Mãi đến lúc này Lâm Tử Diên mới hiểu được ý trong câu nói kia của Thẩm Tư Viễn.
Lúc trước cô thật sự không để ý đến nốt ruồi đó.
Bây giờ nhìn kỹ, hóa ra nó quyến rũ thật sự.
Môi cô khô khốc, suýt thì quên mất bản thân muốn nói gì.
Thẩm Tư Viễn tháo đồng hồ trn cổ tay xuống, hỏi lại: “Tử Diên?”
Lâm Tử Diên chớp chớp mắt, sau đó nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Thẩm Tư Viễn: “Em nói đi.”
Lâm Tử Diên: “Nghe nói anh và Lawrence là bạn tốt?”
Nghe cô nói ra tên người đàn ông khác, ánh mắt Thẩm Tư Viễn trầm xuống, sau đó trả lời: “Ừ, có quen biết.”
Khóe môi Lâm Tử Diên cong lên, bước đến chuẩn bị nói chuyện cuộc thi với anh.
Thẩm Tử Viễn nhìn cô cười: “Có phải định bảo tôi tiết lộ chút tin tức cho em không?”
“Đương nhiên là không.”
Lâm Tử Diên lập tức giải thích: “Ban nãy tôi chỉ hỏi thế thi, Nhan Niệm nói với tôi lúc trước hai người có quen biết, cho nên tôi mới đến hỏi một chút, hôm nay chủ yếu là tôi muốn hỏi anh ——”
“Nghe nói năm nay Lawrence chuẩn bị mở một buổi triển lãm, anh có thể giúp tôi lấy vé vào cửa không?”
Triển lãm của Lawrence mấy năm mới có một lần, thế nhưng rất khó để có được vé.
Buổi chiều Nhan Niệm còn nói đùa: “Thẩm Tư Viễn lợi hại như vậy, không chừng có thể dễ dàng giúp cô có được, đây là điểm tốt khi có chồng đó.”
Lâm Tử Diên rất ít khi mở miệng nhờ vả Thẩm Tử Viễn, hôm nay lại chủ đng đến thế này, chắc hẳn là rất muốn đi.
Thẩm Tư Viễn: “Giúp em cũng được, có điều ——”
Anh hơi dừng một chút.
Lâm Tử Diên: “Có điều cái gì?”
Anh chậm rãi đến gần, rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn cô: “Em định sẽ báo đáp tôi thế nào?”
Lồng nguc Lâm Tử Diên phập phồng.
Thẩm Tư Viễn rất có lý, nếu anh đã giúp cô, báo đáp là chuyện bình thường.
Nhưng tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra Thẩm Tư Viễn muốn gì ở cô.
Cô cân nhắc: “Nếu không…”
Cô định nói sẽ tự thiết kế cho Thẩm Tư Viễn một bộ tây trang, xem như tâm ý của cô.
Nhưng Thẩm Tư Viễn lại thản nhiên đánh gãy lời cô, như thể anh đã có ý từ trước.
“Tử Diên.”
“Yêu cầu của tôi cũng không quá phận.”
“… Anh nói đi.”
“Tặng cho tôi một ngày của em.”
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một đường vòng cung đẹp đẽ: “Chỉ có mỗi hai người chúng ta mà thi, được không?”
Lâm Tử Diên hơi giật mình.
Từ lúc cô và Thẩm Tư Viễn kết hôn đến nay hai người đều có công việc riêng, dường như chưa từng có một ngày trọn vẹn bên nhau.
Tuy rằng cũng có lúc hai người rảnh rỗi cùng nhau ở nhà, nhưng cũng không thường xuyên trao đổi.
Công việc của Thẩm Tư Viễn luôn bận rộn, thời điểm nghỉ ngơi cũng sẽ họp trực tuyến, nếu không thì cũng ở trong phòng sách xử lý công việc.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Diên đương nhiên gật đầu: “Được.”
Không thể không nói, hiệu suất của Thẩm Tư Viễn đúng là rất cao. Từ sau khi Lâm Tử Diên đưa ra yêu cầu Thẩm Tư Viễn đã bắt đầu thực hiện.
Chưa đến một tuần sau, Thẩm Tư Viễn đưa cô vé vào cửa.
Nhan Niệm biết chuyện thì hâm mộ nói: “Thẩm Tư Viễn tốt quá đi mất, lúc trước sao tôi không phát hiện anh ấy là kiểu người như thế nhỉ? Tôi nghĩ nếu cô nói với anh ấy muốn sao trn trời, anh ấy cũng sẽ không do dự đâu.”
Lúc trước Nhan Niệm và Thẩm Tư Viễn không thân, cô ấy chỉ cảm thấy người đàn ông này quá lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, mấy cô gái trẻ bên cạnh anh tuy rằng rất muốn nhưng cũng không dám tiếp cận.
Không ngờ anh lại là người chiều chuộng vợ mình đến mức độ này.
Đã đến ngày ngày triển lãm của Lawrence.
Thẩm Tư Viễn tự mình lái xe đưa Lâm Tử Diên đến.
