Từ sau hôm Thẩm Tư Viễn nói ra lời này, Lâm Tử Diên phát hiện đúng là tần suất anh hút thuốc đã ít hơn một chút.
Nhưng mà việc cai thuốc không phải chuyện ngày một ngày hai, anh thế này ngược lại đã chứng minh anh thật sự để tâm lời đã nói.
Thời tiết dần dần nóng lên, cô cũng ăn ít hơn.
Có một lần Thẩm Tư Viễn vô tnh phát hiện cô ăn rất ít, còn tưởng là dì giúp việc gần đây nấu cơm không hợp khẩu vị cô.
Lâm Tử Diên vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là dạo này thời tiết quá nóng làm tôi cũng chán ăn.”
Khi cô lên lầu còn không cẩn thận bị lảo đảo một cái, may mà người đàn ông phía sau kịp thời đỡ được cô.
Anh nhẹ giọng trêu chọc: “Còn không ăn cơm có khi sẽ yếu ớt đến mức bị gió thổi bay mất.”
Lâm Tử Diên hơi lúng túng nói: “Đôi giày mới mua hôm nay không vừa chân lắm, hơi chật một chút nên không được thoải mái.”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua: “Em chờ một lát.”
Một lát sau, anh mang theo thuốc xử lý vết thương đến bên cạnh cô.
Lâm Tử Diên ngồi trn ghế sofa, thấy người đàn ông tự nhiên không ngần ngại đặt chân của cô gác lên đầu gối anh.
Mặt thắt lưng trn bộ tây trang màu đen của người đàn ông hơi lạnh lẽo, cô vừa chạm phải liền theo bản năng muốn rụt chân lại.
Dường như Thẩm Tư Viễn đã lường trước được phản ứng của cô, nhanh tay đè bàn chân cô xuống, cũng không ngẩng đầu mà nói: “Sắp xong rồi, đừng lo lắng.”
Lâm Tử Diên: “.... Thật ra trước đây tôi cũng từng mang giày chật, hai ba ngày là khỏi thi.”
Thẩm Tư Viễn khẽ cười nói: “Không ngờ em luôn để ý việc của người khác, nhưng lại không coi trọng việc của mình.”
“Cũng không phải không coi trọng, chỉ là đã quen rồi.”
Thẩm Tư Viễn đúng là thao tác rất nhanh, anh giúp cô xử lý tốt vết thương, sau đó dán băng lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Sau này nếu giày không vừa chân thì đừng đi, nếu không lại làm mình khó chịu.”
Lâm Tử Diên cũng ngại nói rằng đôi khi phụ nữ sẽ vì cái đẹp mà làm lơ một vài thứ.
Nhưng về chuyện này, cái nhìn của nam và nữ luôn luôn khác biệt, cô cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng rút chân về, nói: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Tư Viễn đưa mắt nhìn cô, sau đó nói: “Mấy ngày trước mẹ đã gọi điện cho em à?”
“Đúng vậy… Sao anh biết?”
“Bình thường có chuyện gì bà cũng nói với tôi, mặc dù bà thích em, nhưng nếu có lúc quá nhiệt tnh mà làm phiền đến em, em cũng có thể từ chối.” Thẩm Tư Viễn cười nhạt nói.
Đúng là Đoàn Mạn có ấn tượng không tệ với Lâm Tử Diên, cho nên có đôi khi bà sẽ rất kiêu ngạo đưa Lâm Tử Diên ra ngoài tham gia những buổi tụ tập trà chiều với mấy chị em của bà.
Một lần hai lần cũng được, nhưng nhiều lần quá, Lâm Tử Diên thấy hơi khó tiêu.
Cô vốn không quá hứng thú với mấy chuyện này, đến đó với một nhóm trưởng bối còn phải lấy ra mười hai phần tinh lực để ứng phó, đúng là một chuyện rất hao phí tinh lực.
