Thẩm Tư Viễn quay lại, vừa lúc Đoàn Mạn gọi anh ra chơi mạt chược.
Cô hai Thẩm Thanh cười nói: “Cũng không biết vận may năm nay thế nào, nhớ năm ngoài vận may của ông Hai không tệ, tiền bị ông thắng hết cả.”
Thẩm Tư Viễn nhìn qua, cong môi nhẹ giọng nói: “Xem ra năm nay tôi phải nể mặt mọi người một chút.”
Thẩm Thanh: “Vậy thì không được, chúng ta đều coi trọng người thật việc thật, nhất là người nhà họ Thẩm chúng ta, không thể lập lờ được, đêm nay cháu nhất định sẽ đòi lại hết số tiền năm ngoái.”
Thẩm Lương Châu bị Thẩm Nhân gọi ra ngoài đốt pháo hoa cùng mấy người trẻ tuổi.
Thẩm Tư Viễn quay đầu lại hỏi Lâm Tử Diên: “Em có muốn đốt pháo hoa không?”
Lâm Tử Diên lắc đầu: “Thi, ngoài đó đều là những người trẻ tuổi, để mọi người chơi đi.”
Hơn nữa Thẩm Lương Châu cũng ở đó, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta.
Thẩm Tư Viễn kéo cô đến bên cạnh xem anh chơi mạt chược.
Vận may của Thẩm Tư Viễn không tệ, vừa bắt đầu đã ù mấy ván, vô cùng may mắn.
Dì giúp việc bưng ra cho Lâm Tử Diên một ly trà hoa quả, nói: “Cô Lâm, thử xem có thích vị này không?”
Lâm Tử Diên nhìn qua, nhanh chóng nhận lấy: “Cảm ơn dì, có tâm quá.”
Tay áo sơ mi của Thẩm Tư Viễn được xắn lên, để lộ ra cổ tay với khớp xương rõ ràng.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Buồn ngủ chưa?”
Lâm Tử Diên uống một ngụm trà hoa quả, phát hiện trà vậy mà vẫn còn nóng.
Không thể không nói, người nhà họ Thẩm đều rất tinh tế.
Lâm Tử Diên: “Bây giờ vẫn chưa.
buồn ngủ, mà lát nữa thì không biết.”
Thẩm Tư Viễn đánh một con ngũ đồng, nhẹ giọng nói: “Mệt thì lên ngủ đi, chút nữa nếu thắng sẽ chia cho em.”
Vừa thấy ngũ đồng, Thẩm Thanh lập tức vui vẻ nói: “Lấy.”
Sau khi lấy xong cô ấy nhanh chóng đánh ra tam vạn, Đoàn Mạn ở phía đối diện liền lấy tam vạn của cô ấy, rồi vội đánh lục điều mà Thẩm Tư Viễn đợi nãy giờ.
“Ù rồi.”
Anh đẩy bài trong tay ra, khiêm tốn cười nói: “Xin lỗi mọi người, thành dây rồi.”
Thẩm Thanh thở dài một tiếng rồi cười nói: “Xem ra ngày mai ông Hai phải mời khách rồi.”
Đuôi mày Thẩm Tư Viễn nhếch lên, ôn hòa nói: “Được.”
Lâm Tử Diên xem một lúc, con buồn ngủ đột nhiên kéo đến.
Cô nói với mọi người một câu rồi lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Chỗ này dì giúp việc đã sớm dọn dẹp qua nên chắc chắn là sạch sẽ.
Lâm Tử Diên bị cơn buồn ngủ đột ngột đánh úp, cho nên thiếp đi mà không bật đèn.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đng.
Cô theo bản năng nghĩ là Thẩm Tư Viễn đánh bài xong quay về nghỉ ngơi nên trở người, có chút mơ hồ nói: “Anh đánh xong rồi à…”
Kết quả, người ở cửa không lên tiếng.
Phòng không mở đèn.
Lâm Tử Diên không nhìn rõ người ở cửa, cũng không nghe được tiếng đáp lại, cô chậm rãi mở mắt, nhìn về hướng đó.
Cô dần tỉnh táo lại, ngồi dậy mở đèn bàn.