Mùa xuân khiến vạn vật hồi sinh sức sống, cây ra chồi non, độ ấm hợp lòng người, ngay cả không khí cũng ôn hòa hơn hẳn.
Giống như mọi thứ đều trở nên hoàn hảo.
Cửa xe mở ra, một đôi chân tinh tế mang giày cao gót trắng đặt xuống.
Người đàn ông thon gầy cao lớn bên cạnh nắm lấy tay cô, tự nhiên đóng cửa xe, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đi chậm một chút.”
“Không vội.”
Lâm Tử Diên chỉnh lại khuyên tai hình hoa sơn trà một chút, hỏi trước: “Hôm nay Lawrence sẽ đến chứ?”
Thẩm Tư Viễn: “Không chắc, lúc điện thoại không thấy nói gì.”
Đáp án này cũng không chắc chắn, cho nên Lâm Tử Diên bắt đầu căng thẳng.
Nhìn cô lóng ngóng lo lắng như chim non, Thẩm Tư Viễn cong môi, chọc ghẹo: “Nếu gặp được thì em sẽ thế nào?”
Lâm Tử Diên đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, chắc là sẽ khá vui vẻ, nhưng có lẽ cô sẽ không để lộ ra quá nhiều phản ứng.
Dù sao cả hai bên ngoài cũng chỉ là người xa lạ, ngoại trừ tác phẩm ra thì cô cũng không có quá nhiều hiểu biết về người này.
Nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Tư Viễn, cô lại cảm thấy suy nghĩ của đàn ông với phụ nữ không giống nhau.
Lâm Tử Diên: “Anh cảm thấy tôi sẽ thế nào?”
Người đàn ông bên cạnh không đáp.
Lâm Tử Diên bỗng gan dạ hơn một tí, cô đảo mắt: “Có khi nào là tnh yêu sét đánh như trong phim, sau đó dùng sự lãng mạn kiểu Pháp bắt chuyện, mở đầu một chuyện tnh luôn phải có chút bất ngờ như vậy.”
Quả nhiên.
Vừa dứt lời, anh đã nhíu mày nhìn qua: “Hửm?”
Lâm Tử Diên không nhịn được bật cười: “Nhưng cuộc sống nào phải phim ảnh, tôi chưa từng gặp Lawrence, chỉ thích tác phẩm của anh ta, vừa rồi tôi nói đùa thi, nếu anh tin thật thì chứng minh anh mới là người theo chủ nghĩa lãng mạn vô cùng đó.”
Cô nói đi nói lại, rồi cũng vẫn nói đến anh.
Từ sau khi hai người thân thiết hơn, Lâm Tử Diên đã biết ăn nói hơn trước đây không ít.
Thẩm Tư Viễn bắt lấy bàn tay cô, nụ cười tràn ra khóe môi, ngón tay khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, như một lời cảnh cáo dịu dàng.
“Em ngoan một chút.”
“Như vậy tôi cũng bớt lo lắng.”
Lâm Tử Diên nghe lời này của anh, cô luôn cảm thấy anh nói sai rồi.
Từ khi đi vào bên trong, các cô gái trong buổi triển lãm đều đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông điển trai mặc áo sơ mi đen giản dị này.
Hôm nay là ngày hai người họ dành riêng cho nhau.
Thẩm Tư Viễn mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở rộng, bên dưới là quần tây màu đen thẳng tắp, thắt lưng là cô tặng anh lúc trước.
Lâm Tử Diên nhìn thấy bỗng nhớ đến cuộc điện thoại lúc ấy.
Thẩm Tư Viễn ở đầu dây bên kia đã nói một câu ——
“Thắt lưng em tặng.”
“Chỉ có em mới có thể cởi bỏ.”
Lúc này nhìn chiếc thắt lưng kia, cô không thể kiềm chế mà nghĩ nhiều.
Người đàn ông này vai rộng eo thon, đeo thắt lưng màu đen càng làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.
Khí chất lạnh lùng chỉ khiến người khác muốn nhìn thêm vài lần.
Nhớ đến bây giờ bản thân còn đang trong triển lãm, Lâm Tử Diên lập tức dời tầm mắt, để bản thân đừng nghĩ lung tung nữa.
Thẩm Tư Viễn chú ý đến vành tai hơi đỏ lên của cô: “Em sao thế?”
“Không có chuyện gì đâu.”
Lâm Tử Diên đi đến một bộ sườn xám kiểu Trung ở trước mặt, cẩn thận đánh giá rồi nói: “Ý tưởng của Lawrence luôn khiến người khác kinh ngạc.”
Thẩm Tư Viễn ở bên cạnh cười khẽ: “Anh ta có rất nhiều ý đồ xấu.”
Lâm Tử Diên quay lại, trong mắt có chút tò mò: “Sao lại nói vậy?”
“Anh ta thích những sự vật mới mẻ, dù là người hay vật đều thế, hơn nữa ——”
Giống như nhớ ra gì đó, Thẩm Tư Viễn hơi nhíu mày, sau đó lại chớp mắt nhìn cô: “Em còn muốn nghe tiếp nữa không?”