Lâm Tử Diên nghĩ vậy cũng hơi bất đắc dĩ, đành phải trả lời: “Được, lần sau tôi sẽ nói chuyện này với mẹ.”
Dù sao cô cũng không phải không có công việc riêng, có đôi khi xử lý xong công việc lại đi tụ tập với bà đúng là sẽ rất mệt mỏi.
Ngày hôm sau.
Lâm Tử Diên thấy Đoàn Mạn gọi điện thoại cho mình, tưởng bà lại định gọi mình đi tụ tập.
Cô lấy hết dũng khí định từ chối, thì lại phát hiện hôm nay Đoàn Mạn gọi đến tìm cô vì chuyện khác.
Đoàn Mạn: “Tử Diên à, hôm nay con có thời gian không?”
Cô cẩn thận hơn, chỉ trả lời: “Mẹ, có chuyện gì sao ạ?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay Tư Viễn có sang đây thăm mẹ, nói tối nay nó hơi bận, cho nên để quà nó mua cho con ở chỗ mẹ, mẹ định gọi con tới đây ăn bữa cơm, tiện thể đem quà về luôn.”
“Quà ạ?”
“Đúng vậy, mẹ bảo dì giúp việc nấu thêm mấy món con thích ăn, con nhớ đến nha.”
Lâm Tử Diên nghĩ có phải hôm nay khi Thẩm Tư Viễn qua thăm Đoàn Mạn đã thuận tiện kể chuyện mấy ngày nay cô hơi mệt mỏi cho bà không.
Nhưng Thẩm Tư Viễn ra mặt giải quyết chuyện kiểu này thì hẳn là không có vấn đề gì quá lớn, bởi vì anh là người có EQ cao, dù chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Chỉ với thái độ khi Đoàn Mạn gọi điện cho cô là biết bà không hề không vui.
Lúc Lâm Tử Diên đến nhà bà, Đoàn Mạn đang gọi điện kể cho các chị em chuyện vừa rồi Thẩm Tư Viễn đem vòng ngọc tới tặng bà, vừa nhìn đã thấy mặt mày rất hớn hở.
Thấy Lâm Tử Diên tới, bà vội vàng cúp điện thoại rồi nhanh chóng lại gần, “Tử Diên, hôm nay con có mệt không?”
Lâm Tử Diên đổi giày, cười nói: “Không mệt ạ.”
Đoàn Mạn thở dài, dường như cũng có chút tự trách, nói: “Cũng tại mẹ, hồi trước cứ muốn đưa con ra ngoài gặp mọi người, không để ý đến chuyện con cũng có công việc của mình. Hôm nay Tư Viễn tới nhắc nhở mẹ mới hiểu ra, nên mới gọi con đến nhà ăn bữa cơm để xin lỗi luôn.”
Lâm Tử Diên hơi hoảng vì được quan tâm, vội vàng nói: “Mẹ, thật sự không có nghiêm trọng như vậy đâu.”
“Mẹ biết, đùa con thi.” Đoàn Mạn cười dẫn cô vào nhà, “Mẹ nói con nghe, Tư Viễn quan tâm con thật sự, mẹ cũng không phải là loại mẹ chồng độc ác ghen tị với con dâu, ngược lại thấy tnh cảm hai con tốt như vậy mẹ cũng rất mừng.”
Lâm Tử Diên rửa tay, ngồi vào bàn ăn.
Đoàn Mạn đưa cho cô một con cua tươi, rồi lấy khăn lau tay, “Bây giờ có vẻ hồi trước mắt nhìn của mẹ không tệ, vừa nhìn đã thấy giữa con và Tư Viễn có gì đó sai sai, nhưng cũng cho thấy hôn nhân của hai con rất hợp lý. Mặc dù ban đầu mẹ cũng hi vọng nó mau chóng lập gia đình, không thể để đám con cháu chê cười, nhưng nếu đó là loại hôn nhân không tnh yêu, hai người ở bên nhau sẽ cảm thấy khó chịu. Được ân ái như vợ chồng hai con, cả hai đều suy nghĩ cho nhau, thì hôn sự này kết là đúng.”
