Hỉ Liên là bị người ta đá tỉnh lại.
Cố nén đau nhức ở gáy bò dậy, tìm ô sa đội lên, Hỉ Liên đang muốn đứng dậy mắng, ngẩng đầu lên lại bị cảnh trước mắt dọa xụi lơ một lần nữa.
Hoàng thượng đứng ngay bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như thi thể.
Tháng Chạp trời lạnh, mà chỉ mặc xiêm y mỏng manh, đứng ở ngoại điện, giày cũng không mang, cả người lạnh run.
Nhưng vẻ mặt cao cao tại thượng, ngập tràn lệ khí, “Đi-“
Hỉ Liên ngồi dưới đất như gặp ma nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên cổ tay trước mắt, hoàn toàn không còn sự thận trọng bình tĩnh mọi khi, “Hoàng… Hoàng thượng…”
Nguyên Kinh cúi nhìn lão, “Ngây ra làm gì? Còn không mau cút đi chuẩn bị.”
Hỉ Liên nghe vậy, bò mấy bước, khó khăn đứng dậy, vội vàng lảo đảo ra ngoài.
Giơ tay đẩy mạnh, gió lạnh nối đuôi nhau vào điện, thổi màn trắng tung bay, như thể u hồn, quấn vào nhau.
Dưới y phục bay lên một góc, toàn là các dấu đỏ đan nhau.
Hỉ Liên quay đầu đi, trán rịn mồ hôi lạnh, chạy mấy bước ra ngoài, đế giày giẫm trên tuyết kêu két két.
Như tiếng nhai nuốt ăn sạch sự tĩnh mịch này.
Thị vệ trực đêm bên ngoài thấy Hỉ Liên kinh hoảng chạy tới vội cầm đao tiến lên.
Chúng cung nhân đi theo đã tìm chỗ nghỉ ngơi từ lâu, ai cũng cho rằng đêm hôm hẳn Hoàng thượng sẽ không cần người hầu hạ.
Hỉ Liên theo bản năng ngăn thị vệ đi đầu, môi tái xanh, “Khoan đã.”
Ngự tiền thị vệ dẫn đầu rất khó hiểu, “Công công?”
Gió lạnh khiến Hỉ Liên hơi tỉnh táo, lão định thần tĩnh tư chốc lát. Sự tình dù sao cũng liên quan đến thể diện của Hoàng thượng, không thể cứ thế lao vào, phi lễ chớ nhìn, chọc giận Hoàng thượng, ngược lại mất nhiều hơn được.
Chi bằng cứ theo tính tình Hoàng thượng, đi trước nói sau.
Nghĩ đến đây, Hỉ Liên thở hắt ra một hơi dài, “Chuẩn bị kiệu.”
Thị vệ đầu lĩnh kia đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, tra đao vào vỏ, lui ra.
Hỉ Liên không dám trở về, chịu cái lạnh bên ngoài chuẩn bị một lúc lâu, sai cung nhân lấy lò sưởi với y phục tới, chờ thu xếp xong hết, mới nơm nớp lo sợ cầm đồ vào điện.
Trong Vị Ương cung nến đã cháy hết, tối như mực, vừa vào lại không nhìn thấy gì cả.
Hỉ Liên đứng tại chỗ hồi lâu, mới thấy rõ Hoàng thượng bên kia, khom lưng đi tới, hầu y mặc quần áo.
Ngẫu nhiên chạm đến da Hoàng thượng, đều lạnh lẽo ẩm ướt.
Máu cũng đã khô, đông trên cổ tay, đen sẫm dữ tợn.
Trong đầu Hỉ Liên dần dần rõ ràng, chỉ cảm thấy Hoàng thượng bình tĩnh lạ thường, không lên tiếng để mình mặc quần áo, chẳng biết là chết lặng hay tức giận tột cùng rồi.
