Đạp nguyệt mà đến
Edit: Yunchan
Mấy ngày sau đó, Hàn Ngâm ở trong Toàn Cơ phái rất thoải mái.
Thứ nhất nơi này xa lạ không ai quen biết cô, không như ở Cửu Huyền, đi đến đâu cũng có người lén lút chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cũng bớt được rất nhiều thị phi. Thứ hai Hiên Viên Dạ cũng coi như tận tình chủ nhà, bận tối mắt cũng không quên bớt thời gian mang cô và Phương Dữ đi dạo chơi quanh Toàn Cơ phái, hơn nữa hắn quả thật giữ lời, chưa đầy hai ngày đã tìm Hiên Viên Huyền xin được Ngũ Linh Thiên Ngọc và cỏ Dung Ngọc cho cô.
Có hai loại nguyên liệu này rồi, ngày sửa được ngọc phù thế thân cũng đã ở trong tầm tay, chưa kể cô có pháp bảo Tạo Hóa Kim Tiền, về cơ bản, chẳng cần mất công cô tự ra tay, cứ ném hết nguyên liệu và ngọc phù thế thân vào miệng Tài Bảo, qua một ngày rồi lấy ra là đã sữa chữa hoàn chỉnh, có điều phù lục bị hư hại trên ngọc phù vẫn cần cô dùng linh khí khắc lại từ từ.
Công đoạn này mất rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, mỗi lần cô ngồi xuống bàn là hết cả buổi trời. Lúc nhàm chán cũng có thể ra ngoài trêu Hiên Viên Túc, cậu nhóc này mới chọc vào là nổ, thú vị cực kỳ. Chẳng qua hai người đã hơi thân, trên người cô lại có bao nhiêu là đồ ngon, chẳng mấy chốc đã dỗ được nó hết giận. Thậm chí cô còn phát hiện ra trong cái tính ông cụ non của cậu nhóc này còn pha thêm chút láu cá, có khi còn làm bộ nổi sùng, lừa cô lấy đồ ăn.
Không tồi không tồi, theo cô, làm người quá nghiêm trang sẽ mất đi rất nhiều thú vui, thỉnh thoảng giở vài chiêu chơi xấu nho nhỏ cũng chẳng có gì to tát, thế nên cô cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên thu Hiên Viên Túc làm đồ đệ hay không.
Thu đồ đệ, có một vài chỗ hơi khó xử.
Cô biết công dụng của quả Ngũ Hành là khiến cho cơ thể người có thể thu nạp linh khí ngũ hành, nhưng không dám chắc nó có tác dụng trong mọi trường hợp hay không, sợ không được như mong muốn, cuối cùng lại làm cho Hiên Viên Túc thất vọng. Chưa kể Tạo Hóa Kim Tiền đã ra ngoài ánh sáng, nhưng vườn linh động thiên thì vẫn chưa, chưởng môn La Cẩn và sư phụ cô vẫn nghĩ nó bị Tô Tinh Trầm cướp đi. Hiện tại Tô Tinh Trầm đã bỏ mình, lúc cô bẩm báo lên cũng không nói đã tìm được vườn linh động thiên, bây giờ lại ngang nhiên lấy quả Ngũ Hành ra, chẳng phải là tự vả vào miệng mình à?
Mặt khác, cô cứ thấy thu Hiên Viên Túc xong, bối phận đã loạn nay càng loạn hơn.
Tài Bảo đại gia biết được nỗi khổ não của cô thì cười vào mặt cô: "Thế thì trong tiệc chúc thọ ngươi cứ việc phơi nhẫn của Tông chủ Ngũ Hành Tông ra, Hiên Viên Huyền sẽ gọi ngươi một tiếng Tông chủ. Nào là Tông chủ đại giá quang lâm, lão phu vinh hạnh chịu không xiết, sau đó xếp cho ngươi ngồi ở ghế đầu với La Cẩn. Sư phụ Lệ Thanh Hàn của ngươi vai vế còn thấp hơn ngươi, cha mẹ Hiên Viên Dạ còn phải đi qua hành lễ tiểu bối với ngươi. Còn Hiên Viên Túc á hả, cứ quỳ xuống đất dập đầu, hô sư phụ đại nhân tại thượng, xin nhận một lạy của tiểu đồ, vị sư đệ chính quy Hiên Viên Dạ của ngươi cũng chỉ có thể ngóng thẳng cổ, đứng ngốc bên cạnh mà nhìn."