Đèn vừa bật, người đứng ở cửa vậy mà lại là Thẩm Lương Châu.
Lâm Tử Diên lập tức mở lớn mắt rồi tức giận nói: “Sao anh lại ở đây?”
Thẩm Lương Châu mím môi, trong tay còn đang cầm một cái hộp màu đen.
“Tử Diên, em đừng hiểu lầm… Anh chỉ muốn tặng em quà năm mới.”
Trong lòng Lâm Tử Diên vang lên tiếng báo đng, cô lập tức nói: “Anh không được bước tiếp.”
Ở nơi thế này, quan hệ như cô và Thẩm Lương Châu mà bị phát hiện ở chung một phòng thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Cô nhìn anh ta chằm chằm, cứ cảm giác lúc này anh ta hẳn là say rượu đến điên rồi.
Đêm nay anh ta uống hơi nhiều nên mới dám bước vào phòng này, cũng không biết đang tính toán cái gì.
Có lẽ anh ta ước cô mâu thuẫn với Thẩm Tư Viễn đến chia tay, nhưng cô không định làm vậy.
Thấy Lâm Tử Diên hoảng sợ như vậy, Thẩm Lương Châu cũng sợ dọa đến cô, lui về sau mấy bước: “Em đừng sợ, anh không có ý gì khác…”
Có trời mới biết mấy ngày nay anh ta nhớ cô bao nhiêu, nhưng anh ta không thể làm gì cả, Thẩm Tư Viễn như có như không chèn ép anh ta, anh ta chỉ đành đấu tranh vì tương lai của bản thân. Đêm nay xem như uống hơi quá chén, xúc đng nóng đầu nên mới vô cùng muốn gặp cô.
Điều khiến anh ta không ngờ chính là Lâm Tử Diên lại phản ứng như vậy khi nhìn thấy anh ta.
Sự chua xót khó nói nháy mắt dâng lên trong lòng.
Anh ta thậm chí còn chưa thể bước ra khỏi đoạn tnh cảm trước, đôi khi anh ta vẫn nghĩ rằng Lâm Tử Diên còn là bạn gái mình, chỉ vì giận dỗi anh ta nên mới ở bên người khác. Nhưng nhìn thấy biểu cảm kháng cự của cô, anh ta thật sự khó chịu.
Anh ta đang lùi lại thì bỗng phát hiện sau lưng có người.
Anh ta quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Thẩm Tư Viễn đứng phía sau, ánh mắt u ám nhìn anh ta.
Thẩm Lương Châu: “Ông Hai…”
Trái tim Lâm Tử Diên cũng lập tức co rút.
Trước đây cô thật sự không biết trong mệnh Thẩm Lương Châu còn có thuộc tính không sợ chết, lần nào cũng nhảy nhót trn bờ vực cấm kỵ.
Thẩm Tư Viễn thản nhiên cởi bỏ cúc cổ áo, hỏi: “Sao cháu lại ở đây?”
Thẩm Lương Châu nói không nên lời.
Thẩm Tư Viễn: “Đi ngang qua?”
Thẩm Lương Châu bị ép hỏi đến không biết nói gì, chỉ đành nghiến răng đỏ mắt nói: “Tử Diên lúc trước là bạn gái của cháu, rõ ràng ông biết…”
Thế nhưng, còn chưa kịp nói xong, mặt anh ta đã trúng một đấm.
Lúc trước Cố Dịch Diệp từng trêu chọc, Thẩm Lương Châu là loại cậu ấm chỉ được mã đẹp trai, chắc đánh nhau cũng không thể đáp trả.
Lời này của cô ấy quả không sai.
Lúc trước Thẩm Tư Viễn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, dưới sự áp chế của anh, Thẩm Lương Châu hoàn toàn không có năng lực chống trả.
Đng tĩnh trn lầu kinh đng đến không ít người.
Bọn họ nhanh chóng chạy lên can
ngăn, mà nhìn thấy gương mặt Thẩm Tư Viễn bình thường nhã nhặn khiêm tốn giờ lại mang theo sự tức giận, liền biết lần này ông Hai thật sự giận rồi.
