Gần đây Lâm Tử Diên có tiếp xúc trao đổi với một tạp chí thời thượng, bên đó định ra một số đặc biệt về vẻ đẹp cổ điển, họ đã sớm nghe nói chất lượng của “Diên Vĩ” thuộc top đầu, cho nên muốn hợp tác với bên cô vì danh tiếng.
Mọi người thảo luận đến trưa mới nói tới việc hợp tác, mặc dù Lâm Tử Diên cũng rất chờ mong lần hợp tác này, nhưng cô cũng tỏ rõ lập trường của mình.
Mục đích ban đầu của cô là phát triển và truyền bá sườn xám để nhiều người biết đến nghề làm sườn xám thủ công, khiến cho loại hình văn hóa tiểu chúng này được công chúng tiếp nhận cởi mở hơn.
Ký xong hợp đồng, đối tác định mời Lâm Tử Diên ăn một bữa cơm.
Lâm Tử Diên hẹn Thẩm Tư Viễn vào buổi tối.
Bây giờ mới là giữa trưa, cô xem xét thời gian rồi gật đầu đáp: “Được.”
Đoàn người đến nhà hàng.
Mặc dù Lâm Tử Diên khá hứng thú với việc hợp tác với tạp chí, nhưng cô cũng lo lắng trong quá trình thiết kế sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Dù sao thì người hợp tác với cô là một nhà thiết kế mới, du sinh học về nước, có rất nhiều ý tưởng và quan điểm mới lạ.
Thế nhưng đối với cách tân và sáng tạo sườn xám thì quá mức khoa trương đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Hiện nay trn mạng và trn thị trường cũng có một số sản phẩm được bán dưới danh nghĩa sườn xám cách tân, nhưng đó chỉ là các mánh lới quảng cáo cũ thi. Về bản chất, những món đồ đó không phải là sườn xám thật sự.
Nhưng cũng không thể cứ mãi bảo thủ không chịu thay đổi.
Cho nên việc thiết kế tất nhiên có chút khó khăn.
Lâm Tử Diên vốn không uống được rượu, nhưng nếu uống thì cũng không dị ứng quá nặng, chỉ là uống rượu xong thì dễ bị đỏ mặt, khiến người ta nhìn vào thấy như đã say khướt.
Trn bàn cô uống một ly coi như thể hiện thái độ lịch sự, chỉ là mới uống chưa bao lâu thì gương mặt đã đỏ bừng.
Đợi tiệc rượu kết thúc, cô nghỉ ngơi trong xe một lúc, trang điểm lại, gương mặt đỏ ửng mới bớt rõ ràng.
Nghỉ ngơi một lát, thấy đã sắp đến giờ, Lâm Tử Diên bảo tài xế lái xe thẳng đến chỗ hẹn với Thẩm Tư Viễn.
………
Vốn cô cũng không biết Thẩm Tư Viễn đang ở đâu.
Nhưng mà hôm qua sau khi cô gửi tin nhắn cho anh, Thẩm Tư Viễn cũng không nói nhiều, chỉ gửi cho cô một địa chỉ.
Mọi chuyện như không cần nói cũng biết.
Chỗ Thẩm Tư Viễn ở là nơi tấc đất tấc vàng, là khu biệt thự của người giàu có trong thành phố Y.
Chỗ này phong cảnh hữu tnh, nhìn qua là thấy trang trí theo phong cách châu Âu, sân vườn rộng lớn như không có điểm cuối.
Cô được quản gia dẫn vào cổng.
Chuông cửa còn chưa reo đã có người ở bên trong chủ đng mở cửa.
“Cô Lâm phải không ạ?”
aria-label="“Đúng vậy.”
“Mau vào đi, ông Hai chờ cô rất lâu rồi.”
Lâm Tử Diên đi vào trong, phát hiện Thẩm Tư Viễn đang đứng trước cửa sổ trong suốt nhìn ra bên ngoài, ngũ quan tinh tế lập thể.