Hắn nói xong thì lăn ra cười hô hố.
Đó chỉ là lúng túng khi cô lấy thân phận Tông chủ Ngũ Hành Tông phơi bày trước mặt mọi người thôi, nếu còn thêm cả thân phận để tử Cửu Huyền nữa thì đúng là quá loạn. Hàn Ngâm rối trí kéo chiếc nhẫn Ngũ Hành đeo trên cổ ra, trút tiếng thở dài.
Cái nhẫn này thật là phiền, thật dễ đưa tới rắc rối, cho nên cô không dám đeo trên tay cho mọi người thấy. Cũng may phiền thì phiền, nó vẫn có chút tác dụng, cô phát hiện nhẫn ngũ hành này có tác dụng phòng ngự, có thể hóa ra một tấm lá chắn ngũ hành kết lại thành thực chất, so với lá chắn mà cô tự thi triển ra lại có khả năng chịu đựng và hút thương tổn nhiều hơn. Nếu gặp phải tình huống nguy cấp, có thể lấy nó ra cứu mạng.
"Chuyện thu đồ đệ để bàn sau đi." Hàn Ngâm nhét nhẫn Ngũ Hành vào trong vạt áo, quyết định tùy duyên, không cưỡng cầu nữa. Nếu thời cơ chín mùi, có thể nhận được Hiên Viên Túc là chuyện tốt, không thì cũng chẳng có gì đáng tiếc, chỉ tại cô với nó vô duyên thôi.
"Mà nè." Hàn Ngâm liếc xéo Tài Bảo còn đang cười lăn lộn: "Phi kiếm ta bảo ngươi luyện đâu, ngươi luyện xong chưa?"
Tài Bảo thoắt cái câm bặt như bị ai bóp cổ, vẻ mặt cũng có hơi khó coi.
Hàn Ngâm không buông tha: "Gần đây Nha Nha đào không ít huyền tinh trân khoáng cho ngươi, ngươi đừng nói với ta là ngươi chưa luyện đấy nhé."
Tài Bảo đại gia nhìn láo liên, nói lảng đi: "Túi Càn Khôn của Phương Dữ khó luyện ghê nơi!"
"Túi Càn Khôn đó hai mươi ngày trước ngươi đã luyện xong rồi!"
"Ta còn sửa ngọc phù thế thân cho ngươi nữa."
"Chỉ tốn có nửa ngày!" Hàn Ngâm đỡ trán nói: "Đừng kiếm cớ nữa, khai thật đi, ngươi có luyện chưa?"
Tài Bảo thấy trốn không thoát, đành phải phun ra một đống mảnh vụn sáng lấp lánh.
Hàn Ngâm bước tới nhìn vào, những mảnh vụn này có hình dạng như nguyệt nha đủ loại kích cỡ, còn tỏa ra kiếm khí sắc bén, lướt ngón tay qua là đủ xước một đường rỉ máu, dùng chúng để làm ám khí là dư sức.
Cô híp mắt lại: "Đây là phi kiếm?"
"Coi là vậy đi!" Tài Bảo có chết cũng kiêu căng tới cùng: "Bổn đại gia ghét nhất là thấy người ta cầm phi kiếm, quá tục, binh khí này rất tốt nhé, có thể tấn công, có thể phòng thủ, còn có thể bắn, mấy chuyện phi kiếm làm được nó đều làm được tuốt, còn có phong cách độc đáo, không giống bình thường, số lượng lại nhiều..."
Hắn càng nói giọng càng nhỏ, vì thấy sắc mặt Hàn Ngâm đã đen sì, cuối cùng không thể làm gì hơn là khai thật: "Được rồi được rồi, không cần nhìn ta chòng chọc như vậy đâu, ta thừa nhận ta luyện nát rồi có được chưa, nguyên liệu của kiếm này luyện hai lần rồi không thể luyện nữa, ngươi xài tạm đi."
"Không thể nào chấp nhận được!"
