MẬT THẤT
Edit: Yunchan
Trên người đâu đâu cũng là vết thương, đâu đâu cũng đau nhức, nhưng đem so với ngộp thở thì mấy cơn đau xoàng này chẳng là cái đinh gì!
Chịu thêm chút nữa! Chỉ chịu thêm chút nữa là ổn rồi!
Hàn Ngâm cố nén cơn tắc nghẽn làm ngực muốn nổ tung, ngụp xuống nước sâu hơn chút nữa.
Cô không thể nào nổi lên mặt nước, vì Tô Tinh Trầm còn đang ngự kiếm trên mặt hồ để tìm cô, nếu lúc này bị phát hiện thì cô đừng hòng chạy thoát thân lần nữa.
Đương nhiên ngụp dưới nước mãi thế này cũng không phải là cách, đảo mắt hết bốn phía thì nơi có thể ẩn núp duy nhất ở đây chỉ có mỗi thác nước đang chảy xiết kia thôi. Nhờ bọt nước tung ra và bóng đêm che đậy, Tô Tinh Trầm sẽ không dễ phát hiện ra cô, chỉ cần chịu đựng một lúc, chịu đựng tới khi Phương Dữ phát hiện ra cô mất tích, tìm đến cứu viện, vậy là cô có thể thoát hiểm rồi.
Một trượng, hai trượng, ba trượng...
Hàn Ngâm dốc sức lặn về hướng thác nước bên kia.
Vào thời khắc ngặt nghèo muốn sinh tồn, con người thường sẽ bộc phát ra tiềm năng vượt xa bình thường, huống chi qua một thời gian tu luyện, thân thể Hàn Ngâm đã trở nên cứng cáp hơn trước rất nhiều, chẳng mấy nữa là có thể bơi tới bờ thác nước, thở phào một hơi, ai ngờ —–
"Hấp —-"
Ngay một giây cuối cùng, Thổ Linh trư vẫn đang cắn chặt áo cô rốt cuộc hết nhịn nổi, thò cái đầu heo lên mặt nước, thở dốc hồng hộc. Hàn Ngâm bị nó làm cho giật bắn, dùng sức lôi cái chân ngắn của nó, định túm nó vào trong nước. Nhưng Thổ Linh trư chưa được hít thở thoải mái sao lại chịu nghe theo, đạp hai chân, đạp rơi tay cô.
Hàn Ngâm thử dùng tâm linh để ra lệnh cho nó, lập tức ngụp vào nước! Nào ngờ linh thức vừa dò qua, lại phát hiện trong đầu heo lúc này toàn là —–
Dễ chịu quá! Dễ chịu hết sức! Sảng khoái cực kỳ!
Quả nhiên là heo!
Cô tức tới nổi muốn rủa xả, nhưng lại bị lây nhiễm tâm trạng háo hức của con heo, không chống cự nổi sự quyến rũ của không khí, thế là cũng trồi lên mặt nước, hớp lấy hớp để.
Quả thực, Hàn Ngâm chưa bao giờ nhận ra có thể hít thở tự do lại dễ chịu nhường này. Nhưng đau ở chỗ sau khi thoải mái thường rất dễ vui quá hóa buồn, trong lúc thở dốc cô còn tranh thủ ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên bầu trời đêm thâm thúy như tấm màn đen che lấp không trung, một vầng trăng sáng rực đang treo im lìm trên đó, phía trước ánh trăng có một bóng người đen tuyền đứng trên thân kiếm, tay áo tung bay đang phóng cực nhanh về hướng cô.
"Chết tiệt!" Cô xách chân của Thổ Linh trư lên, ném thẳng nó về phía thác nước, ngay sau đó bản thân cũng chui xuống nước, bơi hết tốc lực.
Tình hình này còn chạy tới thác nước để ẩn thân, hiển nhiên chẳng còn ích lợi gì nữa. Nhưng trơ mắt chờ chết cũng không hợp với tác phong làm việc của cô, dù phải chết, cô cũng phải chết trong đấu tranh! Thế chảy của thác nước kia rất dữ dội, dầu sao vẫn dễ đục nước béo cò hơn là ngồi yên chỗ cũ.
Hàn Ngâm không biết diễn tả quá trình đào thoát này căng thẳng bao nhiêu, cô chỉ biết tim mình treo vắt vẻo trên cổ họng, chỉ lo một khắc sau, hoặc một khắc sau nữa sẽ có một thanh kiếm đâm thủng lưng mình, để cô chết trong đau đớn cực hạn.
May mà thác nước đã cách cô rất gần, trước khi Tô Tinh Trầm đuổi theo tới nơi, cô đã lủi vào trong đáy thác thành công, Thổ Linh trư cũng bơi qua cắn lấy vạt áo cô lần nữa, để cô mang theo nó bơi đi.
Thác nước cứ xối ầm ầm trên đỉnh đầu, bọt nước bắn lên tung tóe, mấy lần cô suýt bị dòng nước xiết cuốn phăng đi. Để đảm bảo an toàn, cô chỉ có thể bơi ngầm dưới đáy nước có dòng chảy tương đối nhẹ, nhưng lực đẩy trong nước quá lớn, muốn lặn xuống cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, cảm giác ngực tức tới sắp nổ tung lại quay về.
Đương đầu với cái chết, trước thời khắc nguy hiểm này Thổ Linh trư bỗng dò linh thức tới, trong đầu cô lập tức oang oang tiếng kêu gào của heo —–
"Cứu mạng! Hắn đuổi tới rồi! Đuổi tới rồi! Ai ơi cứu mạng!"