“…” Lâm Tử Diên giống như hiểu được ý của anh, lập tức quay đầu lại: “Tôi hơi hiểu rồi, có điều mỗi người đều có quan điểm và hm muốn truy cầu khác nhau, tác phẩm của anh ta hoàn mỹ là được rồi.”
Đã sắp hết triễn lãm, Lâm Tử Diên vốn nghĩ hôm nay chắc là không thể gặp được Lawrence.
Kết quả.
Thẩm Tư Viễn bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Một phút sau, anh nhẹ giọng nói với cô: “Có muốn gặp anh ta không?”
“Ai?”
“Lawrence.”
Lâm Tử Diên đương nhiên đồng ý.
Thẩm Tư Viễn đưa cô lên tầng .
Cửa lớn mở ra, một người đàn ông con lai xuất hiện trước mắt hai người.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi lụa xanh đậm, ánh mắt có chút tùy tiện liếc qua: “Thẩm Tư Viễn.”
Thẩm Tư Viễn ôm lấy eo Lâm Tử Diên, tự nhiên giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”
Nói xong, anh nhìn về phía Lawrence:
“Vị này là Lawrence.”
Lawrence đi tới, đôi mắt màu xanh lam quyến rũ nhìn Lâm Tử Diên một vòng, không biết đang nghĩ đến gì đó, rồi bỗng nhiên bật cười vài tiếng.
Lâm Tử Diên không hiểu được biến hóa cảm xúc của anh ta, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Viễn.
Trong mắt Thẩm Tư Viễn xuất hiện ý cười: “Anh ta như vậy đấy, em không cần bất ngờ.”
Lawrence vươn tay hất mái tóc màu đen của mình, mờ ám quét quanh hai người.
“Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Viễn vì phụ nữ mà đến nhờ tôi giúp đỡ.”
“Cho nên tôi rất tò mò cô gái ấy xinh đẹp đến thế nào.”
Nói xong, anh ta nhướng mày.
“Hôm nay gặp mặt rồi.”
“Quả nhiên rất xinh đẹp.”
“Lawrence.”
Thẩm Tư Viễn thấp giọng nói, giống như cảnh cáo Lawrence đừng quá tùy tiện.
Lawrence đương nhiên hiểu anh, mở hai tay nói: “Được rồi, Thẩm Tư Viễn, tôi biết anh thích đứng đắn chút, nhưng tôi rất tò mò, anh ở trước mặt vợ anh vẫn luôn đứng đắn như vậy sao?”
Lâm Tử Diên ở một bên khẽ cười nói: “Anh ấy rất tốt.”
Lawrence bĩu môi, xoay người lại nhìn Lâm Tử Diên: “Cô gái xinh đẹp, để tôi nói cho cô biết, cô như vậy chứng minh cô không hiểu chồng của cô, tin tôi đi, người đàn ông đứng đắn như Thẩm Tư Viễn đến lúc thật sự yêu cô sẽ điên cuồng hơn bất cứ người đàn ông nào.”
Nói xong, anh ta nhìn Lâm Tử Diên trêu chọc: “Cô hiểu mà.”
Lâm Tử Diên: “…”
Thẩm Tư Viễn đẩy anh ta, dùng tiếng Anh nói một câu gì đó.
Lawrence kinh ngạc nhìn anh, sau đó giống như oan ức cáo trạng với Lâm Tử Diên: “Nhìn đi, chồng cô vì ghen mà mắng tôi này.”
Lâm Tử Diên nhịn không được cúi đầu bật cười.
Không ngờ lúc Thẩm Tư Viễn gặp Lawrence này lại thú vị như vậy.
Hai người có vẻ như là bạn bè lâu năm, nếu không sẽ không thể quen thuộc đùa giỡn như vậy.
Sau khi biết chuyện Lâm Tử Diên cũng tham gia thi đấu, Lawrence gật đầu nói: “Tuy rằng cô là vợ của Thẩm Tư Viễn, nhưng tôi sẽ không thiên vị đâu, cô phải cố gắng lên, cô gái xinh đẹp.”
Lâm Tử Diên: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng.”
Thẩm Tư Viễn nhìn ly rượu bên kia: “Hôm nay sao lại uống rượu thế?”
Lawrence: “Vì anh bỗng nhiên chen ngang, vốn có người đang đến tìm tôi.”
Nói xong, anh ta nhấp một ngụm rượu, mỉm cười: “Anh hiểu mà.”
Không chỉ Thẩm Tư Viễn hiểu, ngay đến Lâm Tử Diên cũng hiểu.
Nên hai người rời đi.
Lúc rời khỏi triển lãm, Lâm Tử Diên nhìn sắc trời đã tối xuống, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Dù sao hôm nay cô đã đồng ý dành cả ngày cho anh.
Góc này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt sắc bén tinh xảo của người đàn ông.
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn lướt thời gian.
Mấy giây trôi qua.
Cánh tay dài của anh thoải mái kéo cả người cô đến gần, hơi thở ấm nóng vờn bên tai cô, mang theo ý cười dịu dàng đề nghị như mọi khi: “Gần nơi này có một suối nước nóng.”
“Nghe nói giường bên đó rất mềm, em muốn đi không?”
—hết chương —
- -----oOo------