Lôi kiếp Tàng Tịch điện
Edit: Yunchan
Tàng Tịch điện có một trưởng lão quản sự và bốn đệ tử quét dọn.
Trưởng lão quản sự họ Ngô, tự xưng là Cựu Liễu cư sĩ.
Lúc Hàn Ngâm tới, y đang ngồi trên chiếc ghế cũ dưới tàng cây ngàn năm bên ngoài hậu điện, tay cầm một quyển sách, bên ghế đặt một bộ trà cụ, vừa nấu vừa nhâm nhi, trông cũng khá thong dong.
Người tu tiên bề ngoài sẽ chậm lão hóa hơn người thường, chưa kể sau khi Đan Thành nếu không gặp phải tình huống ngoài ý muốn ví như tâm cảnh đại biến hoặc tu vi biến mất hoàn toàn, trên cơ bản đều có thể duy trì dung nhan dài lâu, vì thế cho dù Ngô Cựu Liễu nom chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà đã là bậc trưởng lão, điều đó Hàn Ngâm cũng không lấy làm kinh ngạc.
"Ngồi đi, uống trà." Ngô Cựu Liễu chỉ thả ra một câu như vậy, sau đó ánh mắt lại trở về với sách.
Hàn Ngâm không rành về trà, nhưng lúc làm chân chạy việc trong tửu lâu cũng từng pha trà châm trà cho không ít khách nhân, còn không khách sáo cầm ấm trà tự châm tự uống, cảm thấy trà vào miệng thì rất nhạt, nhưng sau đó lại thoang thoảng dư hương thanh nhã, xoa dịu bên má mãi không tan, cho thấy đó không phải là vật phàm.
Thời tiết đầu hạ, sắc trời nhá nhem, trong vạt chiều tà còn sót lại chút bụi hoàng hôn, bầu không khí man mác yên bình đến kỳ lạ.
Quá ba tuần trà, Ngô Cựu Liễu vẫn không nói gì.
Hàn Ngâm đặt chén trà xuống, lên tiếng hỏi trước: "Không biết ở chỗ trưởng lão có gì cần giúp đỡ, chỉ cần sai bảo một tiếng, ta sẽ đi làm ngay."
"Ừm, đừng nóng." Ngô Cựu Liễu rời mắt khỏi trang sách, nói chậm rãi: "Ngày mai vào lúc mặt trời mọc, ngươi dọn sách cất trong hậu điện ra ngoài phơi nắng là được rồi, nếu có quyển nào hư hại thì lựa ra, sau đó không còn chuyện gì nữa, trong điện có rất nhiều phòng trống, ngươi tự chọn một gian ở đi."
Hàn Ngâm đáp lời rồi lui xuống, chọn đại một gian phòng định tu luyện, nhưng trong lòng lại có chỗ khó hiểu, không biết rốt cuộc tại sao Lệ Thanh Hàn lại phái cô tới đây, vì theo cô thấy Tàng Tịch điện chẳng có vẻ gì là thiếu người cả.
Nghi hoặc này đến hôm sau đã biến mất một cách triệt để.
Hàn Ngâm phát hiện hậu điện của Tàng Tịch điện có bày trận pháp, không có miếng ngọc bội đỏ đeo trên người Ngô Cựu Liễu thì đừng hòng đi qua an toàn. Điều này cho thấy đây không phải là nơi đệ tử ngoại môn có thể ra vào tùy ý, nếu trưởng lão không muốn động tay vào chuyện dọn sách, thì nhiệm vụ này rơi lên đầu đệ tử nội môn lai lịch thấp kém như cô cũng chẳng có gì lạ.
Trước khi vào điện, Ngô Cựu Liễu căn dặn cô: "Những quyển sách cất ở nơi này đều đã lâu năm, khi di chuyển cần phải hết sức cẩn thận, không thể sử dụng pháp thuật, có thể sẽ hơi cực một chút."
Cô đã làm xong bước chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, một mùi sách lành lạnh cổ xưa đã phả tới, mở ra trước mắt là hàng dãy giá sách khổng lồ vượt xa tưởng tượng của cô, cô ngây người như đã hóa ngốc, thiếu chút nữa vấp phải bậc cửa dưới chân.
"Cẩn thận." Ngô Cựu Liễu phất ống tay áo.