Hôm nay anh mặc một một chiếc áo sơ mi STEFANO Ribsp, cả người toát ra một vẻ đẹp quý phái. Anh dùng một tay chỉnh lại chiếc đồng hồ trn tay còn lại, như nghe thấy đng tĩnh, anh quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ vừa liếc một cái, khóe môi anh đã cong lên: “Uống rượu à?”
Lâm Tử Diên không ngờ Thẩm Tư Viễn tinh mắt đến vậy, cô chỉ uống một ly rượu, cũng đã trang điểm xịt khoáng, vậy mà vẫn bị anh phát hiện.
“Giữa trưa có một buổi xã giao, hết cách nên đành phải uống một ly.”
Dường như Thẩm Tư Viễn cũng không quá để ý, anh ngồi ở trn ghế sofa, con ngươi thâm thúy dò xét cô một hồi, sau đó nhướng mày, hỏi thẳng: “Nghĩ kỹ rồi?”
Khuôn mặt anh không có nhiều biểu cảm, khiến người ta không thể suy đoán rốt cuộc anh đang nghĩ điều gì.
Lâm Tử Diên gật nhẹ: “Vâng, đã suy nghĩ kỹ, chỉ là tôi còn một vấn đề.”
Thẩm Tư Viễn giương nhẹ cằm: “Nói đi.”
Lâm Tử Diên cũng không che giấu, thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi được lợi chỗ nào?”
Có nhiều chuyện nói rõ ràng trước sẽ khiến đôi bên dễ chịu hơn, Lâm Tử Diên không định do dự, dù sao công ty nhà cô bây giờ đã rất gấp.
Thẩm Tư Viễn hơi hé môi: “Em muốn gì cũng có thể cho em.”
Nói xong anh lại cười nhạt bổ sung: “Bao gồm hạng mục nhà em muốn có nhất.”
Lâm Tử Diên đưa mắt nhìn anh.
Giờ phút này, có lẽ anh còn hiểu tnh trạng Lâm thị hơn cô.
Nguc cô phập phồng một hồi, đang tính nói gì đó…
Bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc, theo sau đó là một lời chào cung kính, “Ông Hai.”
Lâm Tử Diên lập tức tỉnh táo, nhìn về phía bên kia.
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn sang, khóe môi lại cong lên, “Người quen của em.”
Lâm Tử Diên thấy bóng người kia ngày càng rõ ràng, trong lòng thoáng cái kiên định: “Được.”
“Tôi đồng ý anh.”
Giọng nói của cô vọng lại trong phòng khách trống rỗng, như dư âm văng vẳng bên tai.
Rồi ngay khi Thẩm Lương Châu bước vào phòng khách, anh ta còn tưởng mình nhìn nhầm.
“Tử Diên?”
“Tại sao em lại ở đây?” Anh ta kinh ngạc hỏi.
Hôm nay anh ta vội vàng đến chỗ Thẩm Tư Viễn đưa bản chép gia huấn lần trước, vừa tròn hai quyển vở dày, không ngờ lại gặp Lâm Tử Diên ở đây.
Lâm Tử Diên hờ hững liếc anh ta một cái: “Thật trùng hợp…”
Thẩm Lương Châu nhíu mày, trong lòng bỗng có một dự cảm không lành.
Anh ta nhìn về phía Thẩm Tư Viễn, có rất nhiều điều muốn hỏi lại nhất thời không biết hỏi thế nào.
Nhưng mà.
Anh ta còn chưa mở lời, Thẩm Tư Viễn đã chủ đng mở miệng.
Anh tựa vào lưng ghế sofa, lông mi rũ nhẹ, giọng nói trầm thấp xen lẫn lười biếng: “Lương Châu, cháu nên sửa lại xưng hô rồi.”
“Sau này Tử Diên chính là vợ của ông, cũng chính là trưởng bối của cháu.”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Thẩm Lương Châu trắng bệch trong nháy mắt.
—hết chương —
- -----oOo------