Một thanh phi kiếm lành lặn lại nát bấy ra thế này, Hàn Ngâm khóc không ra nước mắt. Thật ra không phải cô chung tình với kiếm, mà là nó tiện mang theo, hơn nữa dùng kiếm quyết Cửu Huyền điều khiển một thanh phi kiếm, kiếm thế mới đủ sắc bén. Nếu đổi thành mảnh vụn Nguyệt Nha, lẽ nào lúc đụng phải kẻ thù cô còn phải lục từng mảnh từng mảnh ra, sau đó luống cuống tay chân, bắt chước mấy chiêu tạp kỹ mãi nghệ hoa cả mắt ngoài đường sao.
Trong lòng Tài Bảo biết lần này mình sai rồi, kiêu ngạo gì đó loáng cái đều mất hết, cất giọng đầu hàng: "Được rồi được rồi, ta sẽ mài thử giúp ngươi, coi có ghép lại thành binh khí được không."
Nói xong hắn nuốt ực hết đống mảnh vụn vào bụng, sau đó trầm mặc lâu thật lâu, tới khi nhổ ra, mảnh vụn đã ghép lại thành một chiếc vòng hoàn hảo, hắn lập tức phổng mũi cười rộ lên: "Xem đi, Nhật Nguyệt luân! Có thể dùng để ngự không phi hành, lúc lâm trận đánh địch thì rã nó ra, chẳng những có thể tấn công địch, mà còn có thể quấn quanh người hộ thể!"
"Đúng đúng, thời khắc mấu chốt còn có thể dùng làm ám khí!" Hàn Ngâm bất đắc dĩ bỏ binh khí này vào tay thử, thấy dùng kiếm quyết Cửu Huyền điều khiển không tính là quá khó khăn, hơn nữa còn có thể rã thành nguyệt nha vờn quanh người để hộ thể. Chẳng qua cô vẫn chưa dùng nó thành thạo, cần luyện nhiều hơn, kẻo tới lúc nguy cấp lại lóng ngóng.
Không hài lòng cũng chẳng còn cách nào khác, bao nhiêu huyền tinh trân khoáng trong tay cô đều đắp lên thanh kiếm này cả rồi, bây giờ muốn luyện thêm thanh khác cũng không được. Cô cũng chẳng thể nào coi lời khách sáo lần trước của Chu Tình Nhi là thật, rồi chạy đi cướp nguyên liệu luyện khí của người ta. Vì dù Chu Tình Nhi có rộng rãi làm tròn lời hứa, thì Tống Việt và Du Tịch Bình cũng sẽ lắm mồm, mượn việc này để chế nhạo sư phụ cô và cô, chẳng lợi đường nào.
Hàn Ngâm thu Tài Bảo đại gia vào xong bèn ra ngoài luyện tập binh khí kỳ lạ này, nhưng trong chốc lát muốn thu phóng tự nhiên hình như rất khó, trái lại còn cắt cho cả người cô đầy vết xước rướm máu, mấy cái cây ngoài nhà cũng gặp họa lây, bị cô tước gọt tới nỗi cành lá chia lìa, rơi rụng đầy đất.
Hiên Viên Túc cưỡi đám mây nhỏ của nó bay tới từ lúc nào chẳng hay, trôi lơ lửng ở cách mặt đất ba thước, chống cằm im lặng nhìn cô, lát sau không nhịn được bèn lên tiếng: "Hàn tỷ tỷ, tỷ có thù với bản thân sao?"
Đây là cười nhạo à?
Hàn Ngâm cúi đầu nhìn thương tích trên người mình, có hơi ủ rũ: "Ta cũng đâu muốn, nhưng tại binh khí này không tiện tay lắm."
Hiên Viên Túc lại lớn giọng nói: "Không tiện tay thì đổi đi, có cần ta dẫn tỷ tới Tàng Kiếm thất của phụ thân ta chọn một cái không?"
Hàn Ngâm khó xử: "Cám ơn, nhưng không cần đâu."
Binh khí dùng của mình vẫn tốt hơn, hơn nữa cô chiếm lợi cũng có nguyên tắc, làm thịt chín không làm thịt sống! Nếu như câu này là Mộ Thập Tam nói với cô, cô tuyệt đối không từ chối, nhưng Mộ Thập Tam...
Cô cố gắng dời suy nghĩ của mình đi, lau mồ hôi rồi nói với Hiên Viên Túc: "Đệ đừng đứng ở đây, bằng không đao kiếm không có mắt, có làm đệ bị thương thì ta cũng bỏ mặc."
Hiên Viên Túc nhìn thứ binh khí trong tay cô, bĩu môi nói: "Thế đây là đao, hay là kiếm!"