Hàn Ngâm mượn sức đứng vững lại, đi vào trong điện rồi đưa mắt nhìn quanh: "Ở đây được thi pháp thuật sao? Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không nghĩ bên trong lại rộng thế này."
"Không sai." Ngô Cựu Liễu khẽ gật đầu: "Ở đây dùng pháp thuật dung nạp."
Quả nhiên thiếu nhân công...
Cả một điện sách khổng lồ thế này, dù chỉ dời từng chồng ra ngoài, phơi nắng xong rồi dời về thì một mình cô cũng phải dọn hơn một hai tháng, kiểu này xem ra Lệ Thanh Hàn phái cô tới đây là để làm cu li.
Không biết nói gì, Hàn Ngâm đành hít sâu một hơi, xắn tay áo bắt tay vào dọn. Ngô Cựu Liễu ngoài điện quay người đi, chỉ bỏ lại cho cô một câu: "Nếu mệt thì tới bên dưới cây liễu uống chén trà, nghỉ một lát."
Phơi sách là một công việc hết sức phiền phức, không phải bê ra ngoài là xong mà còn phải mở từng quyển ra, dùng đá dằn lên sách để tránh bị gió thổi bay. Ngoài ra những quyển sách này rất cổ, cô còn phải kiểm tra xem có sâu mọt hay không, nếu có thì nhặt những quyển sách bị mọt gặm ra, đưa tới chỗ của Ngô Cựu Liễu, để y chép lại một bản khác.
Cực thì cực, nhưng Hàn Ngâm cũng thu được gặt hái, trước khi tu tiên cô hoàn toàn mù tịt về chuyện tiên môn, sau khi nhập môn nhận được chân truyền của Cửu Huyền cũng chưa từng ở chung với những đệ tử ngoại môn, do đó có rất nhiều thường thức cơ bản và những câu chuyện bí ẩn của giới tu tiên chưa ai nói cho cô biết, nên khó tránh khỏi thiếu kiến thức.
Hôm nay đã có cơ hội, cô phơi sách mệt có thể nghỉ tay nửa ngày, tiện thể vớ một quyển sách, ra dưới tàng cây uống chén trà, lật sách đọc dần dần, thỉnh thoảng gặp phải chỗ không hiểu thì bên cạnh đã có một trưởng lão đọc bao nhiêu là sách, tìm y để hỏi, nhất định có thể nhận được câu trả lời khiến cô hài lòng.
Vốn dĩ thời gian dành cho tu luyện trôi qua rất nhanh, nhưng với sách thì lại chậm rãi và bình thản.
Trí nhớ của Hàn Ngâm rất tốt, đọc qua một lần là có thể nhớ được hoàn toàn. Sau hai tháng ngắn ngủi, cô cảm thấy số chữ trong bụng mình đã đủ để viết văn rồi, đối với chuyện Tiên môn, thậm chí là Yêu môn Ma môn đều đã biết được kha khá. Bây giờ cô ngẫm lại, Lệ Thanh Hàn để cô đến Tàng Tịch điện, có lẽ không chỉ muốn cô làm việc không thôi, trong lòng thầm cảm kích, sư phụ bề ngoài thì tỏ ra mặc kệ cô, nhưng trong lòng thì vẫn tốt với cô lắm.
Hàn Ngâm là vậy, từ nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, nên cũng coi người khác lãnh đạm với mình là chuyện đương nhiên, chẳng cảm thấy oán giận gì, trái lại còn sinh ra động lực để cố gắng hơn. Song, nếu người khác quan tâm cô đôi chút thì cô cũng có thể cảm giác được ngay và thầm ghi nhớ trong lòng, đồng thời dùng gấp đôi nỗ lực để đền đáp.
Nếu đổi lại là một đệ tử thế gia, từ nhỏ đã được cơm no áo ấm, được nhận đủ mọi cưng chiều, ngoài chuyện không chịu nổi cuộc đời tu tiên đơn điệu tẻ nhạt, thì khi đối mặt với một vị sư phụ lười biếng chuyên bỏ mặc trò như Lệ Thanh Hàn, trong lòng nhất định sẽ sinh ra bất mãn, mà nếu đã sinh ra suy nghĩ tiêu cực thì làm sao có thể thanh tĩnh tùy theo tự nhiên đây? Cho dù tư chất thượng thừa, tu luyện giai đoạn đầu tiến nhanh vượt bậc, nhưng Cảm Ngộ, Túy Dưỡng, Tọa Vong, là những cửa ải cần tôi luyện tâm tính, đến lúc đó nhất định sẽ không vượt qua được.