Xong xuôi, hai người một trước một sau thong thả ra khỏi Vị Ương cung. Hỉ Liên chạy lên phía trước, vén mành kiệu ấm, Nguyên Kinh cúi đầu bước vào.
Chất dịch đục dinh dính trên chỗ đạp chân màu son bị mành gấm buông xuống cọ đi, không còn dấu vết gì.
Hứa thái y vào cung ngay trong đêm.
Khi Hoài Hoài tỉnh lại, tứ chi đau nhức, xoang mũi toàn là mùi tanh mặn dâm mỹ.
Hoài Hoài đứng dậy, nhìn nệm chăn nhăn nhúm cùng vết máu lớn trên đó, nhất thời lại hơi ngây người.
Trong Vị Ương cung một cung nhân cũng không có.
Trống vắng, như thể lãnh cung.
Hoài Hoài ngồi trên long sàng, mở mắt suy nghĩ một hồi, mặt từ từ đỏ lên.
Cảnh điên loan đảo phượng, phiên vân phúc vũ trong điện này hôm qua, ngày càng rõ nét.
Mình như bị giam cầm ở một chỗ, la không ra, dậy không được, chỉ có thể trơ mắt mặc tên súc sinh kia tùy ý giày xéo.
Hoài Hoài nghĩ đến muốn nứt tim ra, “Hà Yến! Lăn ra đây!”
Nhảy xuống giường, giày cũng không xỏ, lao ra ngoài, “Hà Yến! Hà Yến!”
Tìm một lúc lâu, nhưng đừng nói Hà Yến, khắp nơi đều không một bóng người.
Chỉ còn kẻ điên tóc tai bù xù kia, kêu khóc, chạy, cuối cùng mệt mỏi ngồi dưới đất, im lặng thở dài, “Phải làm thế nào đây, sợ là y sẽ không bao giờ trở lại nữa…”
Hoài Hoài lẩm bẩm, mà chẳng ai tiếp lời.
Không bao lâu liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, đưa mắt nhìn qua, là mấy thái giám giày đen, khuôn mặt trắng bệch, phía sau dẫn hai thị vệ, đá cửa xông vào.
Hoài Hoài vẫn ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy lạ mặt, “Các ngươi là tổng quản thái giám mới tới à?”
Thái giám mặt nhọn dẫn đầu khóe mắt cong lên, môi như tô son, trông rất đáng sợ, “Ngài mộng tưởng hão huyền gì thế… Vị Ương cung này sáng sớm đã ban tử mấy chục người rồi…”
Hoài Hoài bị thị vệ lôi dậy, chỉ đăm đăm nhìn thái giám kia mà nói: “Chết hết rồi… là vì sao…”
Thái giám mặt nhọn tay đeo thực hạp sơn đen, đầu ngón tay khô trắng dời lên, mở nắp lấy ra một cái bình gốm tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
“Còn có thể là vì sao… Hình như ngài đã phạm một tội lớn…”
Hà Yến trợn mắt há hốc miệng, lập tức ngửa mặt cười to, “Tốt, tốt lắm…”
Thái giám kia hai tay bưng bình ngọc dương chi, đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám phía sau, “Đứng đực ra đó làm gì, còn không mau tiến lên.”
“Sống thế này chỉ tổ làm trò cười, nhưng dù sao phút cuối cũng không bị thiệt,” Hà Yến cười như không đủ, hai mắt đỏ ngầu, “Ta há còn sợ y? Giang Hoài Cẩn, ngươi chỉ có chút khả năng này!”
Thái giám kia sầm mặt, “Gọi thẳng tục danh của Hoàng đế, quả là láo xược!”
Hà Yến nói: “Người sắp chết còn sợ gì, không mất công các ngươi, ta tự làm được.”
Nói xong, liền giãy mạnh khỏi thị vệ bên cạnh, xách bình ngọc kia lên như xách vò rượu, ngửa mặt dốc xuống.