Lâm Tử Diên nghĩ dù Đoàn Mạn không quá hiểu tnh cảm của hai người, nhưng nếu so sánh với những cặp vợ chồng giả trân trong giới thì cô và Thẩm Tư Viễn đúng là thân mật hơn rất nhiều.
Đây không phải thân mật về mặt thể xác, mà là sự đồng điệu về tư tưởng.
Ăn được một lát, Đoàn Mạn như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, tự nhiên nói: “Tnh cảm của các con đúng là không tệ, nếu như đẩy nhanh tiến độ sinh một bé con thì tốt.”
Lâm Tử Diên không kịp chuẩn bị, nghẹn một hơi rồi vội rót một ly nước uống cho xuôi.
Đoàn Mạn cười nói: “Đứa nhỏ này, uống nhanh vậy làm gì, lát lại đau dạ dày cho xem.”
Lâm Tử Diên ngượng ngùng lau miệng, “Không sao ạ.”
Mặc dù có thể hiểu suy nghĩ muốn có cháu trai của mẹ Thẩm Tư Viễn, dù sao ngay từ đầu bà đã hi vọng Thẩm Tư Viễn nhanh chóng lập gia đình rồi sinh cho bà đứa cháu trai cho tròn trách nhiệm.
Nhưng chuyện con cái cũng không đơn giản.
Lâm Tử Diên cũng ngại nói thêm với Đoàn Mạn.
Sau khi ăn cơm xong, Đoàn Mạn đưa quà tặng Thẩm Tư Viễn để ở đây cho Lâm Tử Diên.
“Đúng rồi, đây là của Tư Viễn mua cho con, con xem xem có thích không.”
Lâm Tử Diên thấy hơi bất ngờ, đưa tay nhận lấy.
Sao tự dưng Thẩm Tư Viễn lại muốn tặng quà cho cô.
Cô mở hộp ra xem, không ngờ là một đôi giày bệt bằng ren màu trắng ngà, sờ thấy cực kì mềm mại, hẳn là vì trái tim thiếu nữ của cô nên trn giày còn đính thêm viền ren, xem như một chút tâm tư của người đàn ông khi chọn quà.
Lúc ấy cô nhịn không được, trực tiếp cười thành tiếng.
Mắt nhìn của Thẩm Tư Viễn không tệ, nhưng cô không ngờ anh lại cẩn thận đến vậy.
Có lẽ là hôm qua biết chân của cô bị gót giày cọ đau nên anh đặc biệt chọn cho cô một đôi giày đế bằng.
Cô nhũn hết cả tim, khom người xuống ướm thử, thế mà ngay cả số đo cũng rất phù hợp.
Cho nên mấy ngày nay Lâm Tử Diên đều mang đôi giày đế bằng này, ngay cả khi Xa Tiệp rủ cô ra ngoài tụ tập, cô cũng không đổi giày.
Lúc đầu cô còn nghĩ những người đến hôm nay vẫn là mấy thiếu gia Thẩm Tư Viễn quen biết, không ngờ còn có mấy người khác.
Xa Tiệp cũng không ngờ, hối lỗi nói: “Xin lỗi, Tử Diên, em vốn tưởng không có người ngoài, nhưng bọn họ gặp người quen nên tự đng ngồi với nhau.”
“Không sao, dù sao cũng là người quen cả, ăn một bữa cơm thi mà.”
Xa Tiệp bỗng chú ý tới đôi giày đế bằng trn chân Lâm Tử Diên, hơi tò mò nghiêng đầu nói: “Đôi giày này chị mua ở đâu vậy, cũng đẹp ghê.”
Lâm Tử Diên định nói mình cũng không biết, cửa phòng riêng bỗng mở ra, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào.
