Lâm Tử Diên đột nhiên trở về, vốn là muốn cho anh một bất ngờ.
Nhưng cô không thể hình dung cảm nhận của mình khi nhìn thấy Thẩm Tư Viễn.
Muôn vàn nhớ nhung tập trung lại, chỉ khiến người ta cảm xúc lẫn lộn.
Ngay khi nhìn về phía cô, anh khẽ cong môi, sau đó dang rộng hai tay, ấm giọng nói: “Lại đây.”
Lâm Tử Diên đi qua rồi tự nhiên nhào vào lòng anh.
Thẩm Tư Viễn nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Sao tự dưng lại về?”
Lâm Tử Diên thoáng lúng túng, trả lời: “Mấy ngày nay bên kia không bận, em xin nghỉ về thăm ba mẹ, tiện thể…”
“Cũng thăm anh.”
Chữ “tiện thể” này khiến người đàn ông khẽ cười, anh hỏi lại một tiếng: “Chắc chắn chỉ là tiện thể?”
Lâm Tử Diên nhìn về phía anh.
Chẳng biết tại sao cô lại phát hiện ra ấn đường của Thẩm Tư Viễn lộ ra vẻ mệt mỏi, lúc cô vào cửa còn rõ ràng hơn. Giờ đây nhìn thấy cô, lông mày anh hơi giãn ra, trông mới hết mệt mỏi.
“Gần đây anh bận nhiều việc lắm à?” Lâm Tử Diên hỏi.
“Vẫn ổn.” Thẩm Tư Viễn ngừng một chút rồi bổ sung: “Chỉ là trong nhà xảy ra một chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ bị bệnh.”
Lâm Tử Diên yên lặng nghe anh nói chuyện của Đoàn Mạn, sau đó bất giác nhíu mày: “Sao anh không sớm nói với em?”
Thẩm Tư Viễn: “Em ở xa quá, báo em biết cũng chỉ thêm lo lắng. Hơn nữa chuyện này là bác sĩ quyết định, vốn định đợi cuối năm em về sẽ nói cho em biết, không phải cố ý giấu giếm.”
Nói xong, như là sợ cô chạnh lòng, anh đặt tay lên đầu cô, dịu dàng vuốt tóc cô.
“Đừng giận, gần đây thật sự rất nhiều việc, thỉnh thoảng anh cũng có chỗ bất cẩn.”
Nghe vậy, Lâm Tử Diên bỗng thấy cánh mũi hơi chua xót.
Thẩm Tư Viễn không phải là thần, anh cũng có cảm xúc, cũng biết mệt mỏi.
Cô cũng từng tưởng tượng khi người đàn ông này bị kéo xuống thần đàn sẽ như thế nào.
Nhưng hôm nay chỉ nhìn thấy dáng vẻ kiệt sức của anh, cô đã cảm thấy anh thật sự rất mệt.
Sau đó Thẩm Tư Viễn dẫn cô lên lầu hai.
Lâm Tử Diên khẽ mở cửa phòng nhìn Đoàn Mạn, cũng không dám quấy rầy bà nghỉ ngơi.
Trong phòng, Đoàn Mạn đang ngủ, sắc mặt tệ hơn trước không ít.
Lâm Tử Diên: “Bác sĩ nói sao rồi anh?”
Thẩm Tư Viễn: “Mấy bữa trước mới từ bệnh viện về, có tỷ lệ khỏi hẳn, nhưng vẫn phải xem tĩnh dưỡng. Tâm trạng mẹ cũng khá ổn, trước mắt cũng coi như là lạc quan.”
Lâm Tử Diên gật đầu: “Mẹ vẫn luôn lạc quan, lần này chắc chắn cũng không có vấn đề gì.”
Thẩm Tư Viễn lắc đầu rồi hỏi: “Em ngồi máy bay lâu như vậy có đói bụng không?”
