên hắn biết phần lớn mọi người, thậm chí còn có chút hiểu biết về tính cách của bọn họ.
Tùy ý đảo tầm mắt, tất cả đều là gương mặt quen thuộc.
Nam nữ ngồi ở hai phía, nam bên trái và nữ ở bên phải.
Ghế bên phải của hắn trống không, mà phía bên trái, cách chỗ ngồi của hắn không xa, lại là hai người ngồi gần nhau. Trong đó có một người không ngoài dự đoán là Tống Thi Văn, một người còn lại là tiểu Huyện chúa [3] Đường Tri Nhu – chất nữ ruột của Bệ hạ.
Tống Thi Văn thấy hắn xuất hiện thì hơi cúi đầu, tránh nhìn vào bộ dáng của hắn. Tiểu Huyện chúa thì bất mãn, không thèm che giấu vẻ châm chọc.
“Nàng ấy cố tình nói toạc như thế cho thấy được bình thường nàng ta rất kiêu ngạo. Nhị nương, hẳn là ngươi đã chịu nhiều uất ức ở nhà đúng không? Thật nực cười khi ngươi là một người yếu đuối như thế, vậy mà người ngoài lại có thể nói những lời đó về ngươi. Bây giờ đúng là có nhiều kẻ ngu ngốc dễ bị lợi dụng như vậy.”
Tống Thi Văn ấn vào tay nàng ta, ý muốn nàng ta không nên nói tiếp.
Đường Tri Nhu nào phải là người tốt tính? Nàng ta trợn mắt khinh thường: “Cố Ngũ lang cũng thật sự là kẻ đồi bại, vậy mà pha trộn cùng một chỗ với đám người Phạm Sùng Thanh, còn tạo ra mấy chuyện ầm ĩ làm người khác chê cười. Không phải là bị ảnh hưởng sao? Nếu như hắn quý trọng danh dự của mình, tối thiểu cũng nên qua lại với đám người Quý Vũ Đường.”
Vài vị cô nương ngồi gần đó thấy nàng ta không chịu buông tha thì cũng cười, nói mấy câu làm lành.
“Kể từ khi Tam cô nương trở về từ biên quan, đúng là Ngũ công tử đã thay đổi. Không biết công tử có tính toán gì cho tương lai đây.”
“Chuyện của Tống gia mỗi ngày mỗi thay đổi, ta cũng thật sự tò mò về chuyện của muội.”
“Tam cô nương đã trở về đây nhiều ngày, nhưng lại không thấy Cố gia có động tĩnh gì cả. Rốt cuộc hôn ước này có tính hay không, sợ là có nội tình khác?”
“Nghe nói Ngũ lang là người hiếu thảo, có lẽ hắn chỉ nghe theo lời của Cố phu nhân mà thôi. Huống chi hắn đọc rất nhiều văn thơ, lại lịch sự có lễ với mọi người; mặc kệ đối với ai thì hắn đều có thiện ý quan tâm chăm sóc.”
“Tống muội muội, không biết cuối cùng thì Tống gia đã xảy ra cái gì? Nếu có gì khó khăn, muội có thể nói với tỷ muội chúng ta.”
Đường Tri Nhu nắm lấy cánh tay của Tống Thi Văn, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng sợ hãi, Thi Văn! Ta đứng về phía ngươi. Ai chống lại ngươi chính là chống lại ta! Để ta xem xem, những người có lòng dạ ác ý đó có dám gây sóng gió dưới chân Thiên Tử hay không!”
Nàng ấy nhìn chằm chằm vào Cố Phong Giản khi nói chuyện, thế mà Cố Phong Giản vẫn ngồi thờ ơ chỗ đó, bỏ ngoài tai những lời chỉ trích xung quanh, thậm chí còn hất nhẹ cằm ra hiệu cho tỳ nữ đang hầu hạ, kêu nàng ta mang lên vài món ăn nguội.”
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Đường Tri Nhu nổi giận đến mức dậm chân dậm cẳng, giống như đánh trúng một cái bánh vừa mới hấp, làm cho nàng ta nóng phỏng tay*. Nàng ta hừ một tiếng rồi xoay đầu lại.