Nước thuốc mát lạnh cay đắng chảy xuống khóe miệng, chảy qua cần cổ chi chít gân xanh, cho đến khi vang lên một tiếng lanh lảnh, hết thảy mới kết thúc.
Thái giám kia dòm từng mảnh ngọc vỡ dưới đất, hừ lạnh một tiếng, dẫn người đi.
Vị Ương cung lại lần nữa vắng tanh vắng ngắt.
Hoài Hoài nằm dưới đất, nhìn Hà Yến, “Ngươi uống ít thôi… đau đầu quá đi…”
Hà Yến nghiêng qua bên kia, trên mặt không còn bá khí ngày xưa, trái lại rất suy sụp, “Y còn nhẫn tâm như vậy… đêm qua đáng ra ta nên giết chết y.”
Hoài Hoài cố hé mí mắt nặng trĩu ra: “Ngươi không nhẫn tâm?”
Hà Yến cười nói: “Cái rắm!”
Hoài Hoài: “Không nói chuyện tào lao với ngươi nữa, buồn ngủ quá, ta ngủ trước đây, dậy nói tiếp.”
Hà Yến hỏi: “Không phải mới rồi ngươi còn đi khắp nơi tìm mắng ta à?”
Hoài Hoài nhắm mắt, “Không nên trách ngươi à? Hại ta cũng bị liên lụy theo.”
Lại tiếp: “Ngươi thật phức tạp, tội tình gì mà phải tính toán ân oán trước kia, muốn gì cứ làm thế, có khó gì đâu…”
Hà Yến không nói gì, chăm chú nhìn kim loan, trước mắt tối sầm, không còn tri giác.
Hình như hơi đau, nhưng thật sự không biết là đau ở đâu.
Thái giám mặt nhọn đặt thực hạp trống kia ở chính giữa, mở nắp, cung kính lui lại.
Hỉ Liên thò cổ nhìn vào trong.
Nghĩ lúc cầm đi còn là món đồ sứ hoàn chỉnh, mà giờ về chỉ còn lại một hộp mảnh vỡ.
“Lại đập…” Hỉ Liên nói khẽ, quay mặt nhìn thái giám kia, “Ngươi đổ cho hắn à?”
Thái giám nọ cung kính cúi cầu đáp: “Hồi bẩm Hỉ công công, không phải ta đổ, mà là hắn tự uống, ta chính mắt thấy hắn uống hết sạch, sau đó gục xuống.”
Hỉ Liên đậy lại, “Hiện giờ thế nào?”
Thái giám mặt nhọn nói: “Ngất đi rồi, trước khi về ta đã khiêng lên sập, trước mắt người này hẳn còn đang ngủ.”
Hỉ Liên giọng thong thả, nói như độc thoại, “Thuốc của Hứa thái y, quả nhiên vừa đúng mức…”
Thái giám mặt nhọn tiếp tục: “Hỉ công công, Vị Ương cung lớn như vậy, lại không có một cung nhân, không ai quản không ai hỏi, sợ là tình hình sẽ không tốt đâu.”
Hỉ Liên đưa mắt lên, ghim vào mặt kẻ đối diện, “Việc này không cần ngươi nhọc lòng, Hoàng thượng hạ chỉ, điều Họa Vũ cung Xuân Bảo đến hầu hạ, thêm một cung nữ là được.”
Thái giám mặt nhọn đáp, “Một tội nhân… có người hầu hạ là không tệ rồi…”
Hỉ Liên thở dài, “Việc này cứ giao cho ngươi chuẩn bị, mau đi làm đi.”
Cung nhân Họa Vũ cung đều đi gần hết, Xuân Bảo tìm hết các ngóc ngách trong phòng Hoài Hoài.
Trong phòng giá ngắt, ẩn ẩn hơi lạnh của than tro.
Xuân Bảo hai tay đỏ lên, hít nước mũi vào, chẳng dễ gì moi được một hộp bánh khắc hoa, mà mở ra bên trong lại trống trơn, đừng nói bánh ngọt, ngay cả vụn cũng chẳng thấy một mẩu.