Khóe miệng Thẩm Lương Châu bị đánh chy máu, sau đó ba anh ta còn bước đến hung hăng tát anh ta một cái: “Quá hồ đồ, mày có biết mày đang làm gì không?”
Đoàn Mạn trầm mặc, rồi nói: “Được rồi, dẫn nó đi băng bó vết thương đi, thuận tiện gọi xe đưa nó về nhà.”
Nhà họ Thẩm luôn chú trọng thanh danh, cũng may chuyện tối nay chỉ có người trong nhà biết.
Chỉ là Thẩm Lương Châu quậy thành như vậy, xem như bày mâu thuẫn ra trước mặt người nhà họ Thẩm.
Đoàn Mạn đi đến trước mặt Thẩm Tư Viễn, đánh giá anh một lát, hỏi: “Con có bị thương không?”
Thẩm Tư Viễn lắc đầu, cài lại cúc cổ tay áo, dáng vẻ có chút lãnh đạm.
“Mọi người ra ngoài trước đi.”
Nói xong anh liền đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Lâm Tử Diên còn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy Thẩm Tư Viễn đi vào phòng tm tm rửa.
Cơn buồn ngủ của cô lúc này xem như hoàn toàn tiêu tán, cô tựa vào đầu giường chờ Thẩm Tư Viễn đi ra.
Nhưng Thẩm Tư Viễn ở trong phòng tm khá lâu, cô chờ đến nhàm chán, dứt khoát lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Không lâu sau.
Thẩm Tư Viễn mặc áo choàng tm màu trắng đi ra.
Tóc anh vẫn còn ướt, bọt nước trn tóc nhỏ xuống như ngọc rơi.
Lâm Tử Diên để điện thoại xuống, đứng dậy đi lấy máy sấy, nóng lòng hỏi: “Có muốn tôi sấy tóc giúp anh không?”
Thẩm Tư Viễn còn cầm khăn tm trong tay, thấy vậy thì rũ mắt, cong môi khẽ cười: “Sao tôi nỡ.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Nói xong, Lâm Tử Diên chủ đng đến giúp anh sấy tóc.
Thẩm Tư Viễn ngồi trn giường, Lâm Tử Diên quỳ gối trn giường chuẩn bị sấy tóc cho anh.
Người đàn ông bỗng bắt lấy cổ tay cô, ngước mắt lên, dáng vẻ mang theo ý trêu chọc: “Sao bỗng nhiên ân cần vậy, hửm?”
Lâm Tử Diên có chút bất mãn: “…Anh đấy, sao đối xử tốt với anh một tí là anh đã đề phòng như vậy rồi?”
Nói xong, cô không thèm quan tâm anh nữa, bắt đầu sấy tóc.
Tóc của anh ngắn, không bao lâu đã khô.
Lâm Tử Diên tắt máy sấy, nhẹ giọng nói: “Năm mới còn quậy thành như vậy, thật sự trong lòng tôi hơi áy náy.”
Thẩm Tư Viễn không quay đầu lại: “Tử Diên, vừa rồi tôi dạy dỗ Thẩm Lương Châu không liên quan đến em, nó không an phận, cần được giáo huấn, nhưng tôi không nhắm vào em, em không cần áy náy.”
“Tôi biết, nhưng mà chuyện này truyền ra không khỏi ảnh hưởng đến thanh danh của anh.”
Cô khẽ thở dài, trông có vẻ rất ưu sầu.
Thẩm Tư Viễn nhướng mày.
Vừa rồi lúc anh nhìn thấy Thẩm Lương Châu đứng ở cửa đúng là cũng có xúc đng.
Chỉ là cuộc đời không tránh được vài lần mất khống chế, hơn nữa còn là vì vợ mình, cũng có thể tha thứ.
Anh đáp: “Là tôi chủ đng muốn kết hôn với em.”
Lâm Tử Diên hơi khựng lại, sau đó nhìn anh.
“Chuyện này không phải tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng em yên tâm, trong cái nhà này sẽ không ai dám gây khó dễ cho em.”
Cô bật cười rồi đáp: “Chuyện này đương nhiên tôi biết, chỉ sợ anh để ý trong lòng thi.”
Thẩm Tư Viễn im lặng hai giây rồi lấy ra một chiếc hộp dài màu trắng đưa cho cô.