*Nghĩa: Không những không giải quyết được chuyện mà còn ôm bực vào người.
Tống Thi Văn vẫn luôn lén quan sát bên kia. Cố Phong Giản càng tỏ ra thờ ơ bao nhiêu thì cơn sóng ngầm ẩn sâu trong lòng nàng ta càng nổi lên bấy nhiêu. Một ngọn lửa vô danh không ngừng bốc lên, nàng ta cố gắng đè ép nó xuống thì thay vào đó là sự không cam lòng đang dâng lên thật mãnh liệt.
Một khi lòng tự trọng bị chọc thủng, nó sẽ không bao giờ có thể liền lại được.
Hơn nữa, những ngày gần đây của nàng ta thật sự rất khó khăn. Toàn bộ đều do người muội muội “tốt” này tặng cho.
Từ sau khi Tống Tam nương dọn ra khỏi Tống phủ, nơi bình yên đó đã biến thành một hồ nước đục.
Tống tam lão gia và Tống Tam thẩm dọn ra khỏi Tống phủ như chạy trối chết, thậm chí còn chủ động phủi sạch hết những việc liên quan đến Tống phủ, tỏ vẻ mình không đồng ý với những việc như thế. Sau đó lại cố gắng tỏ vẻ làm thân với Phó Trường Quân, vừa hèn mọn lại ân cần.
Hành động tuyệt tình của bọn họ chỉ để bản thân trông vô tội, bọn họ vội vàng bỏ lại Tống gia cái gì? Chẳng phải chính là vũng lầy “bắt nạt Tống Sơ Chiêu” sao?
Tống Tam lão gia cũng chẳng còn khiêm nhường với Tống lão phu nhân. Dù ông ấy chưa nói ra những lời xấu xa, nhưng lời nói lại đanh thép, không cho thương lượng.
Hiếm khi nào tổ mẫu lại tức giận như vậy, tuổi tác bà lại cao, nên dưới cơn giận dữ đã ngã bệnh. Vậy mà Tống Tam lão gia lại vẫn cho là bà giả bệnh. Nghĩ rằng đối phương đang uy hiếp mình, dưới sự tức giận của mình, ông ấy không những không ngừng kế hoạch mà còn nói sự tình thêm mắm dặm muối với các vị trưởng bối đến thăm hỏi.
Tống phủ dù sao cũng là phủ tướng quân, được cấp cho Tướng quân ở. Lúc trước, cũng bởi vì nguyện vọng của lão phu nhân nên Tam lão gia mới ở lại đây – ngay cả khi Tam lão gia có tư lợi, muốn xích lại gần gia đình của đại ca để được hưởng chút lợi lộc – nên khi ông ấy muốn rời khỏi chỗ này, mọi người cũng không thể ngăn cản được.
Vài người con khác trong Tống gia không đi theo con đường làm quan, nhiều ít gì cũng đều nhận được sự quan tâm của Tống tướng quân, thế nên cũng tương đối công bằng trong cách xử sự. Bọn họ hiểu rõ tính cách của Tống Tam lão gia, thấy ông ta muốn rời khỏi đây bằng mọi giá, thì có lẽ những gì ông ta nói là sự thật.
Biết được tin Tống lão phu nhân khắt khe với Tống Sơ Chiêu, mấy người này thật sự vừa tức giận vừa lo lắng, thậm chí có chút buồn cười. Cười lão thái thái đã có tuổi, sắp gần đất xa trời lại còn tự cho là thông minh, làm việc tùy hứng nên tự rước lấy mầm tai họa, bây giờ mới thấy hối hận.
Tống lão phu nhân bị bệnh lại tự giác thấy sai, nên tính tình nóng nảy cũng giảm bớt không ít, khi thấy con cháu thì lộ ra vẻ thê thảm, đáng thương. Thế nên mấy đứa con ở Tống gia không đành lòng nói lý lẽ với mẫu thân, bèn đổi hướng, trút hết sự tức giận đã được tích tụ lên người Tống Thi Văn.