"Câm miệng!"
"Chỉ còn hai trượng!"
"Ta bảo ngươi câm miệng!"
"Á á á! Một trượng! Một trượng! Ta không muốn chết!"
"Nếu ngươi không câm miệng, ta sẽ cho nổ nội đan của ngươi luôn!"
Hàn Ngâm tiến hành giao lưu không tiếng động với con heo, bị nó làm cho rối tung đầu óc. Có điều bản thân cô cũng cảm giác được Tô Tinh Trầm đang tiếp cận ngày một gần, bởi vì trong làn nước đen thăm thẳm có một tia sáng le lói bắn tới sau lưng cô. Chẳng cần hỏi, đó chắc chắn là Tụ Quang thuật do Tô Tinh Trầm thi triển. Ngặt nỗi dù cô có ráng hết sức bơi dọc theo rìa thác nước, thì trước mắt ngoại trừ nước ra cũng chỉ là vách núi bị chìm trong nước, nào có đường thoát thân?
Vách núi...
Cô lập tức lấy tay vịn vào vách núi để mượn lực lặn xuống, thứ sờ được đều là núi đá bị nước mài mòn suốt trăm ngàn năm qua. Lúc này mượn ánh sáng càng lúc càng gần phía sau, cô mới phát hiện chỗ tay chạm tới là một cánh cửa không biết làm từ đồng hay sắt.
Tim Hàn Ngâm đập lên điên cuồng, nhưng nhìn kỹ lại, trên cánh cửa này không có lấy một khe hở nào, đương nhiên cũng không thể dùng cách bình thường để mở, tới đây cô lại rơi vào thất vọng.
Lần này chết chắc rồi!
Thổ Linh trư lại kêu gào trong đầu cô, cô cũng chẳng để tâm nó đang tru tréo gì nữa, chỉ bám lên cánh cửa, chán nản quay đầu lại, nhìn khoảng cách giữa cô và Tô Tinh Trầm chẳng còn bao xa. Nào ngờ ngay lúc này đầu ngón tay lại lọt vào một chỗ lõm.
Hình dạng ngoài tròn trong vuông!
Tim Hàn Ngâm lại đập lên điên cuồng lần nữa, thế nhưng bây giờ Tô Tinh Trầm đã bơi tới trước người cô, thanh kiếm trong tay đâm tới trước —–
Tạ ơn trời đất, thế kiếm ở trong nước sẽ chậm lại, hơn nữa Tô Tinh Trầm rõ ràng không muốn đâm chết cô trong một nhát kiếm, nơi kiếm đâm tới cũng không phải là chỗ hiểm. Thế là Hàn Ngâm liều mình nhận một kiếm này, dùng sức ấn thứ đang nắm chặt trong tay vào chỗ lõm với tâm thế được ăn cả ngã về không.
Nhát kiếm này đâm phập vào chân trái của cô, đau thấu xương!
Thổ Linh trư lại bắt đầu kêu rên.
Dòng nước tương đối hiền hòa bỗng nhiên xoáy lên một cách kỳ dị, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hiện tượng này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Hàn Ngâm còn chưa ý thức được chuyện gì thì cánh cửa đóng chặt đã bị kéo lật lên. Một khắc sau, cô bị cuốn vào dòng nước xoáy, ngã uỵch lên mặt đất khô ráo, Thổ Linh trư cũng giáng xuống từ trên trời, nện lên ngực cô, đau tới nỗi cô hít vào một hơi, bấy giờ mới phát hiện thứ cô hít vào là không khí! Không khí ẩm ước lạnh lẽo, mang theo mùi mốc meo.
Còn Tô Tinh Trầm đâu?
Hàn Ngâm vừa mừng vừa lo sử dụng Tụ Quang thuật để chiếu sáng, ánh mắt cô liếc về phía cánh cửa đầu tiên, trên cửa có một lổ hổng, hình dạng ngoài tròn trong vuông giống hệt miếng Tạo Hóa Kim Tiền. Sau đó cô lại quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện mình đang ở trong một thạch thất trống trải tĩnh lặng, bên trong có giường đá, bàn, giá sách, nhưng ngoài cô và Thổ Linh trư ra thì không còn hơi thở sự sống nào khác.
Cô thở dài một hơi, lúc bò dậy thì nhìn thấy thứ đang chiếu sáng lấp lánh trên mặt đất, thò tay nhặt lên, là miếng Tạo Hóa Kim Tiền đã cứu mạng cô trong lúc nguy cấp. Quả là không thiệt khi cô coi nó là bùa hộ mạng, lúc Tô Tinh Trầm uy hiếp cũng không chịu vứt bỏ, không ngờ thật sự có tác dụng hộ thân.
Hàn Ngâm thận trọng cất Tạo Hóa Kim Tiền vào trong ngực, lúc này mới kiểm tra kỹ cánh cửa kia, tới khi xác định độ dầy của nó đủ để ngăn Tô Tinh Trầm bên ngoài thì cô mới an tâm hoàn toàn. Nhưng cơn hoảng sợ qua đi rồi thì nghi hoặc lại trỗi dậy.
Đến cùng thì Tạo Hóa Kim Tiền này dùng để làm gì, tại sao có thể khiến người của Cửu Huyền coi trọng như vậy. Còn nữa, thạch thất dưới thác nước này là do ai kiến tạo, vì sao chìa khóa để khởi động cơ quan trên cửa, lại trùng hợp là miếng Tạo Hóa Kim Tiền này?
~ Hết chương ~