“Không đói, trn đường em đã ăn một ít rồi.” Cô khẽ ngáp một cái, cũng có vẻ hơi ngại, “Chỉ hơi mệt.”
“Vừa hay.” Thẩm Tư Viễn liếc nhìn đồng hồ trn tay, nói: “Tối qua anh chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ.”
Nói xong, anh kéo tay cô sang thẳng phòng bên cạnh.
Lâm Tử Diên còn chưa kịp thay đồ đã bị anh kéo lên trn giường.
Đèn trong phòng đều tắt, cô hết sức bối rối hổn hển hỏi một câu: “Thẩm Tư Viễn… Anh định làm gì vậy?”
Thẩm Tư Viễn đẩy cô ngã xuống giường, sau đó ôm lấy eo cô: “Em nghĩ anh muốn làm gì?”
Lâm Tử Diên không đáp lại, trái tim lại đập rộn ràng.
Nếu lúc này anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cô, chắc anh sẽ nhận ra hai tháng này cô rất nhớ anh.
Lâm Tử Diên ngây ra một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh đừng nghịch, phòng này ở ngay cạnh phòng mẹ, chẳng may bị nghe thấy sẽ không hay.”
Lồng nguc người đàn ông vang lên tiếng cười trầm thấp.
“Em nghĩ lung tung gì thế, anh chỉ muốn em ngủ một giấc với anh.”
“Hay là…”
“Em muốn anh làm gì, Tử Diên?”
Lâm Tử Diên: “…”
Tiếng anh mỉm cười nghe như cô thật sự nghĩ linh tinh.
Cô vừa định hỏi thêm, người đàn ông đã đặt cằm lên đầu cô, trầm giọng nói: “Em về rất đúng lúc, cám ơn em, Tử Diên.”
Ngay lúc thấy cô, rất nhiều cơn mỏi mệt và phiền não như tan thành mây khói.
Thậm chí anh cũng không ngờ Lâm Tử Diên lại ảnh hưởng đến mình mạnh mẽ như vậy. Khoảnh khắc ánh trăng sáng chạy về phía anh, thế giới của anh như chợt bừng sáng.
Lâm Tử Diên không nói gì.
Bởi vì sau đó cô thật sự cảm nhận được hô hấp đều đều của người đàn ông ở trn đầu.
Hẳn là anh thật sự mệt mỏi.
Cho nên mới buông hết phòng bị ngủ bên cô như vậy.
Thậm chí Lâm Tử Diên còn thấy hơi lạ lẫm.
Người như Thẩm Tư Viễn cũng dỡ bỏ lớp phòng bị trước mặt một người như thế sao.
Hay là.
Chỉ vì là cô.
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy hồi lâu, Lâm Tử Diên cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Lúc tỉnh giấc, Lâm Tử Diên nhận ra hoa viên dưới lầu hơi ồn ào.
Cô rời giường, kéo rèm ra nhìn xuống dưới.
Dì giúp việc đang giúp Đoàn Mạn tản bộ dưới lầu.
Xem ra hôm nay sắc mặt bà cũng không tệ, có nói có cười, chắc là có chuyển biến tốt đẹp.
Bởi cô kéo rèm ra nên một tia sáng lọt vào trong phòng.
Cô vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Tư Viễn tựa lên đầu giường nhìn cô.
Chăn mỏng trn người anh khẽ trượt xuống, lộ ra cơ nguc và xương quai xanh thon dài.
Cho dù ở trong phòng, trông da anh vẫn rất trắng.
Lâm Tử Diên suy nghĩ không chỉ một lần, vì sao một người đàn ông lại có thể trắng như vậy.
Mà trắng đến mức khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
Thấy anh tỉnh lại, Lâm Tử Diên hơi ngượng ngùng nói: “Có phải em đánh thức anh không?”
Thẩm Tư Viễn vẫy tay với cô, khàn giọng nói: “Cho anh ôm em một cái.”