Nói nàng “Không hiểu chuyện”, “Không biết ngăn cản, “Hoang đường”, “Đối xử với muội muội quá mức khắc nghiệt”, còn có một ít tội trạng khác.
Lời chỉ trích của mọi người lúc ấy vẫn còn được kiềm chế. Cùng lắm thì dựa vào bối phận trưởng bối trong nhà để dạy bảo Tống Thi Văn. Bộ dáng nghe lời dạy bảo của Tống Thi Văn lúc ấy cũng rất ngoan ngoãn và có thái độ nghiêm túc.
Cốt yếu là vài vị trưởng bối cảm thấy rốt cuộc Tống Sơ Chiêu cũng là người trong nhà, cùng lắm thì con bé có dọn đến ở trong Hạ phủ một thời gian ngắn thôi, chờ đến khi Tống tướng quân trở về, lại khuyên vài câu thì mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp. Lúc này nếu nói quá nặng về Tống Thi Văn, làm cho nó ghét bỏ, thì thật sự không cần thiết.
Tống Thi Văn có lòng tự trọng rất cao, ngoài mặt tỏ vẻ đã biết sai nhưng thật ra nàng ta đã bị tổn thương rất nhiều.
Nàng ta không thể chịu được việc bị người khác nói mình xấu tính, càng không thể chịu được người ta nói mình tham những món lợi nhỏ; những lời đó khác nào nói mình giống như những kẻ “đê tiện”. Thế nhưng những tiếng gió na ná như vậy đã bất tri bất giác muốn lan truyền khắp kinh thành, nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp.
Lúc trước Tống Sơ Chiêu bị người ta nghị luận như thế nào, thì nàng ta bị bàn tán còn hơn thế nữa. Vài vị tỉ muội hay qua lại ngày thường cũng chủ động phủi sạch hết quan hệ với nàng ta, không còn lui tới. Chỉ có tiểu Huyện chúa với tính cách đơn thuần vẫn còn nói chuyện với nàng ta.
Tống Thi Văn nghĩ đến đây, hô hấp bỗng không tự chủ được mà trở nên nặng nề. Đường Tri Nhu không phát hiện nàng ta có chỗ không đúng, vẫn ôm lấy nàng ta rồi đáp lời bằng giọng oán trách với mấy người khác: “Thi Văn đâu có làm gì sai, nói trắng ra là đừng nên dùng mưu kế gì cả, trước mặt người ngoài còn cố ý làm mất mặt người trong nhà. Không lẽ còn muốn tự hào vì để bên ngoài gièm pha trước tai tiếng của gia tộc hay sao?”
Vài vị cô nương cười với nhau, trả lời lấp lửng rồi lại chuyển sang chuyện khác, vì muốn tìm cách chuyển chủ đề.
Vài vị cô nương tương đối xa lạ với bọn họ thì ngồi một mình ở chỗ khác. Bọn họ thảo luận về quần áo trên người và những cái đèn lồng treo đằng xa, thể hiện sự dịu dàng và tài hoa của mình, không quan tâm tới hai phe còn lại.
Ở vị trí cách các nàng ấy không xa chính là một đám thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất ở kinh thành. Các nàng sẽ không thảo luận mấy việc cỏn con trong gia đình ở trước mặt những người này, thậm chí là nói những lời chua ngoa về người khác. Nếu không, nhìn các nàng ấy chẳng khác nào kẻ lắm mồm lắm miệng.
Huống chi, tuy các nàng không thân với Tống Thi Văn, nhưng cũng sẽ không cho rằng nàng ta là người đơn thuần và khờ khạo.
Đường Tri Nhu nhỏ giọng nói thầm: “Phó thúc và Hạ gia gia cũng là……”
Rối cuộc thì nàng ta không dám nói bậy về hai người trưởng bối này, chỉ có thể nói oán giận một phen. Mới chỉ nói ra phân nữa, nàng ta đã tự dừng lại đề tài này.
Vậy nên Tống Thi Văn lại nhớ tới đoạn thời gian xui xẻo gần đây.
Không biết có phải vận số của Tống gia năm nay không may mắn hay không, mà lại phạm Thái Tuế [4].