Hai tháng sau đã vào cuối hạ, tiết trời cũng oi bức hơn.
Sách cất trong hậu điện đã phơi xong hết, nhưng nhóm Mộ Thập Tam vẫn chưa trở về.
Mỗi ngày Hàn Ngâm đều kiểm tra châu đưa tin, thấy Linh Tê trùng bên trong không hề có dị trạng, điều này đại diện cho bình an vô sự, do đó cô cũng không sốt ruột, vẫn ở lại trong Tàng Tịch điện giúp Ngô Cựu Liễu chép sách, lúc rỗi rảnh thì đọc sách hoặc luyện khống chế phi kiếm, ngày qua ngày cũng yên ả thư thái.
Có điều đêm hôm nay, khi cô vừa đọc xong một quyển sách rồi nằm xuống ngả lưng, thì bất ngờ bị tiếng sấm bên ngoài làm choàng tỉnh.
Cho rằng trời sắp mưa, cô cuống quýt đi khép cửa sổ lại thì chợt thấy cành liễu ngàn năm bên ngoài như sống dậy, quất sàn sạt trong cơn gió dữ, mà bầu trời bên trên cây liễu như bị rạch ra một khe nứt, vô số tia sét màu tím lam chớp lên trong đó, đợt trước lại chớp nhanh hơn đợt sau, số lượng tia sét như nhiều lên gấp bội. Sau mấy chục lần chớp lóe, rốt cuộc một tia sét to cỡ miệng chén chợt nhắm vào đầu cây liễu, đánh xuống —–
"Uỳnh!" một tiếng, đinh tai nhức óc.
Tiếng sấm nổ rền vang, Hàn Ngâm có cảm giác như núi lở đất rung, nhưng trong lòng lại lóe lên hai chữ: Độ kiếp.
Đúng rồi, nhất định là cây liễu ngàn năm kia đã thành tinh.
Hàn Ngâm nhớ cách đây vài ngày cô có xem qua một quyển sách, trên đó viết yêu tu luyện khác với người, đầu tiên phải kết thành kim đan, tu thành hình người, nhưng đây là hành động nghịch thiên nên sẽ dẫn tới lôi kiếp, chỉ khi độ kiếp bình an thì mới có hy vọng tu thành yêu tiên.
Nhưng mà...
Núi Cửu Huyền, trong Tàng Tịch điện có cây Liễu yêu tu thành kim đan độ kiếp?
Hàn Ngâm cảm thấy hơi khó tin, vì những quyển sách cô xem qua đều nhấn mạnh chỉ có con người là linh hồn của vạn vật, các loài yêu ma quỷ mị, hay các giống loài tu luyện tà môn công pháp của Ma môn đều bị coi là dị kỷ. Trừ những yêu quái đã được con người nhận làm linh thú như Thổ Linh trư ra, những yêu vật bình thường khác, trừ phi sinh trưởng ở nơi núi rừng hoang vắng hoặc nơi không có dấu chân người, bằng không một khi có khả năng đạt được thành tựu đều sẽ bị con người trừ khử ngay lập tức.
Từ đó suy ra cây Liễu yêu này có thể kết thành kim đan cũng có phần kỳ quái.
Đương nhiên, tu vi của cô còn thấp, nếu yêu có tu vi cao hơn cô cố ý che giấu yêu khí của mình thì cô không thể nào nhìn ra. Nhưng trưởng lão Ngô Cựu Liễu rõ ràng đã trên tu vi Đan Thành, còn những sư bá và trưởng lão từng tới Tàng Tịch điện nữa, chẳng lẽ họ đều không nhìn ra sao?
Chờ đã, Cựu Liễu, Cựu Liễu cư sĩ.
Óc vụt lóe sáng, Hàn Ngâm đã hiểu ra, thầm mắng mình đầu đất.
Nếu cây Liễu yêu này không có khả năng che giấu yêu khí dưới con mắt của những trưởng bối Cửu Huyền, mà họ không trừ khử nó, thì chính là cố ý buông tha nó, mặc cho nó tu luyện.
Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo dường như muốn chứng minh cô đúng là đồ đầu đất, suy đoán sai bét, còn thua xa dự đoán ban đầu của cô.
Khi một tia sét mạnh hơn chớp lên, cô nhìn thấy Ngô Cựu Liễu chắp tay sau lưng, bước thong thả ra khỏi phòng của y, đứng ở hành lang nhìn Liễu yêu độ kiếp. Bất thình lình, đằng xa lại có mấy đạo phi kiếm kéo theo những luồng sáng khác nhau bay tới, nhưng lại bị lôi kiếp ngăn bên ngoài điện, dừng lại giữa không trung không xuống được.
Có lẽ vì cây Liễu yêu này sinh ra trong núi Cửu Huyền, hoàn toàn không có khả năng gây nghiệt, bởi thế lôi kiếp không mạnh, uy lực nhỏ hơn lôi kiếp kim đan bình thường, hơn nữa phạm vi sét đánh cũng chỉ cố định quanh Liễu yêu mấy trượng, điện đài bên cạnh trừ bị đánh sụp vài cái cửa sổ, đánh rơi ít ngói bên ngoài nhà, còn lại hầu như chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì nữa. Một khắc sau, gió dừng sét nghỉ, mây tan trăng hiện, bầu trời đêm trở lại với vẻ yên tĩnh và sâu thẳm ban đầu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Ngâm đẩy cửa phòng bước ra ngoài, dưới ánh trăng trong ngần, cô thấy rõ gốc cây kia đã bị sét đánh cháy đen, vậy mà lúc này những cành lá gần như sắp gãy lìa chợt trồi ra nhánh mới với tốc độ khó tin, chồi non nhú lên, trong nháy mắt đã buông rũ xuống như rừng, sau đó mắt cô hoa lên, thấy dưới tàng cây hóa ra một bé gái mặc y phục màu xanh.
Còn chưa kịp thấy rõ gương mặt của bé gái kia, mấy đạo phi kiếm đang lơ lửng giữa trời đã đáp xuống, trong số đó có bốn người cầm kiếm bước tới vây quanh bé gái, một người còn lại thì sải bước tới trước mặt Ngô Cựu Liễu: "Ngô trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải dưới gốc cây này chôn đá trấn yêu ư, sao trưởng lão còn để cho Liễu yêu này độ kiếp, kết đan?"
Trong giọng của người này mang theo phẫn nộ, nghe vào tai khiến Hàn Ngâm thấy rất quen, trừ Cửu Huyền đệ nhất đần Tống Việt ra, không còn ai dám hô to gọi nhỏ với một trưởng lão như thế nữa.
Cô thở dài trong lòng, hóa ra mình lại đoán sai tiếp, mặc dù tiên môn không đuổi tận giết tuyệt yêu vật, nhưng cũng không thể mặc cho nó tu luyện kết đan được.
Ngô Cựu Liễu là người tốt tính, bị Tống Việt chấn vấn mà sắc mặt vẫn ôn hòa, chỉ đáp thản nhiên: "Chuyện này thì ta cũng không biết, có khi nào do lâu năm nên đá trấn yêu mất tác dụng?"
"Đào!" Tống Việt quay phắt đầu lại, quát đám đệ tử mình dẫn tới.
Cùng lúc đó, Liễu yêu vừa độ qua lôi kiếp, tu thành hình người, còn chưa kịp nghỉ xả hơi đã bị ba tia hàn quang kề lên gáy cổ.
Hàn Ngâm nhìn cảnh này mà chẳng biết sao tim lại nhảy thót lên, nhớ lại lúc vừa đến Tàng Tịch điện, chẳng biết Thổ Linh trư đào đâu ra một tảng đá đen bóng mang tới cho cô để đổi đồ ăn vặt. Hòn đá kia rất xấu, cô không nhận ra nó là cái gì, có hỏi qua Tạo Hóa Kim Tiền, nhưng vị Tiền đại gia kia chỉ nói dùng để luyện khí là vừa khéo, do đó mắt tiền há ra, nuốt luôn.
Khi ấy cô không để tâm, bây giờ nhớ lại thì mới thấy không ổn.
Tảng đá đó, lẽ nào chính là đá trấn yêu mà họ nói sao...
~ Hết chương ~