Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
Edit: Yunchan
Nghe câu hỏi của Mộ Thập Tam xong, mặt Hàn Ngâm bỗng đỏ lên, vừa thấy lúng túng vừa thấy lòng ngọt lịm, cô không tự chủ được đưa tay qua, đan tay mình vào tay hắn.
Trái ngược với vẻ e lệ thuần khiết của Hàn Ngâm, lúc Hoa Lộng Ảnh nhìn vào ánh mắt mang theo áp lực cực đại của Mộ Thập Tam, phản ứng duy nhất ngoài toát mồ hôi lạnh ra thì chỉ có toát mồ hôi lạnh. Hắn sợ mình vừa nói ra một câu, thì đầu cũng rơi xuống đất theo. Nhưng không trả lời thì không được, người ra tay không để lại đường sống như Mộ Thập Tam, nếu đã hạ độc thì tuyệt đối không phải loại độc tầm thường.
So với bị độc dược giày vò tới chết, thì rơi đầu nghe có vẻ dễ chịu hơn, thế là Hoa Lộng Ảnh quyết định chọn cái sau, hắn cố chống lại áp lực, sụp mắt nói: "Là... là ta lục soát, rồi sai người thay xiêm y cho cô ta..."
"Hửm?" Đôi mày dài của Mộ Thập Tam nhướng lên, nhìn hắn với vẻ mặt khó lường hơn.
Hoa Lộng Ảnh hít vào một hơi chật vật, kiên trì nói tiếp: "Ta xin thề... ta chỉ soát người, còn người thay y phục cho cô ta là một nữ đệ tử tiên môn, ta... ta tuyệt đối không khinh lờn cô ta..."
Hắn không nói dối, thứ nhất hắn không có sở thích lập dị như Mật Hạt Nhi. Thứ hai thân là trưởng lão Ma môn hắn từng gặp không ít những cô gái tuyệt sắc, mặc dù tướng mạo Hàn Ngâm cũng khá thanh tú, nhưng dầu gì tuổi vẫn còn nhỏ, chưa kể hắn còn bị vây trong niềm hân hoan cực độ vì kế hoạch sắp thành công, làm gì còn tâm tư táy máy tay chân với cô chứ.
Nói lui lại một bước, dù hắn có tâm tư đó thì cũng sẽ không làm vậy khi chưa biết rõ quan hệ của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, đó là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, sẽ làm kế hoạch của hắn phá sản.
Mộ Thập Tam không nói lời nào, vẫn nhìn hắn với vẻ mặt khó lường, dường như đang nghiền ngẫm xem lời hắn nói là thật hay giả.
Lúc này Hàn Ngâm đột nhiên hỏi chen vào: "Nữ đệ tử tiên môn đó có phải là người bị ngươi chém gãy hai tay không?"
Hoa Lộng Ảnh thầm kêu khổ trong lòng, nhưng không dám nói dối, đành phải khổ sở nói: "Đúng là cô ta."
"Giờ cô ấy ở đâu?" Hàn Ngâm gặng hỏi.
Hoa Lộng Ảnh không dám nhìn cô: "Đã... đã chết, không phải ta giết, là cô ta tự bạo linh lực tự sát..."
"Hừ!" Ánh mắt Hàn Ngâm trở nên sắc bén: "Bị ngươi chém gãy hai tay biến thành phế nhân, ai còn sống nổi!"
Hoa Lộng Ảnh mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói được gì. Xưa nay hắn giết người hay đả thương người chỉ dựa vào tâm trạng của mình, hoàn toàn chẳng có lý do gì to tát, nên tất nhiên cũng không thể thanh minh cho mình.
Hắn vừa rơi vào trầm mặc, bốn phía cũng yên tĩnh lại.
Một lát sau, Mộ Thập Tam mới cất giọng lạnh nhạt: "Bồi thường."
Hoa Lộng Ảnh sửng sốt, ngước đôi mắt mang theo nghi hoặc lên, như không hiểu hắn đang nói gì.