Việc thăng chức vốn đã được chuẩn bị tốt, lại đột nhiên biến mất. Lúc trước chỉ cần đi thăm hỏi một chút, nay lại bị các công sở viện cớ đùn đẩy. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều xuất hiện nhiều rắc rối.
Từ sau khi Tống gia và Hạ gia trở thành thông gia của nhau, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, nào quen với việc vấp ngã như vậy. Lúc đầu bọn họ muốn đi tìm người Hạ phủ để nhờ hỗ trợ, nhưng cuối cùng thì ngay cả mặt của Hạ lão tướng quân cũng chưa thấy. Phó Trường Quân thì không càng không cần phải nói, đừng mong ông tương trợ. Lúc ấy ông cười lạnh mang theo ý tứ sâu xa, mỗi một lời nói ra đều làm cho bọn họ toát mồ hôi lạnh, thế nên không dám tìm biện pháp ở hai nhà này nữa.
Sau khu trưởng bối Tống gia thương lượng với nhau, ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề này, đương nhiên đổ hết mọi tội lỗi cho Tống Thi Văn. Trong lúc tức giận, thậm chí bọn họ còn nói nặng lời, ba lần bảy lượt thúc giục nàng mau đi tìm Tống Tam nương để xin lỗi.
Tống Thi Văn trăm ngàn lần không thể tưởng tượng được rằng sau khi Tống Tam nương rời đi, cuộc sống của nàng ta lại trở nên gian nan như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì mẫu thân nàng ta mang họ Hạ, nên có bản lĩnh muốn làm gì thì làm sao.
Tống Thi Văn nghe thấy tiếng những ngón tay mình đang xoắn chiếc khăn lụa. Cảm xúc khó có thể nguôi ngoai nhưng nàng ta vẫn phải khống chế sự bình tĩnh. Không còn nhìn sang người bên cạnh nữa, nàng ta chỉ giương lên một nụ cười nhợt nhạt, rồi nói nhỏ với Đường Tri Nhu.
………..
Không bao lâu sau, Tống Sơ Chiêu và đám người Phạm Sùng Thanh mang theo gió đêm tiến vào bên trong.
Tống Sơ Chiêu khẽ cử động cánh tay, cảm thấy cơ thể đã nghênh đón một luồng sinh khí mới.
Đừng nói chỉ ấn một chút như vậy, tuy rằng đau, nhưng cái bả vai cong cứng do đọc sách lâu ngày của Cố Ngũ lang đã được chữa khỏi, tay nghề của Phó thúc quả là giỏi nhất trong thiên hạ này!
Không biết nếu nàng tỏ vẻ khó chịu một chút, thì có thể làm cho đối phương ra tay vài lần nữa hay không.
……Sớm biết thế thì nàng đã không mang theo Cố Tứ lang và Phạm Sùng Thanh. Đúng là quấy nhiễu hứng thú của người khác.
Quý Vũ Đường đương nói chuyện với người khác ở bên trong, vừa thấy nàng, hắn đã ngừng nói, sau đó kéo vạt áo đứng dậy đón chào.
Hắn cười xán lạn: “Cố Ngũ lang, đã nhiều ngày không thấy ngươi, dạo gần đây ngươi khỏe không?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu, nàng ngồi xuống chỗ của mình với vẻ mặt điềm tĩnh.
Cố Phong Giản ngồi ở vị trí gần như đối diện với nàng, hai người gật đầu với nhau, lại lén cười khẽ.
Quý Vũ Đường không ngại người lạ, hắn không tiếp tục tiếp đón mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, đoạn nói liên miên cằn nhằn: “Cố Ngũ lang này, thật sự thì cấp bậc lễ nghĩa của ta không được chu đáo lắm. Ban đầu ta muốn tự mình đi tìm ngươi để nói lời cảm ơn, nhưng mà…”
Phạm Sùng Thanh và Cố Tứ lang nhất thời chưa chuẩn bị nên mới để cho Quý Vũ Đường giành được, thế nên một bên vừa tập trung nhìn hắn, một bên lại muốn đá hắn văng ra.
