Hà Yến bị kẹp bàn chân đau điếng.
Vốn nén giận, nhưng vào nội điện, lôi lôi kéo kéo một lúc lâu với người nọ, máu khi nãy xông lên lại chạy ào xuống hạ thân.
Tiểu biệt trùng phùng, da thịt vừa tiếp xúc, liền dẫn đến thiên lôi địa hỏa.
Nguyên Kinh cụp mắt phượng xuống, tránh ánh mắt kẻ trước mặt, “… Ngươi làm gì vậy?”
Hà Yến hít sâu một hơi, giọng khàn khàn, “Hoàng thượng, ta còn chưa làm gì đâu.”
Nguyên Kinh như không có sức, thoáng cái đã bị hắn đè ngồi trên giường nội điện, “… Đừng xé tay áo…”
Hà Yến thấy hắc mâu y lo lắng, đâu còn nhịn được, tay cũng nhanh nhẹn hơn, “Không xé, ta chỉ cởi quần áo ngươi thôi.”
Nguyên Kinh đỏ bừng tai, nhìn Hà Yến từ từ cởi hết xiêm y trên người, hơi lo âu, đầu óc dần dần rõ ràng.
Vốn định nói chuyện với hắn, song người này vừa vào phòng đã gấp gáp muốn làm chuyện đó.
Nguyên Kinh đẩy Hà Yến một phát không nhẹ không mạnh, “Khoan đã…”
Hà Yến nghe vậy động tác hơi chậm lại, nghĩ có lẽ Nguyên Kinh phát hiện mình khác với bình thường, không dám dùng sức mạnh, nhưng cũng tiếc rẻ dừng ở đây, giả vờ vẻ mặt ngoan ngoãn, thấp giọng nài nỉ, tiếng mơ hồ, “Hoàng thượng… chờ không được…”
Hơi thở nóng rực phả lên tai Nguyên Kinh, như lông vũ khều nhẹ.
Nguyên Kinh vô ý rụt lại, “… Trẫm có việc muốn hỏi ngươi…”
Hà Yến dĩ nhiên nhìn ra mắt phượng động tình, giơ tay vén lọn tóc đen xõa trên xương quai xanh xinh xẻo của Nguyên Kinh, cúi đầu ngậm xương quai xanh trắng như ngọc, “Ngươi nói đi, ta đang nghe đây…”
Nguyên Kinh đang định mở miệng, nhưng nhanh chóng bị người nọ vô lại vặn cằm, nạy mở hàm răng ra mà quấn lấy đầu lưỡi.
Những nghi ngờ khi nãy lóe qua trong đầu, trong nụ hôn lẫn hơi thở mạnh mẽ của người kia, bị nghiền nát, chôn vùi, biến mất dần từng chút.
Nụ hôn dây dưa đấu nhau, dừng không được.
Cung nhân xung quanh thấy thế đều thức thời lui ra ngoại điện chờ đợi.
Đã quen tự mình đơn phương công thành đoạt đất, lúc này Hà Yến lại rất không quen.
Nghĩ cảnh trước khi điên mình ngóng không tới, trước mắt lại thực hiện dễ dàng như vậy.
Đúng là thiên ý trêu người.
Bất tri bất giác, Hà Yến đã buông lỏng người đón nhận mình một cách trúc trắc.
Hắc mâu trước mặt ngơ ngẩn nhìn thẳng mình, vương tình dục, như thủy triều lặng lẽ.
Hà Yến thấy Nguyên Kinh như thế, sắc lạnh nơi đáy mắt rút đi, bất tự giác mở miệng nói một câu, “Giang Hoài Cẩn…”
Nguyên Kinh sửng sốt, không hề trách cứ, ngữ khí lại dịu dàng, “Hửm?”
Hà Yến nghe được lời trong lòng mình, rất đỗi thất bại, sờ mặt bật cười.
Một câu xin lỗi lại tuyệt đối không thể nói ra, nếu để người trước mắt sinh nghi, đến lúc ấy thiên đao vạn quả, thất bại trong gang tấc, là không còn cơ hội vùng dậy nữa.
Nguyên Kinh mắt phượng ẩn sóng nước, bất thình lình nói một câu, “Xin lỗi.”
Thần xui quỷ khiến nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Hà Yến thôi cười, hơi rùng mình không nói ra lời.
Song Nguyên Kinh chỉ cho là hắn không hiểu, lại tiếp tục: “Là trẫm lúc trước đã làm sai, ngươi không nhớ được mà thôi.”
Triệu Lập vừa rời hoàng cung chưa bao lâu, Điền Sùng Quang rất nhanh đã nhận được tin.
Lại nói Điền Sùng Quang lúc ấy đang dùng bữa tối, nghe tin này thì cơm cũng chẳng màng ăn, phất tay kêu hạ nhân dọn bàn, đi đến phủ đại học sĩ.
Mưa rơi tựa rèm châu.
Kiệu phu thỉnh thoảng lau nước mưa trên mặt, lại sợ đại nhân ngã, nên cẩn thận hơn bình nhật.