“Đây là…” Lâm Tử Diên cúi đầu nhìn.
Người đàn ông thản nhiên nói: “Tiền vừa rồi tôi thắng ở dưới, đây là phần chia cho em.”
Thứ này vừa nhìn đã biết là anh mua về, nhưng Thẩm Tư Viễn vẫn cố ý bảo là chia tiền thắng cho cô.
Lâm Tử Diên rụt rè không nhận, hỏi: “Phần chia cho tôi này nhiều quá, nhận lấy thì trong lòng tôi cũng có chút băn khoăn.”
“Không cần băn khoăn, vốn nên là của em.”
Nói xong anh liền mở hộp, lấy vòng cổ đính kim cương bên trong ra: “Hôm nay là năm mới, dỗ em vui cũng là đương nhiên.”
Lâm Tử Diên nhìn vòng cổ đính kim cương trong tay anh.
Mắt nhìn của Thẩm Tư Viễn rất tốt, vòng cổ đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt.
Thẩm Tư Viễn: “Tôi đeo cho em.”
Nói xong, anh cúi người, đeo vòng cổ cho Lâm Tử Diên.
“Hoặc em có thể coi như đây là quá đáp lễ cho món quà lần trước em tặng tôi.”
Lâm Tử Diên: “Đồ tôi tặng anh không cần đáp lễ.”
Thẩm Tư Viễn: “Tôi biết.”
Lâm Tử Diên sờ chiếc vòng trn cổ mình, cô biết thứ Thẩm Tư Viễn tặng cô không hề rẻ, chỉ cần nhìn kim cương long lanh bên trn là biết người đàn ông này đã tốn không ít công chọn quà.
Nhìn cô đeo chiếc vòng cổ rất hợp, gương mặt Thẩm Tư Viễn không nhịn được lộ ra ý cười.
“Tử Diên.”
“Năm mới vui vẻ.”
Tim Lâm Tử Diên bỗng nhiên khẽ run lên.
Trong khoảnh khắc này cô đã nghĩ, người được Thẩm Tư Viễn yêu sẽ là người như thế nào.
Với người vợ trn danh nghĩa như cô còn dịu dàng như vậy, huống chi là người đó.
Sự dịu dàng của một người là biểu hiện của giáo dưỡng cùng nội hàm, con người không phải thần thánh, không thể lúc nào cũng hoàn mỹ, nhưng có thể ngụy trang hoàn mỹ cũng phải có thủ đoạn.
Nếu Thẩm Tư Viễn không có thủ đoạn như vậy, có thể sẽ không đứng vững ở vị trí hiện tại.
Nghĩ vậy, môi Lâm Tử Diên cũng không nhịn được lộ ra ý cười.
“Năm mới vui vẻ.”
“Thẩm Tư Viễn.”
...
Ngày hôm sau.
Nhà họ Thẩm có không ít thân thích đến thăm.
Lâm Tử Diên là vợ mới cưới của Thẩm Tư Viễn, hơn nữa theo vai vế cũng coi như trưởng bối, những dịp thế này đương nhiên không thể rảnh rỗi.
Chẳng qua cô chưa từng có hứng thú với những dịp thế này, Thẩm Tư Viễn nhìn ra sự ngại ngùng của cô, nhẹ giọng nói: “Thẩm Nhân ở bên kia, em đi trò chuyện với bọn họ một lúc đi.”
Lâm Tử Diên: “Vậy có được không?”
Tay anh khoác lên vai cô, nghe vậy thì cười: “Có gì không được? Em ở đây muốn làm gì cũng được.”
Thật ra Lâm Tử Diên đã sớm mệt rã rời, người đến làm khách chỉ đơn giản nói mấy lời khen tặng, nghe mãi cũng thấy nhàm.
Lại nhìn Thẩm Tư Viễn, không hổ là người thường trải qua những việc thế này, dù là gặp ai anh cũng có thể ứng xử thành thạo, trn mặt không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Tử Diên nghe vậy, đi đến chỗ Thẩm Nhân cùng mấy người trẻ tuổi.
Mấy người trẻ tuổi này có vẻ đang chơi game, tuy hơi ồn ào nhưng náo nhiệt hơn bầu không khí bên kia nhiều.