Lại bị cười lần hai!
Hàn Ngâm triệt để mất bình tĩnh: "Hiên Viên Túc, ta cảnh cáo đệ tránh xa ta ra!"
Hiên Viên Túc cưỡi đám mây của nó, cười ha ha bỏ đi một nước.
Hàn Ngâm bực mình một lúc rồi tiếp tục luyện binh khí của mình. Tính cô luôn bướng bỉnh, đã xác định việc gì thì phải làm cho bằng được, với lại chẳng phải chỉ bị cắt hai ba đường thôi sao, về rồi lấy thuốc bôi là lành ngay, còn dễ hơn là lừa gạt sư thúc.
Cô luyện mãi tới khi trăng sao giăng đầy trời, cảm thấy bản thân có chút tiến bộ, không bị binh khí làm tổn thương nữa mới ngừng tay, sau đó ngự không bay tới con suối trong ngọn núi gần bên, tắm táp sạch sẽ rồi xử lý vết thương, xong xuôi mới thay một bộ đồ mới bay về.
Mới đến trước nhà, cô còn đang do dự có nên đi tìm Phương Dữ hay không, nhắc hắn ngày mốt là mười bảy, đúng vào thọ thần của Hiên Viên Huyền, bảo hắn ngày mai đừng đi chơi đâu, về sớm nghỉ ngơi. Nào ngờ đúng lúc này chợt nghe sau lưng có người gọi mình: "Tiểu Ngâm."
Những người khác đều gọi cả tên lẫn họ của cô, nếu không thì là sư tỷ sư muội, chỉ có Hiên Viên Dạ, lúc trước gọi cô là sư tỷ, nhưng sau khi tới Toàn Cơ phái thì luôn gọi cô là Tiểu Ngâm. Cũng may Hàn Ngâm nhập môn sớm hơn hắn, nhưng tuổi lại nhỏ hơn hắn, thế nên hắn có gọi như thế cũng không quá phận.
Hàn Ngâm xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hiên Viên Dạ đạp ánh trăng bước đến, bèn cười nói: "Khéo ghê, ta cũng mới vừa về, nếu đệ tới sớm một chút là không tìm thấy ta rồi."
Hiên Viên Dạ mỉm cười, không nói mình đã chờ ở đây hơn nửa canh giờ, chỉ đưa cái hộp gỗ khắc hoa trong tay cho cô.
"Đây là gì thế?" Hàn Ngâm ngơ ngác nhận lấy: "Là đồ ăn sao?"
Hiên Viên Dạ lắc đầu buồn cười: "Nghe tiểu Túc nói tỷ bị thương, nên ta mang ít thuốc tới cho tỷ, tỷ thử xem, đây là Ngưng Ngọc Sương của Toàn Cơ phái, so ra có lẽ kém hơn Huyết Ngọc Sinh Cơ của Cửu Huyền, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm."
Ban đầu Hàn Ngâm nghe là thuốc trị thương đã muốn trở tay trả hộp gỗ lại cho hắn, nhưng nghe tới vế sau thì tay lại rụt về. Không tồi không tồi, vừa hay Huyết Ngọc Sinh Cơ mà Mộ Thập Tam cho đã dùng hết rồi, cô cũng cần chuẩn bị ít linh dược trên người để ngừa bất trắc. Thế là nở nụ cười tươi rói, nhận lấy: "Cám ơn, lại để đệ nhọc lòng rồi."
Hiên Viên Dạ tặng thuốc xong nhưng không có ý định cáo từ, mà nhìn cô với ánh mắt dò hỏi, nói: "Đi dạo quanh đây một lát nhé?"
Đêm vẫn chưa khuya, dù sao về phòng cũng không ngủ được, đúng lúc Hàn Ngâm cũng muốn ngắm sao trên biển, nhân tiện muốn dọ thử ý của Hiên Viên Dạ, xem hắn có cách nào lấy được quả Ngũ Hành không, nếu có, thì có lẽ cô có thể quang minh chính đại thu Hiên Viên Túc làm đồ đệ. Thế nên cô cũng không từ chối, nói được rồi sóng vai bước đi cùng hắn.
~ Hết chương ~
Hí hí, có gian tình, Tiểu Ngâm nhà ta cũng có giá lắm chứ đùa à ~