"Ngươi khiến Hàn Ngâm hốt hoảng sợ hãi, khiến ta thấp thỏm lo lắng. Hai chúng ta đều bị tổn thương thể xác và tinh thần trầm trọng." Mộ Thập Tam nhàn nhã thong dong: "Lẽ nào ngươi không nên bồi thường một chút thay cho lời xin lỗi sao?"
Xảo... xảo trá! Quá xảo trá! Quá vô sỉ!
Quan trọng nhất là Hàn Ngâm vẫn tung tăng vui vẻ, còn Mộ
Thập Tam thì vẫn nhàn nhã như thường, đâu có vẻ gì là bị tổn thương trầm trọng! Trên thực tế người bị tổn thương trầm trọng chính là hắn đây này! Bây giờ hắn còn phải quỳ một gối trước mặt hai người họ đây này!
Hoa Lộng Ảnh giật giật mép muốn chống đối, nhưng trong lòng vẫn thở dài một hơi: "Không biết thiếu chủ muốn bồi thường cái gì?"
Mộ Thập Tam không đáp, chỉ cười lười nhìn sang Hàn Ngâm, rõ ràng muốn giao vấn đề này cho cô.
Xảo trá, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng là chuyện mà Hàn Ngâm thích làm nhất. Hai mắt cô lập tức sáng bừng, tính toán kỹ càng: "Tà khí Ma môn chúng ta không xài được, không cần! Đan dược Ma môn có lẽ cũng mang theo tà tính, không cần luôn! Công pháp Ma môn sẽ biến người luyện thành biến thái, không cần nốt!"
Cô nói ra một lèo những thứ không cần xong, nụ cười trên mặt bỗng chuyển sang gian manh: "Gân rồng gì đó, Ma môn các ngươi có không?"
Gân rồng! Đây là thứ siêu quý hiếm trong quý hiếm, mặc dù giá trị kém pháp bảo đã sinh ra linh thức như Tạo Hóa Kim Tiền, nhưng cũng không thể đo lường được!
Hoa Lộng Ảnh mắng xối xả trong lòng, nhưng hắn thật lòng không tìm được từ nào để miêu tả chính xác lòng tham không đáy của Hàn Ngâm, đành phải xài lại hai chữ "Vô sỉ".
Thực tế thì Hàn Ngâm không dễ thỏa mãn như vậy, cô còn đang miệt mài đếm đầu ngón tay: "Một vùng lớn dãy núi Xích Luyện mà Ma môn các ngươi chiếm cứ, chắc là có không ít linh dược với linh mỏ quý hiếm. Yên tâm, ta không đòi nhiều đâu. Thế này nhé, những linh dược không tìm được ở tiên môn, ngươi cho ta ba trăm cân, linh khoáng ba ngàn cân, ừm, cấp bậc của linh dược và linh khoáng không được thấp hơn cấp năm."
Hoa Lộng Ảnh quá sức chịu đựng, liền quên béng mọi cố kỵ, hét lên thất thanh: "Ngươi vừa vừa phải phải thôi! Từ bao giờ mà mấy loại linh dược đó cũng có thể tính theo cân hả!"
Cũng khó tránh hắn phát nổ, linh khoáng này nọ, bởi vì trọng lượng nặng nên tính theo cân cũng chẳng sao. Nhưng linh dược một gốc khó cầu mà cô cũng tính theo cân nốt, hơn nữa còn đòi ba trăm cân!
Càng nghĩ càng thấy quá đáng, Hoa Lộng Ảnh rống cổ quát tiếp: "Đừng nói có nhiều linh dược linh khoáng như vậy, gân rồng cũng không có!"
"Ôi chao?" Hàn Ngâm hất cằm ra vẻ khinh bỉ: "Không thể nào, Ma môn to thế kia, truyền thừa ngàn vạn năm, mà lại nghèo tới nỗi gân rồng cũng không có?"
Những thứ cô muốn đều là loại tiêu hao, cho dù có cũng sẽ bị dùng hết! Huống chi rồng là loại ngàn năm khó gặp, dù gặp được thì người chưa phi thăng như họ cũng không có sức giết rồng rút gân.
Hoa Lộng Ảnh cả giận nói: "Ma môn chúng ta đúng là nghèo tới mức cả gân rồng cũng không có, vậy lẽ nào tiên môn của các ngươi có sao?"