Ba nhóm người liều mạng phân cao thấp trong tối, còn người ngoài nhìn vào thì lại là quan hệ rất thân thiết, đang đùa giỡn với nhau.
Cô nương bên này thấy mọi người thân mật như thế, thì không khỏi kinh ngạc, bắt đầu nói nhỏ.
“Không phải ba phương đều nói sẽ không trộn lẫn với nhau hay sao? Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết như vậy?”
“Không phải chứ? Trước đó không lâu còn nghe được tin người bên Phạm công tử và Quý công tử vẫn còn cãi nhau mà.”
“Ta cảm thấy quan hệ của ba người bọn họ chưa chắc đã tốt như vậy đâu, dẫu sao đều là người tâm cao khí ngạo*, bậc cha chú lại có chính kiến khác nhau trong triều. Cùng lắm là vây quanh Cố Ngũ lang mà thôi.”
* Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
“Ngũ công tử không hổ là Ngũ công tử, thế mà lại có thể làm ba người bọn họ bắt tay giảng hòa.”
“Không phải sao! Sở trường của Ngũ công tử không chỉ có mỗi thơ văn đâu. Nhớ tới lần trước hắn ta ở Hộ bộ, không phải có thủ đoạn xuất chúng đó sao. Còn có cả lần trước tửu quán gần đây nữa, cũng nhận được sự tán dương của Ngự sử công.”
“Đặc biệt là diện mạo của Ngũ công tử lại xuất chúng, đối xử không lạnh nhạt với người khác.”
“Suỵt ―― nói thì nói nhỏ thôi, hiện giờ Ngũ công tử đã là người có hôn ước.
Tống Sơ Chiêu vừa xuất hiện, hướng gió nháy mắt xoay chuyển. Một đám mỹ nữ ngượng ngùng nhìn về phía đối diện, nhìn một hồi thì bắt đầu che miệng cười. Làm cho Cố Phong Giản cũng không nhịn được, phải quay đầu nhìn cảnh tượng “tràn đầy ý xuân” này.
Hắn không nhận ra kẻ tên là “Cố Ngũ lang” này.
Nhóm cô nương này…thật sự khó đoán.
Từ khi Tống Sơ Chiêu bước vào, Đường Tri Nhu dù cố ý hay vô ý đều nhìn chằm chằm vào nàng, nên tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt “liếc mắt đưa tình” giữa hai người, làm mình tức anh ách.
Tống Thi Văn thì nhìn nàng đến mức xuất thần, nàng ta rút tay ra, nói: “Ta đi tìm Tam muội nói vài câu đây.”
Đường Tri Nhu quay đầu: “Ngươi đi tìm nàng ta làm cái gì? Muốn xin lỗi nàng ta?”
Tống Thi Văn nói: “Chính vì ta làm sai nên mới gây ra sự hiểu lầm của nàng ấy. Để ta đi nói rõ ràng với nàng ta.”
Đường Tri Nhu ấn nàng ta xuống: “Ngươi đừng nhúc nhích! Ta đi, để ta đi nói chuyện với nàng ta!”
Tống Thi Văn: “Không thích hợp đâu, rốt cuộc đây là việc của Tống gia ta.”
Đường Tri Nhu nói: “Vậy thì ta đi với ngươi! Mang thêm cho ngươi can đảm. Như vậy nếu như nàng ta làm khó dễ ngươi thì cũng chừa mặt mũi cho ta.”
Mặt Tống Thi Văn lộ vẻ do dự, Đường Tri Nhu thấy vậy thì xem như nàng ấy đã đồng ý, nên nàng nhanh nhẹn đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Phong Giản.
“Này!” Đường Tri Nhu gõ lên bàn của Cố Phong Giản, rồi nói với hắn, “Ngươi đi theo ta tới chỗ này một chút.”
Cố Phong Giản không muốn để ý đến nàng ta, tay cầm tách trà xoay tới xoay lui. Thế nhưng lại thấy Tống Sơ Chiêu nhướng mày nghi vấn vì động tĩnh bên này, Cố Phong Giản suy nghĩ một lát, đoạn cũng đứng dậy đi theo nàng ta.