Lâm Tử Diên đi qua, ngồi vào bên giường anh.
Thẩm Tư Viễn không e dè kéo cổ tay cô, khẽ nói bên tai: “Thật ra lúc này anh hơi muốn hút thuốc, chỉ có điều em ở đây anh mới nhận ra, em còn làm anh nghiện hơn thuốc lá.”
Lâm Tử Diên khẽ chớp mắt, nhìn về phía anh.
Người đàn ông kéo cô lên giường, khẽ đặt môi lên trán cô.
Anh như là phát hiện Lâm Tử Diên muốn nói gì đó, ngón tay khẽ ấn lên cổ tay cô.
“Đừng định kiếm cớ từ chối anh, bây giờ cách vách không có người.”
Anh khẽ cong môi, mập mờ nói: “Ở đây bây giờ chỉ có hai chúng ta.”
Lâm Tử Diên cảm giác anh luôn nhìn thấu tâm tư mình, lẩm bẩm: “Em không có nghĩ vậy.”
Có vẻ anh luôn nghĩ cô khó tính, thật ra cô cũng không để ý nhiều như vậy.
Dù sao Thẩm Tư Viễn thật sự là một người tnh và một người chồng hoàn hảo, có thể cho người bên cạnh trải nghiệm hoàn mỹ nhất.
Nhưng có mấy lời anh nói luôn khiến người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập nhanh.
Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Tư Viễn chỉ nhíu mày, trả lời: “Vậy sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Tử Diên nâng cằm lên, không phục trả lời.
“Vậy xem ra anh xem nhẹ em rồi.”
Anh nhướng mày cười, đầu ngón tay chạm vào môi cô, một giây sau anh lại gần, khàn giọng nói: “Vậy em phải nhỏ giọng thi, tự kiềm chế nhé.”
Lỗ tai Lâm Tử Diên cũng chợt đỏ bừng.
Cô cắn môi, có chút tức giận.
Thẩm Tư Viễn lại không lãng phí thời gian với cô, trực tiếp vào việc chính.
Hai giờ sau.
Dì giúp việc ở bên ngoài gõ cửa phòng.
“Cậu Thẩm, đồ ăn đã xong, khi nào cậu định xuống lầu ăn cơm?”
Lâm Tử Diên ngồi dậy, mặc quần áo tử tế lại.
Thẩm Tư Viễn dựa vào một bên giúp cô mặc áo khoác, khóe môi khẽ nhếch, dịu dàng nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, đừng giận anh mà Tử Diên.”
Lâm Tử Diên quay lại nhìn dáng vẻ lịch sự tuấn tú của anh, lại nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này có thể đổi vai bất cứ lúc nào.
Lúc này dù cô muốn ngủ cũng không thể ngủ, dù sao mẹ Thẩm Tư Viễn còn dưới lầu chờ đợi mình.
Hai người đi xuống lầu.
Thẩm Tư Viễn giúp cô kéo ghế ra, nói: “Ngồi đi.”
Trước mặt người nhà, anh vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cô.
Đoàn Mạn thấy tương tác giữa hai người, khẽ cười nói: “Tối hôm qua Tử Diên về bất ngờ, mẹ cũng không biết.”
Lâm Tử Diên nhìn bà, đáp: “Con chỉ định về thăm mọi người một chút, không ngờ…”
“Yên tâm đi Tử Diên, bệnh của mẹ cũng không quá nghiêm trọng. Phải biết làm người là sẽ bị bệnh, mẹ cũng không ngoại lệ, thế nên mẹ đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Nhưng gần đây Tư Viễn bận trước bận sau giúp mẹ xử lý không ít chuyện, mẹ chỉ sợ nó lơ là con, khiến tnh cảm vợ chồng các con xảy ra vấn đề.”
“Sao có thể ạ.” Lâm Tử Diên vội nói: “Nếu con biết chuyện này, nhất định sẽ sớm trở về.”