Quan hệ của Thượng Thanh Thu trong giới cũng rất rộng, nếu không phải lúc trước cô ta xuất ngoại, chỉ sợ ở thành phố Y sẽ càng như cá gặp nước.
Không có gì lạ, gia cảnh từ nhỏ đặt cho cô ta một nền móng vững vàng, lại thêm dáng dấp xinh đẹp và năng lực, nên dù ở đâu cô ta cũng đều được hoan nghênh.
Mấy thiếu gia ngồi đây đều có quan hệ không tệ với cô ta, mọi người nói chuyện với nhau cũng rất vui vẻ.
Bên cạnh có người hút thuốc, Thượng Thanh Thu bỗng nhíu mày lại, cười bảo người kia dập thuốc lá đi.
Người kia trêu chọc: “Sao thế, ở nước ngoài lâu quá nên không chịu nổi mùi khói thuốc à?”
Thượng Thanh Thu: “Đừng chọc tôi, tôi chưa từng thích ngửi mùi này, anh cũng không phải không biết.”
Cô ta đã nói như vậy, người kia cũng đành phải dập thuốc lá.
Thật ra Thượng Thanh Thu vừa tới đã thấy Lâm Tử Diên, nhưng hai người ngồi khá xa nhau nên cô ta cũng không lên tiếng chào hỏi.
Cô ta đang trò chuyện thì không biết nghĩ đến cái gì, tự dưng nói: “Thật ra mấy năm ở nước ngoài tôi gần như đã quên mất công việc cũ của mình.”
Những người ở đây đều biết cô ta bị người nhà đưa ra nước ngoài học kinh doanh, trước đây cô ta là một cô gái học múa rất giỏi, nhưng lại là con một trong nhà nên cô ta chỉ đành vào công ty làm việc.
Bên cạnh có người hỏi: “Vậy bây giờ cô còn múa không?”
Thượng Thanh Thu bất đắc dĩ nhún vai, “Đương nhiên là không múa nữa, cất công khổ luyện xem như uống phí, cũng may đó đều là hồi ức thanh xuân, những đôi giày múa trước kia tôi vẫn cất kỹ, xem như kỉ niệm thanh xuân của mình.”
Một đám người trò chuyện, cũng không quá để ý chủ đề này, lập tức nói sang chuyện khác.
Có vẻ Xa Tiệp nhận ra phản ứng của Lâm Tử Diên có chút không đúng.
Chiếc tách bên tay cô bỗng nhiên bị đổ, nước trà từ bên trong tràn ra.
Xa Tiệp hô một tiếng thất thanh, rồi vội vàng nói: “Tử Diên, chị không sao chứ?”
Lâm Tử Diên cũng nhận ra nước bị đổ, cô cầm khăn tay lau sạch vết nước trn thân váy, “Ngại quá, vừa rồi tôi hơi lơ đãng nên không để ý.”
Xa Tiệp: “Không bị bỏng là được rồi.”
Thượng Thanh Thu cũng chú ý tới đng tĩnh bên này, khóe môi khẽ cong lên, sau đó cười hỏi: “Tư Viễn đâu, sao còn chưa tới?”
Cô ta vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi trắng bước vào.
Thật ra bên cạnh cửa còn có chỗ ngồi trống, nhưng anh vẫn vòng tới chỗ tận cùng bên trong, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Diên.
Bên cạnh lập tức có người rót rượu cho anh, Thẩm Tư Viễn xắn tay áo lên rồi uống một ly, lại chợt phát hiện từ lúc mình ngồi xuống người bên cạnh vẫn không có đng tĩnh gì.
Anh cúi đầu xuống, thoáng nhìn cô, con ngươi đen như mực đánh giá cô.
Hai giây sau, người đàn ông mở miệng, mỉm cười nói: “Tôi đã không gặp em mấy ngày rồi.”
“Em không định để ý đến tôi một chút sao?”
—hết chương —
- -----oOo------