Đoàn người đội mưa đi một canh giờ mà còn chưa đến phủ Phó Tuyết Xuyên.
Mặc dù bên trong kiệu rộng rãi êm ái, song Điền Sùng Quang lại như ngồi trên đống than, thỉnh thoảng giơ tay vén rèm bên hông, mưa tạt vào làm ướt lớp nệm dày thêu tỉ mỉ, thành từng mảng vết bẩn cực đậm màu.
Điền Sùng Quang một lần nữa vén màn nhìn ra ngoài.
Lần này lại chậm chạp không buông tay.
Đại lý tự khanh Dương Liên che ô của Thuận Thuận, đi ra cửa cung.
Khuôn mặt dầm mưa xanh tái, đôi môi trắng bệch, run rẩy vẫy tay gọi xa phu nhà mình.
Chờ xe ngựa đi tới, thái giám phía sau khom lưng cười, cẩn thận hầu Dương Liên lên kiệu.
Điền Sùng Quang thả rèm xuống, đáy mắt trầm ngưng, suy tư một lúc lâu.
Mình vừa biết Triệu Lập vào cung tố cáo Binh bộ, ngay sau đó lại ở cửa cung nhìn thấy Đại lý tự khanh yết kiến hồi phủ.
Suy nghĩ cẩn thận chân tướng việc này, lòng bàn tay không khỏi lại mướt mồ hôi.
Xem ra, Hoàng thượng nhất định đã sinh lòng nghi ngờ, chuẩn bị động thủ rồi.
Nghĩ đến đây, Điền Sùng Quang lập tức toát mồ hôi lạnh, đứng bật dậy xốc rèm cửa chính diện, “Đi mau!”
Tiểu tư che ô bên kiệu thấy Điền Sùng Quang vẻ mặt dữ tợn cũng sợ hết hồn, cuống quýt giục kiệu phu, “Mau lên, đại nhân nổi giận rồi.”
Kiệu phu nghe vậy vội vàng bước nhanh hơn, chẳng dễ gì đến được Phó phủ, Điền Sùng Quang hớt hải xuống kiệu, ngay cả lễ nghi cũng bất chấp, chưa được mời đã chạy thẳng đến chính sảnh.
Lúc này Phó Tuyết Xuyên đang ở nhà sau nghỉ ngơi thưởng trà, bị gia đinh gọi, nói Binh bộ Thượng thư Điền Sùng Quang đã tới chính sảnh.
Phó Tuyết Xuyên nghi ngờ chốc lát, vậy mà cũng biến sắc, quần áo chưa thay đã đứng dậy ra đón.
Điền Sùng Quang thường ngày bình tĩnh ổn định, không phải hạng người lỗ mãng hấp tấp, trước mắt lo lắng như vậy, nhất định là đã xảy ra đại loạn rồi.
Điền Sùng Quang không kiềm chế được, bước quanh tại chỗ, ngẩng đầu thấy Phó Tuyết Xuyên liền tiến lên kéo tay lão nói: “Phó đại nhân… Phó đại nhân…”
Phó Tuyết Xuyên thấy hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, cũng nhíu mày theo, “Sao vậy?”
Điền Sùng Quang: “Hạ quan được tin, nói là Triệu Lập sáng nay đã biết kinh sư bị đổi…”
Phó Tuyết Xuyên hơi yên tâm, ngắt lời: “Hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết…”
Hai mắt Điền Sùng Quang sáng lên, “Nhưng hôm nay hắn đã vào cung gặp thánh…”
Phó Tuyết Xuyên thất thanh nói: “Cái gì?”
Điền Sùng Quang tiếp tục: “Hơn nữa ban nãy khi hạ quan tới, vừa vặn thấy Đại lý tự khanh Dương Liên ra khỏi cửa cung, chắc hẳn cũng mới được Hoàng thượng triệu kiến.”
Phó Tuyết Xuyên giật mình, như rơi vào hầm băng, hai chân thoát lực ngã ngồi xuống ghế, may mà Điền Sùng Quang đỡ lại mới không bị ngã đau.
Hạ nhân bên cạnh vội vàng giúp đỡ dìu Phó Tuyết Xuyên chậm rãi ngồi xuống.
Điền Sùng Quang mặt mày suy sụp, “Đại nhân, trước mắt phải làm thế nào cho được?”
Phó Tuyết Xuyên định thần một lúc lâu, chầm chậm ngước lên nhìn Điền Sùng Quang, “Như vậy, thanh trừ gian đảng còn lại, chẳng qua là việc sớm chiều.”
Dừng một thoáng lại nói, “Trước mắt, là tên đã lên dây, không thể không bắn.”
Điền Sùng Quang nghe thế lặng im hồi lâu.
Không phải sợ hãi, mà cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Phó Tuyết Xuyên thấy hắn không nói gì, liền quay đầu nhìn tiểu tư phủ mình, “Lại đây-“
Tiểu tư kia khom lưng tiến lên, “Đại nhân có gì phân phó ạ?”
Phó Tuyết Xuyên nói: “Đi, đón người kia đến.”
Tiểu tư đương nhiên biết người này là ai, hiểu ý quay người ra cửa.