Thẩm Nhân nhìn thấy Lâm Tử Diên đi đến thì hỏi: “Bà có muốn cùng chơi không?”
“Chơi game sao?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng mà… bà chưa từng chơi loại này.”
Thường ngày cô chỉ chơi những trò đơn giản, chủ yếu là vì không quá thích chơi game.
Bây giờ ăn tết, tụ tập với mọi người, chơi game cũng là một cách xã giao.
Nhìn bọn họ, thậm chí Lâm Tử Diên bắt đầu suy nghĩ có phải mình hơi lạc hậu rồi không.
Thẩm Nhân: “Không biết cũng không sao, trò này rất đơn giản, cháu dạy bà, bà chơi với bọn cháu là biết chơi ngay thi.”
Thẩm Nhân thề thốt, lúc ấy Lâm Tử Diên còn tưởng thật.
Nhưng mà sự thật chứng minh.
Thiên phú chơi game của cô thật sự có hạn.
Chơi đến cuối cùng, Thẩm Nhân cũng phải cảm thán nhìn Lâm Tử Diên: “Bây giờ cuối cùng cháu cũng hiểu ra một điều.”
“Gì cơ?”
“Ông trời thật công bằng, mở cho ai một cánh cửa thì cũng sẽ đóng một cánh cửa khác lại.”
Lâm Tử Diên: “…”
Cô nhìn chiến tích - trn màn hình của mình, cũng không thể nói gì hơn.
Biết làm sao đây, cô nghiêm túc chơi rồi đó.
Nhưng cũng thật sự quá gà.
Lúc cô đang áy náy vì sự gà của mình, phía sau bỗng truyền đến một mùi hương dễ ngửi quen thuộc.
Lúc trước cô đã ngửi được mùi nước hoa này trong phòng của Thẩm Tư Viễn.
Mùi nước hoa nam gỗ mun kinh điển của ZWGNA.
Mùi hương rất độc đáo, khiến người ngửi tâm trí nhộn nhạo.
Lâm Tử Diên còn chưa quay đầu lại, bên cạnh đã xuất hiện một đôi tay, từ sau sô pha vây lấy cô.
“Chơi trò gì vậy?” Giọng người đàn ông chậm rãi vang lên.
Thẩm Nhân lập tức ngẩng đầu, cười mách: “Ông Hai, mau thu dọn tàn cuộc giúp vợ ông đi, bọn cháu sắp thua rồi.”
Lâm Tử Diên đỏ mặt rồi xấu hổ nói: “Thật ngại quá, trước đây bà chưa từng chơi game kiểu này.”
Nói xong, một đôi bàn tay đẹp đẽ cầm lấy điện thoại trong tay cô.
Nhưng điện thoại vẫn không rời khỏi tay cô, vì Thẩm Tư Viễn thuận theo tư thế ôm cô vào lòng, thay cô thao tác trn điện thoại.
Ngón tay anh cử đng linh hoạt trn màn hình, không lâu sau tnh thế đã đảo ngược.
Trong quá trình này, hô hấp của anh vờn quanh vành tai cô.
Cô thậm chí còn cảm nhận anh đang đè ép trn người mình.
Mắt Lâm Tử Diên mở to, cơ thể cứng ngắc, không dám lộn xộn.
Dù sao với đám trẻ con, thua game cũng không phải chuyện nhỏ.
Thẩm Nhân hưng phấn kêu lên: “Sắp rồi, sắp thắng rồi.”
Lâm Tử Diên nghi hoặc quay đầu nhìn một cái.
Theo lý mà nói hẳn là thường Thẩm Tư Viễn không chơi loại game này.
Mười phút trôi qua.
Trận này giành chiến thắng cực kỳ may mắn.
Thẩm Nhân bội phục bật ngón cái với Thẩm Tư Viễn: “Ông Hai, ông quá lợi hại.”
Lâm Tử Diên quay đầu nhìn anh, kết quả không ngờ lại gần anh đến vậy, suýt thì chạm môi anh trước mặt một đám cháu chắt.
Cô có chút hốt hoảng, lập tức lui lại một chút, sau đó mới hỏi: “Anh từng chơi rồi à?”