Đường Tri Nhu thấy hắn ngoan ngoãn đi theo thì cảm thấy vừa lòng, đi phía trước dẫn đường.
Bóng dáng ba người lần lượt biến mất ở chỗ khuất ánh đèn, sau đó bị hòn non bộ ở hai bên che khuất hoàn toàn.
Cố Tứ lang vội vàng chen đến bên cạnh Tống Sơ Chiêu thì thầm: “Ngũ đệ, không ổn rồi.”
Tống Sơ Chiêu hoảng sợ, theo bản năng nhìn xem xem Phó Trường Quân đã đi vào chưa. Quả thật ông rất bận vì còn canh ở cửa để kiểm tra khách khứa, không thể dành thời gian ra để làm việc khác, nên cũng không thấy dấu vết của ông ở chỗ ngồi.
Một tay Cố Tứ lang nắm lấy một bên mặt nàng, xoay đầu nàng lại, nói: “Đệ nhìn đi đâu vậy? Các nàng ấy đang đi về hướng bên kia kìa!”
Tống Sơ Chiêu nhìn lướt qua: “Có lẽ đi tâm sự mà thôi, đều là một đám nữ tử, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Nếu như Cố Phong Giản dùng cơ thể hiện tại thì đấm hai cú có lẽ cũng không thành vấn đề gì.
Nếu như muốn dùng chân hẳn vẫn được.
Cố Tứ lang nói: “Ai lại không biết trước giờ tiểu Huyện chúa ái mộ ngươi? Vốn dĩ trong lòng nàng ta đã có bất mãn, hiện giờ không những lén kêu Tam nương ra ngoài còn kéo theo một Tống Nhị nương, thì làm gì có chuyện tốt chứ?”
Tống Sơ Chiêu ngẩn ra. Vừa ngạc nhiên lại tò mò.
Nàng cho rằng xưa nay Cố Phong Giản cứ ru rú trong nhà, thì cũng không gặp qua mấy người tiểu thư khuê các, thế mà hắn còn có một cô nương chung tình xinh đẹp như vậy.
Tống Sơ Chiêu ngập ngừng hỏi: “Nàng ta ái mộ ta vì điều gì?”
“Cảm mến sự lãnh khốc vô tình của đệ?” Cố Tứ lang cũng khó hiểu, “Hầy, làm sao chúng ta biết được tâm tư của một thiếu nữ? Tóm lại chính là như vậy. Hơn nữa, không cần biết nàng ta có chân thành hay không, sự chân thành có thể tồn tại được bao lâu, nàng ấy lại biểu hiện như thế này ra bên ngoài thì mọi người vẫn luôn cho rằng như vậy. Lúc này đột nhiên đệ trở thành người có hôn ước, tất nhiên sẽ làm cho nàng ta cảm thấy mất mặt. Oán hận này không thể trút lên người đệ, thì hẳn sẽ hướng về phía Tống Tam nương đúng không?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Ra là vậy.” Cho nên Ngũ đệ ngươi mới đi theo người ta để nói rõ ràng.
Cố Tứ lang đợi một lát vẫn thấy nàng còn ngồi, nên hỏi: “Đệ có tính đi xem không?”
Tống Sơ Chiêu cảm thấy rất kỳ quái nếu nàng lại nhúng tay vào chuyện này, nhưng mọi người đều dùng tư thế “Nếu không đi, ngươi không phải là Cố Ngũ lang!” Dưới áp lực, nàng chỉ có thể đứng dậy nói: “Được rồi, ta đi xem thử một chút.”
Phạm Sùng Thanh vỗ ngực: “Nếu có xảy ra chuyện thì ngươi nhớ kêu một tiếng, chúng ta sẽ phi tới thật nhanh.”
Tống Sơ Chiêu: “……” Đầu óc của đám nhỏ này thoạt nhìn đều không được tốt.