Tiểu trù phòng của Họa Vũ cung mấy ngày liền không nhóm lửa nấu cơm, Xuân Bảo đói rã họng, ném hộp xuống đất, tiếp tục lục lọi.
Khi mở cửa đi vào, thái giám mặt nhọn lại bị tiểu thái giám đôi mắt phát xanh vì đói hù hết hồn, bất tự giác đá vào ngực Xuân Bảo một phát, “Tặc nhân từ đâu tới, tay chân không sạch sẽ như vậy…”
Xuân Bảo đau méo mặt, ôm ngực rên hừ hừ một lúc lâu, “Công công, oan uổng quá, ta là thái giám trong cung này mà…”
Thái giám nọ hỏi: “Vậy ngươi có biết Xuân Bảo không?”
Xuân Bảo xoa người, “Ta chính là Xuân Bảo, không biết công công tìm ta có việc gì?”
Thái giám mặt nhọn đánh giá kẻ diện mạo ngu si kia, nhíu mày, “Ngươi nghĩ ta bị ngu chắc… nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của ngươi, há là nô tài có thể hầu hạ chủ tử…”
Xuân Bảo lắc đầu, “Không có đâu công công, ta nói đều là sự thật, hơn nữa ngài nhìn không ngu chút nào, mặt nhọn như khỉ…”
Thái giám mặt nhọn nhướng mắt lên, “Miệng còn tạm được. Dù sao trong Họa Vũ cung này cũng chẳng còn ai khác ngoài ngươi, thôi thì ngươi đi với ta đi.”
Xuân Bảo đứng lên, lấy tay áo chùi nước mũi, “Công công, ta phải đi đâu?”
Thái giám mặt nhọn đi trước dẫn đường, không quay đầu lại, “Đến Vị Ương cung, về sau ngươi sẽ làm việc ở đây.”
Xuân Bảo đi theo sau hắn, khá xót xa, lòng nghĩ chuyến này từ biệt không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp Hoài Hoài, nghĩ đến đây lại rưng rưng lệ nóng, quỳ thụp xuống tuyết, mặt hướng về Họa Vũ cung, dập đầu một cái thật vang, “Hoài Hoài, hai huynh đệ ta thế mà hữu duyên vô phận, nếu có kiếp sau…”
Thái giám kia lại đạp một phát, Xuân Bảo ngã lăn ra tuyết, “Dài dòng quá, còn không mau đi.”
Xuân Bảo đứng lên, chùi tuyết trên mặt, chắp tay, giọng thê lương, “Kiếp sau gặp lại.”
Tiếp đó gào khóc như cha chết.
Thái giám mặt nhọn rất khó hiểu: “Khóc tang chính là thế này đây.”
Xuân Bảo khóc ra bong bóng mũi, lại hít về, “Phút cuối cùng cũng không được gặp một lần, chung quy phải khóc một chút, mới là trượng nghĩa.”
Thái giám kia lườm gã, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nghe mệt quá.”
Xuân Bảo nuốt nước mắt, định thần, lại mở miệng hỏi: “Công công, thế ta tới Vị Ương cung rồi, sẽ đi theo công công nào làm việc?”
Thái giám mặt nhọn suy nghĩ một lát.
“Hẳn ngươi chính là tổng quản thái giám của Vị Ương cung.”
Xuân Bảo mừng rỡ, “Ta còn nhỏ tuổi, lại có thù vinh này…”
Thái giám mặt nhọn hừ lạnh một tiếng, “Phải, cũng là tổng quản thái giám thanh nhàn nhất, chỉ cần quản tốt chính ngươi là được.”
Xuân Bảo chưa hiểu ý câu này, chỉ vui mừng nói: “Thế tới Vị Ương cung rồi, trước tiên ta phải đặt một quy củ cho tiểu trù phòng, một ngày tám bữa mới là chính sự.”