Thẩm Tư Viễn: “Chưa từng, nhưng trò này năm nào mấy đứa nhỏ cũng chơi, tôi ở bên cạnh xem mấy lần, cũng biết kha khá nước đi, thao tác không quá phức tạp, là trò chơi của bọn trẻ mới lớn.”
Lâm Tử Diên có chút chột dạ không nói nữa.
Nói thêm, chỉ sợ bại lộ chuyện cô chơi game này quá gà.
Nhưng mấy ngày nay cô ở đây chơi cũng rất vui, dù sao thời gian nhàn rỗi cũng trôi qua rất nhanh.
Trừ chuyện Thẩm Lương Châu bỗng nhiên xuất hiện, còn lại đều thuận buồm xuôi gió.
Thẩm Tư Viễn đưa cô về nhà mẹ đẻ, thể hiện cũng khiến hai người lớn vô cùng vừa lòng.
Nhưng những ngày an nhàn luôn qua rất nhanh, Cố Dịch Diệp oán giận gọi điện thoại cho cô: “Thế là hết tết rồi à?
“Tớ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh!”
Lâm Tử Diên: “Tớ cũng thấy vậy, mà ăn tết xong tớ phải đi đến thị trấn kia.”
“Là chuyện thợ thêu cậu nói lần trước sao?”
“Ừ.”
“Tớ bảo này, nếu khó khăn như vậy thì đừng làm nữa, thứ cậu thiết kế vốn đã rất đẹp rồi, sao cứ phải phức tạp hóa lên.”
Cố Dịch Diệp không phải người trong ngành nên luôn cảm thấy nhà thiết kế chỉ thích vạch lá tìm sâu, mỗi một chi tiết đều cố gắng đạt đến mức hoàn mỹ.
“Cậu không hiểu đâu.”
Lâm Tử Diên cười nói: “Đây là văn hóa truyền thống, hơn nữa rất trân quý, nếu thật sự có thể trao đổi được, tớ mới là người phải cảm ơn người ta.”
“Được rồi, nghe cũng ra gì đấy, chỉ là tớ sợ cậu một mình đến đó không tiện, một cô gái như cậu lỡ như lạc mất thì làm sao bây giờ?”
“Sao có thể, tớ là người trưởng thành, mà đó chỉ là thị trấn nhỏ chứ không phải chỗ lạc hậu gì, sẽ không lạc đâu.”
“Thẩm Tư Viễn nhà cậu nói sao?”
Cố Dịch Diệp cười hỏi: “Anh ta nỡ để cậu đi à? Ai cũng bảo lúc tân hôn là ngọt ngào nhất, cậu đi như vậy, có khi anh ta sống một ngày bằng một năm.”
Câu “Thẩm Tư Viễn nhà cậu” từ miệng cô ấy khiến Lâm Tử Diên có chút sửng sốt.
Loại xưng hô thân mật này khiến cô hơi buồn cười: “Đâu có khoa trương như vậy, tớ cũng có đi làm gì khác đâu, chỉ là đi công tác thi, hơn nữa trước đây anh ấy cũng thường xuyên ra ngoài công tác mà.”
“Được rồi, vậy chúc cậu mọi chuyện thuận lợi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Tử Diên lại tìm Nhan Niệm hỏi địa chỉ liên lạc của bên kia.
Nhan Niệm: “Cô thật sự muốn đi à?”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy.”
Nhan Niệm: “Thật ra tôi nên đi với cô, nhưng mà nhà tôi gần đây hơi bận, thật xin lỗi Tử Diên.”
Lâm Tử Diên: “Không sao đâu, chuyện này không quan trọng ở số người mà là tâm ý.”
Sau đó Nhan Niệm gửi địa chỉ đến cho cô, Lâm Tử Diên chủ đng sắp xếp việc đến nơi đó.
Buổi tối Thẩm Tư Viễn về nhà, Lâm Tử Diên tiện thể nói với anh chuyện cô định đến thị trấn kia.
Thẩm Tư Viễn cởi cà vạt được một nửa, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em đi một mình sao?”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy.”