…………………
Chú thích
[1] Nguyên gốc “ai lay chẳng chuyển ai rung chẳng rời” là câu “Bát phong bất động”
Tô Đông Pha, một nhà văn nhà thơ nổi tiếng đời Tống, có thâm cứu Phật pháp, ông cho rằng mình không bị lay chuyển bởi tám thứ gió của đời thường (Bát phong xuy bất động 八风吹不动:
1. Lợi: lợi lộc
2. Suy: hao tổn
3. Hủy: chê bai
4. Dự: gián tiếp khen người
5. Xưng: trực tiếp ca ngợi người
6. Cơ: vu oan cho người
7. Khổ: gặp chướng duyên thì đau khổ
8. Lạc: gặp thuận duyên thì hân hoan, vui mừng
(Theo maigiatrang.wordpress.com/2013/04/07/bat-phong-xuy-bat-dong/)
[2] Kỳ kinh bát mạch
Kỳ kinh bát mạch bao gồm: Đốc mạch, Nhâm mạch, Xung mạch, Đới mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Âm kiều mạch, Dương kiều mạch.
“Kỳ kinh” là nói đối lại với “chính kinh”. Mười hai kinh mạch là chủ chốt của kinh lạc, cho nên gọi là 12 chính kinh. Chữ “kỳ” có hàm ý nghĩa đơn độc, giữa quãng tám mạch ấy với nhau, đều không có quan hệ phối hợp về âm – dương, biểu – lý một cách cố định, không phụ thuộc vào tạng phủ.
“Mạch” trong bát mạch là tám đường lớn (sông lớn) chứa chân khí trong thân thể người. Các mạch cắt ngang các đường kinh để tăng cường sự liên kết và lưu thông khí huyết.
(Đọc thêm tại )
[3] Thế chặt này được gọi là Thủ đao (Trung Quốc) hoặc là Knifehand strike, là một cuộc tấn công tạo thế như con dao bằng cách sử dụng một phần của bàn tay đối diện với ngón tay cái, quen thuộc với nhiều người như một đòn karate. Thế này được thực hiện với một bên của đốt ngón tay út. (Theo Wikipedia)
[3] Huyện chúa (县主): cùng với [Hương chúa; 鄉主], [Đình chúa; 亭主] là các danh vị dành cho con gái thân vương/quận vương hoặc con cháu trong hoàng tộc. (Tùy theo các đời khác nhau.)
Các bạn hay gọi nhầm lẫn thành huyện chủ (đôi khi từ này được dùng chỉ con công chúa, đôi khi không), dựa theo mặt chữ thì nghĩa thì huyện chúa hay huyện chủ cũng đều là một, một cách theo nghĩa Hán – Việt, một cách theo nghĩa Hán – Nôm.
Xem rõ hơn về xưng hô “huyện chúa” ở đây:
[4] Phạm Thái Tuế:
Trong tất cả các bộ môn khoa học của phương Đông, từ Kinh Dịch, Tử vi, Tứ trụ, Phong thủy, xem ngày đẹp… đều có những phép tính liên quan đến phạm trù Thái Tuế. Tất cả các bộ môn đều thống nhất Thái Tuế nắm “quyền sinh quyền sát”, quyết định tốt xấu trong năm đó.
Thái Tuế cũng có nghĩa vừa là sao, lại vừa là tên gọi của vị thần ở trên Thiên theo đường tâm linh. Mỗi năm, đều có một vị thần minh coi sóc về mọi sự việc của trần gian. Vị thần cai trị một năm đó gọi là Đương cai Thái Tuế, hay còn gọi là niên Thái Tuế. Có tất cả là 60 vị Thái Tuế tương ứng với Lục thập hoa giáp, hay gọi là 60 năm của một “hoa giáp”, là chu kỳ 60 năm để tính lịch âm của phương Đông.
Thái Tuế được xem là một hung thần mà mọi người kính sợ. Có câu: “Phạm Thái Tuế thì bị điều hung, mà nương tựa vào Thái Tuế cũng không hay”. Do đó, dân gian tin rằng phương hướng của Thái Tuế là hung phương, cho nên không hướng về phương Thái Tuế, chỉ có thể quay lưng lại là tốt. Không nên động thổ vào phương tọa của Thái Tuế trong một năm, nếu phạm sẽ gặp rất nhiều điều không hay.
(Theo dautubds.baodautu.vn/tim-hieu-ve-thai-tue-va-pham-thai-tue-d96209.html)