Bấy giờ Điền Sùng Quang mới lại mở miệng, “Đại nhân, theo hạ quan thấy, việc này vẫn còn vài đường, nếu hành sự gấp gáp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Phó Tuyết Xuyên lúc này cũng đã bình tĩnh hơn không ít, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Có đường nào?”
Điền Sùng Quang khẽ thở ra một hơi, “Kinh sư không ổn định, hạ quan đứng mũi chịu sào, nhưng Hoàng thượng không kêu hạ quan tới hỏi tội, ngược lại gọi Đại lý tự khanh, chắc là muốn tra rõ việc này. Đã muốn kiểm chứng, chung quy còn cần chút thời gian…”
Mưa rơi gió tạt, suýt nữa thổi tắt ngọn nến nha đầu vừa thắp.
Sắc mặt Phó Tuyết Xuyên càng xám xịt, lão lắc đầu, “Thịt trên thớt, đồ tể há chờ ngài? Vả lại, lão phu vừa rồi không phải muốn lập tức động thủ, mà là phòng ngừa chu đáo, tránh để Hoàng thượng bỗng nhiên động thủ giết cho không kịp trở tay, ngài là người thông minh, cũng nên hiểu rõ đạo lý trong đây.”
Lại nói tiểu tư ra ngoài tìm Hà Yến thấy đại nhân nhà mình lo lắng bèn dùng khoái mã lao đi, chẳng qua vài chén trà đã về, vội vàng xuống ngựa, nhét dây cương vào tay lão nô ra đón, rảo bước vào phòng.
Mưa trên người chảy xuống mặt đất thành một vũng nhỏ, tiểu tư chắp tay khom lưng, “Đại nhân, người đó không có ở phủ.”
Điền Sùng Quang quay người lại nhìn hạ nhân ướt sũng kia, “Người đi đâu rồi?”
Tiểu tư thưa: “Nghe hạ nhân trong phủ nói, buổi chiều y vào cung rồi.”
Phó Tuyết Xuyên giật mình: “Là Hoàng thượng triệu kiến?”
Tiểu tư lắc đầu, “Nói là tự mình đi ạ.”
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Điền Sùng Quang chắp tay đứng đó, chậm rãi nghiêng mắt, quay mặt sang Phó Tuyết Xuyên, “Đại nhân…”
Phó Tuyết Xuyên hơi ngẩng đầu lên, “Sao?”
“Ngài có từng nghĩ, vì sao lúc trước Hoàng thượng bỏ qua cho Hà Yến không?”
Vẻ mặt Phó Tuyết Xuyên khá quái dị, “Ở trong cung sao, thế đương nhiên là…”
Điền Sùng Quang chợt cười, “Đại nhân, hạ quan có một diệu kế.”
Mưa rơi rả rích, hoa đèn kết nhụy.
Nội điện ngự thư phòng chỉ để lại một tiểu thái giám, cúi đầu quỳ sau màn gấm.
Bình nhật đều là Hỉ Liên ở bên trong hầu hạ, nhưng hôm nay lão bị Hoàng thượng đuổi ra, việc này liền rơi vào đầu tiểu thái giám này.
Dâm thanh giao hợp vang lên trong nội điện, khiến tiểu thái giám đỏ bừng mặt.
Có thứ gì rơi xuống đất bộp một tiếng, tiểu thái giám hoảng sợ, ngước lên nhìn chằm chằm cái hộp không lăn trước mặt, như thể trúng cổ, chầm chậm nhìn trộm theo tiếng.
Người liều chết dây dưa trên long sàng, tóc đen đổ xuống, rơi lên sống lưng trần trụi, che không được các vết đỏ tình ái.
Người bị đè bên dưới, đôi chân thon dài thẳng tắp, tách ra nằm sấp trên giường.
Một chân buông xuống mép giường, mũi chân vừa chạm mặt đất, lại do bị thúc không ngừng mà cọ liên tục.
Tiểu thái giám thầm than trong lòng, Hoàng thượng uy vũ, Hoài Hoài vóc dáng cao to cũng bị làm thành như thế, quả thật là công phu ghê gớm.
Đang suy nghĩ, ngước lên nhìn người ra vào thật lực ở bên trên, thì lại là Hoài Hoài.
Lại nhìn Hoàng thượng khuôn mặt trắng bệch, bị thúc vào liên tục nức nở, mũi chân còn căng hơn dây cung.
Mưa đã tạnh, việc đã xong.
Bên ngoài sắc trời vẫn tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Nến trong nội điện cũng không có ai đến thêm, xung quanh đều tối đen như mực, vô cùng vô tận, cực giống vực sâu không lường được.
Trong bóng tối, hai thân thể dán vào nhau, thở hồng hộc không ngừng.
Hà Yến cúi người xuống, dán chặt vào tấm lưng mướt mồ hôi của Nguyên Kinh.
Trong đầu suy nghĩ, lại là quá khứ không xa.
Chỉ cách vỏn vẹn một năm mà thôi.
Toàn bộ phong hoa tuyết nguyệt cũng chỉ một người này mà thôi.