Đoàn Mạn: “Tranh thủ mấy ngày này, hai con liệu mà ở bên nhau, bệnh của mẹ có người trong nhà chăm sóc rồi, không vội hai ngày này.”
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tử Diên lại về nhà xử lý một số việc nhỏ.
Cố Dịch Diệp biết cô về đột ngột, tỏ vẻ đêm nay nhất định phải mời cô ăn cơm.
Trước khi lên đường, Lâm Tử Diên đúng lúc gặp được Thẩm Tư Viễn đang về.
Anh tựa lên xe, mặt trời đổ bóng lên thân thể cao gầy, cong môi nhìn cô.
“Em muốn đi đâu?”
Hai ngày này anh cố ý dành thời gian ở bên cô, cho nên Lâm Tử Diên cũng chỉ đành đưa anh đến nhà hàng đã đặt trước.
Thẩm Tư Viễn cũng đã từng gặp Cố Dịch Diệp, Lâm Tử Diên nghĩ ba người gặp nhau là bình thường.
Không ngờ bữa tiệc đêm nay còn có một vị khách không mời.
Vừa tới đó, Cố Dịch Diệp đã xấu hổ đứng dậy, nói: “Mình cũng không biết cậu ta sẽ đột nhiên xuất hiện.”
Tạ Tinh Văn nhíu mày, khoanh tay ngồi tựa lên ghế, buồn bã nói: “Cô vốn còn nợ tôi một bữa cơm mà.”
Cố Dịch Diếp quay đầu lại cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo, rồi lại nhìn về phía hai người: “Nhưng cũng không sao, mình ăn của mình, không cần quan tâm cậu ta.”
Nói xong, cô ấy không đếm xỉa đến ánh mắt tức giận của Tạ Tinh Văn, trực tiếp gọi món ăn.
Trong lúc ăn cơm.
Cố Dịch Diệp đánh giá hai người đối diện.
Cô ấy khẽ ho khan một tiếng rồi chủ đng nói: “Tử Diên, hai tháng này cậu đều ở bên kia một mình à?”
Lâm Tử Diên biết rõ Cố Dịch Diệp có ý gì.
Trước đó lúc hai người nhắn tin có từng nói đến, Lâm Tử Diên chỉ nhắc một lần là thời gian đó không liên lạc nhiều với Thẩm Tư Viễn, chắc Cố Dịch Diệp ghi nhớ nên hôm nay mới muốn ám chỉ với Thẩm Tư Viễn.
Cô cho cô ấy một ánh mắt ám hiệu, ý bảo cô ấy đừng nói tiếp nữa.
Cố Dịch Diệp lại không nhận lấy tín hiệu của cô, cố ý nói: “Để vợ mình ở bên ngoài lâu như vậy, không sợ Tử Diên của chúng tôi chạy mất sao?”
Lâm Tử Diên hơi đau đầu.
Tuy Cố Dịch Diệp có lòng tốt, nhưng…
Thẩm Tư Viễn không so đo với Cố Dịch Diệp, chỉ hơi cong môi, gắp thức ăn cho Lâm Tử Diên rồi chậm rãi nói: “Gần đây là tôi không đúng, đã lơ là Tử Diên.”
Cố Dịch Diệp bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này lắm.
Trong mắt cô ấy, đàn ông là một loại đng vật rất dễ bị hấp dẫn.
Dù sao quanh cô ấy cũng rất nhiều ví dụ.
Loại đàn ông không quản lý được bản thân lúc vợ không ở bên, đâu đâu cũng có.
Cho nên hôm nay cô ấy cố ý gây chuyện, cũng sợ Lâm Tử Diên bị oan ức.
Nhưng mà.
Cô ấy còn chưa nói hết, Tạ Tinh Văn ở bên cạnh lại mở miệng như đang xem kịch.
“Người đàn ông trong tấm ảnh kia chẳng lẽ không phải là bạn trai mới của cô?”
- -----oOo------