Anh khẽ cười: “Lúc trước chỉ thấy em độc lập thng minh, không ngờ còn rất dũng cảm.”
Hôm nay Lâm Tử Diên bận rộn cả một ngày, người có chút mệt mỏi, cô không nhịn được xthắt lưng, lười biếng nói: “Thật ra tôi cũng rất thích thêu thùa, đến đó không chừng sẽ có thu hoạch.”
Bây giờ hai người đã thân mật hơn không ít, cô ở trước mặt Thẩm Tư Viễn cũng không còn quá gò bó.
Thẩm Tư Viễn nhìn cô.
Ở nhà cô chỉ mặc một bộ quần áo sọc đen đơn giản, nhiệt độ trong phòng thích hợp không quá lạnh, cho nên cả người đều thoải mái tự nhiên.
Lúc cô làm đng tác giãn người để lộ ra vòng eo trắng nõn tinh tế, vạt áo kéo lên cao, không hề ý thức được điều này.
Giọng Thẩm Tư Viễn khàn đi: “Phải đi mấy ngày?”
Lâm Tử Diên: “Cũng chưa biết, chủ yếu phải trao đổi với người ta, xem người ta có đồng ý hay không.”
“Nếu người ta không đồng ý thì sao?” Thẩm Tư Viễn hỏi.
Lúc đó Lâm Tử Diên cũng đùa, nghiêng đầu đáp: “Vậy có thể tôi sẽ không về.”
Thẩm Tư Viễn quay lại nhìn cô, cuối cùng cũng cởi cà vạt xuống đặt sang một bên rồi bắt đầu cởi nút áo sơ mi: “Vậy tôi không đồng ý.”
“Hả?”
Anh vẫn nói câu đó, trong ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng.
“Tôi không nỡ bỏ vợ tôi ở đó.”
Không biết Lâm Tử Diên có để tâm lời này không, nhưng trước khi xuất phát, cô vẫn nhắn cho Thẩm Tư Viễn một tin.
Lâm Tử Diên: “Tôi đi đây.”
Thẩm Tư Viễn không ngờ cô sẽ đi sớm như vậy, trực tiếp gọi điện thoại qua, giọng nói có chút mệt mỏi hỏi: “Sao không nói trước với tôi một tiếng, tôi sắp xếp người đưa em đi.”
Lâm Tử Diên giải thích: “Thật ngại quá, bởi vì hợp đồng sắp đến hạn rồi, bên kia hối quá, nên tôi chỉ có thể xếp thời gian chen vào lịch trình.”
Thẩm Tư Viễn cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, giống như bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Vậy thì nhớ chăm sóc mình.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô tùy ý lướt vòng bạn bè, lại nhìn thấy Điền Phi Văn vô cùng sinh đng rào trước mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy, bảo mọi người chừa thời gian rảnh đến tham dự.
Trong vòng quan hệ của Điền Phi Văn có không ít gái đẹp, vài người bạn bạn chung bình luận ở dưới nói hôm đó nhất định như nằm giữa vòng gái.
Điền Phi Văn cũng không thèm khiêm tốn, trực tiếp đáp lại đều là bạn bè.
Thật ra không cần nghĩ cũng biết, trong giới này, chỉ cần là mấy cậu ấm có chút nhan sắc sẽ rất được hoan nghênh.
Như Thẩm Tư Viễn càng không phải nói.
Anh với Điền Phi Văn là bạn tốt, hôm sinh nhật nhất định sẽ tham gia.
Nghĩ đến mấy ngày nữa cô không ở đây, nhất định Thẩm Tư Viễn sẽ bị người đẹp vây quanh, không vui chút nào.
Trong lòng Lâm Tử Diên cũng không phải là ghen, chỉ cảm thán lỡ yêu phải một người đàn ông hoàn mỹ như vậy hẳn sẽ không yên tâm, cũng may cô tự biết nặng nhẹ, biết giới hạn giữa hai người họ là đâu nên chưa từng vượt qua, kẻo đến cuối cùng bản thân lại không được thoải mái.
Mà lúc ấy cô không ngờ rằng, giới hạn chưa từng được phân chia rạch ròi đó vào một đêm nào đấy lại bị phá vỡ.
——hết chương —-
- -----oOo------