"Tất nhiên không có." Hàn Ngâm chẳng những không hổ thẹn, mà còn nói đầy dõng dạc hùng hồn khiến người ta tức chết: "Dù có cũng không tới được tay ta, không thì ta còn nhờ ngươi tìm làm gì?"
Hoa Lộng Ảnh rũ mắt bất lực, hắn không muốn cãi thêm nữa, cứ chết đại đi cho rảnh.
Lúc này Mật Hạt Nhi im lặng đứng nhìn nãy giờ lại bất giờ lên tiếng: "Gân rồng ta có, nhưng ngươi muốn nhiều linh dược linh khoáng quá, thế này đi, một trăm cân linh dược, một nghìn cân linh khoáng, chúng ta sẽ cố hết sức để thu thập."
Mật Hạt Nhi vừa nói xong câu này, chẳng những Hoa Lộng Ảnh kinh ngạc nhìn sang, mà tới Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam cũng có chút bất ngờ. Bởi vì Hàn Ngâm cũng tự thấy mình đòi hỏi quá đáng, có điều cô ôm suy nghĩ người to gan chết no, người nhát gan chết đói, nên vẫn mặt dầy hét giá thật cao, sau đó cứ từ từ mà giảm giá. Ai dè Mật Hạt Nhi lại khí phách như thế, đồng ý cực dứt khoát, tuy là dứt khoát vung búa chém đôi giá ban đầu.
"Ngươi điên rồi!" Hoa Lộng Ảnh nhìn Mật Hạt Nhi không dám tin: "Ngươi lấy đâu ra gân rồng?"
Mật Hạt Nhi nhướng mày: "Ngươi quên áo giáp Mặc chủ ban thưởng cho ta tên gì rồi à?"
Nét mặt Hoa Lộng Ảnh trở nên quái đản, gian nan bật ra ba chữ: "Long gân giáp..."
"Không sai!" Mật Hạt Nhi mỉm cười: "Nguyên liệu chế tạo áo giáp này có ba phần là gân rồng, vì bản thân gân rồng rất bền chắc, có tác dụng phòng ngự cực tốt, thấy thấy hủy cái áo giáp đi, gân rồng bên trong chắc có thể dùng cho việc khác."
Nghe đến đó thần sắc Mộ Thập Tam khẽ động: "Long gân giáp, một trong thất bảo của Ma môn?"
Đáp án đương nhiên là đúng. Khi Mặc Ly còn sống, tứ bảo trong thất bảo Ma môn nằm trong tay bốn vị trưởng lão dưới trướng hắn. Theo thứ tự là Long gân giáp, túi Quy Tàng, cờ Huyết Sát và kính Huyền Âm. Tam bảo còn lại nằm trong tay Mặc Ly, lần lượt là mặt nạ Tu La, cung Nam Minh Ly Hỏa và huyết ngọc Chu Tước.
Vì khi Mật Hạt Nhi đánh nhau không thích trốn ra xa để tung pháp thuật, mà thích dựa vào tu vi của mình để chém giết áp sát. Thế nên trước đây Mặc Ly mới ban Long gân giáp có thể hộ thân cho cô. Còn túi Quy Tàng dĩ nhiên là ban cho người thích khám phá các loại pháp thuật ít được dùng tới, đồng thời luyện chúng thành tà khí như Hoa Lộng Ảnh.
"Không được!" Bỗng nhiên Hoa Lộng Ảnh đứng bật dậy: "Thất bảo Ma môn thất lạc tứ tán. Hiện tại chỉ còn Long gân giáp và túi Quy Tàng, không thể đưa ra ngoài nữa!"
Mật Hạt Nhi hừ giọng: "Trưởng lão ma môn chết hết chỉ còn mỗi ngươi, chẳng phải còn quý giá hơn thất bảo sao?"
Được lắm! Cô còn chưa chính thức leo lên ngôi Ma chủ mà đã không thèm coi mình là trưởng lão nữa rồi.
Hoa Lộng Ảnh chán nản vô cùng, có điều bây giờ hắn không có thời gian để tính toán chuyện này. Hắn không muốn thiếu nợ Mật Hạt Nhi, bởi vậy vẫn phản đối: "Ngươi không cần làm vậy để cứu ta, ta sẽ không cảm kích đâu."
"Ai cần ngươi cảm kích!" Mật Hạt Nhi lườm hắn chẳng chút kiêng dè: "Chẳng qua ta có linh khế rồi, ngươi tuyệt đối không có khả năng phản bội ta, mà phải thay ta xử lý chuyện vặt hằng ngày, nếu không chuyện gì cũng cũng tự ta làm, thì còn thời gian đâu để ta hoan ái với nam sủng?"
...
Nếu mới đó Hàn Ngâm còn đang xem hài kịch tới thích chí, bây giờ nghe thấy một câu trắng trợn của Mật Hạt Nhi thì liền lúng túng tập hai. Hoa Lộng Ảnh càng khỏi phải nói, tức tới nỗi một phật giáng thế, hai phật thăng thiên, hung ác quát: "Tùy ngươi!"
Hoa Lộng Ảnh không phản đối nữa, Mật Hạt Nhi cũng thẳng thắn hỏi: "Thiếu chủ, bồi thường như vậy chắc là đủ rồi?"
Mộ Thập Tam rũ mắt chẳng biết suy nghĩ điều gì, tâm trạng dường như có hơn lắng xuống, chỉ phất tay nói: "Đừng hỏi ta, ngươi hỏi Hàn Ngâm đi, nàng định đoạt."
Ánh mắt Hàn Ngâm dạo qua nét mặt của ba người một vòng, cuối cùng cười tủm tỉm nói: "Ta không cần gân rồng nữa."
Hoa Lộng Ảnh và Mật Hạt Nhi nghe vậy bỗng nghệt ra, trong lòng khó hiểu hết sức, tiểu nha đầu vô sỉ này đột nhiên đổi tính à!
Dĩ nhiên Hàn Ngâm đổi tính là chuyện bất khả thi, cô bồi thêm ngay sau đó: "Ta không phải người thu gom phế liệu, cầm vài món đồ cũ lâu năm là đuổi đi dễ dàng. Gân rồng trên Long gân giáp của cô dù hủy đi vẫn xài được, nhưng không biết đã dính bao nhiêu máu tanh lệ khí, món đồ đó ta không cần! Thế này đi, cô về tìm ít gân giao long đưa cho ta, cộng thêm một trăm năm mươi cân linh dược và một ngàn rưỡi cân linh khoáng. Ta không cần gấp, nên cứ để ở chỗ cô đi, lúc nào cần sẽ bắn tin cho cô."
Giao long dĩ nhiên không thể sánh với rồng, chỉ cần không phải dị chủng thượng cổ như Xích Ly, thì muốn tìm cũng không tới nỗi khó. Còn số linh dược và linh khoáng kia thì vẫn dư thời gian để chuẩn bị, kể ra cũng không thành vấn đề. Vải lại như Hàn Ngâm nói, chỉ cần không dưới cấp năm là được, chứ đâu quy định là hàng hiếm cấp một cấp hai.
Mật Hạt Nhi cân nhắc giây lát, rồi đáp ứng hết sức sảng khoái: "Được, ta đồng ý, cầu thiếu chủ ban thuốc!"
Cô sảng khoái như thế, đương nhiên Mộ Thập Tam cũng không dài dòng, lập tức bắn một viên đan dược màu vàng cho Hoa Lộng Ảnh, nhìn hắn và Mật Hạt Nhi uống xong mới lười biếng nói: "Các ngươi nên vận khí điều tức một lát, để dược lực tan ra hoàn toàn."
Độc là do Mộ Thập Tam hạ, hiển nhiên dược tính cũng chỉ có hắn hiểu rõ nhất. Hoa Lộng Ảnh và Mật Hạt Nhi không dị nghị câu nào, lập tức ngồi xếp bằng, làm theo lời hắn.
Hàn Ngâm ngồi bên cạnh Mộ Thập Tam, chống cằm nhìn họ cười tủm tỉm, trong khi lòng thì chỉ muốn mặc niệm cho cả hai.
Chậc, Mộ sư thúc xấu quá đi!
~ Hết chương ~