Sau một trận kỳ kèo, chủ sạp đành thỏa hiệp với vẻ mặt “tiệm này của tôi chắc phá sản mất”. Phương Nhã Ân vui vẻ lấy điện thoại ra chuyển tiền, quay đầu đã thấy Diệp Mông hút thuốc xong về lại rồi, liền cười tủm tỉm: “Tớ mua đến mấy cân cá nhỏ lận, cậu mang về cho bà nội, thuận tiện mang cho Lý....”
Lời còn chưa dứt, Phương Nhã Ân đã thấy sau lưng cô có cả Giang Lộ Chi lẫn Lý Cận Dữ, bỗng chốc hiểu ra vì sao Diệp Mông đi hút thuốc mà hút thành cái mặt nhăn nhúm rồi. Ánh mắt cô khựng lại vài giây, nửa câu chưa nói cũng nuốt lại vào bụng, sau đó ho ho mấy tiếng: “Cất cho bạn trai nhỏ của cậu này.”
Diệp Mông cạn lời đập cánh tay cô, ngụ ý nói cô đừng gây sự. Ai ngờ, Phương Nhã Ân còn bổ sung thêm: “Thật đó, cái cậu nam y tá đó không tệ chút nào, vừa đẹp trai lại vừa mới tốt nghiệp, còn hiểu chuyện, nghe lời, càng không có bạn gái cũ linh ta linh tinh.”
Trước đó, bà nội đúng là có giới thiệu cho cô một cậu nhóc y tá thật, nhỏ hơn cô bốn tuổi, nhìn cũng rất đáng yêu. Lúc đó Lý Cận Dữ đã một mực cự tuyệt cô rồi, cô đành thử đi ăn một bữa cơm với người ta, ai dè không có chút cảm giác gì, nên về sau cũng không qua lại nữa.
Diệp Mông biết Phương Nhã Ân đang thay cô đả kích Lý Cận Dữ, cô như khán giả xem kịch, cười như không quan tâm, nói nhỏ với Phương Nhã Ân: “Cậu trẻ con thế?”
Nhưng Phương Nhã Ân nói một hồi, hai người kia cũng không có biểu cảm gì. Giang Lộ Chi kêu Lý Cận Dữ đứng đợi cô ta ở cửa, Lý Cận Dữ cũng rất nghe lời, bóng dáng cao lớn cúi đầu dựa lên cửa, rất ngoan ngoãn, không hề bước vào thật.
Phương Nhã Ân lớn trước tuổi, sớm đã là đàn chị trong trấn. Giang Lộ Chi có tỏ vẻ ta đây thế nào bên ngoài, gặp cô cũng phai ngoan ngoãn mở lời trước: “Chị Nhã Ân.”
Thực ra Giang Lộ Chi rất lịch sự với mọi người. Nhưng Phương Nhã Ân vẫn cứ không thích cô ta, cảm thấy cô ta quá ghê gớm, lòng dạ nham hiểm, từ hồi đi học đã không thèm quan tâm cô ta, tốt nghiệp rồi cũng không thích tiếp xúc với cô ta. Lúc này Phương Nhã Ân chỉ lạnh lùng ừ một tiếng rồi chuẩn bị kéo Diệp Mông đi.
“Diệp Mông, đợi một lát,” Giang lộ Chi bất ngờ gọi lại, “Câu Khải có gửi đồ cho cậu, suýt thì quên mất. Ở trên xe tôi ấy, hay là chúng ta cùng đi lấy?”
Diệp Mông cảm thấy Câu Khải sẽ không gửi cho cô thứ gì quan trọng, chắc chắn là Giang Lộ Chi muốn dẫn cô và Phương Nhã Ân đến tham quan cận cảnh chiếc Porsche sang chảnh ngút trời mà thôi.
“Là đồ gì vậy? Nếu không phải là thứ gì quan trọng thì cứ vứt đi.” Diệp Mông nói.
Giang Lộ Chi bất lực: “Tôi chỉ phụ trách mang giúp thôi, tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi, nhưng cậu hiểu Câu Khải mà. Hôm nay cậu không lấy thì hôm khác tôi vẫn phải đến nhà cậu đưa. Hay là tôi đưa chìa khóa cho anh chàng đẹp trai trước cửa, cậu đi cùng cậu ta?”
Cô ta nói xong liền lấy chìa khóa đưa cho Lý Cận Dữ: “Em trai, cậu đi cùng cô ấy ra xe lấy đồ nhé, cái hộp màu trắng ở ghế sau ấy.”
Lý Cận Dữ hôm nay nhìn rất có tinh thần. Trước đây tóc hai bên lẫn mái trước của anh đều rất dài, lúc im lặng không nói nhìn rất u ám. Nhưng giờ tóc đã cắt ngắn, lộ trán cao, tóc mai cũng thưa bớt, khuôn mặt gầy, ánh mắt như viên cầu thủy tinh màu đen. Anh lúc này gọn gàng, sạch sẽ, trẻ trung, trong mắt đã có thêm sức sống.
Ngay cả người đã kết hôn, miễn nhiễm với trai đẹp như Phương Nhã Ân cũng còn ghé bên tai cô nói: “Tên nhóc này mà chải chuốt lên cũng ghê thật đấy chứ.”
Diệp Mông lại cảm thấy đẹp thì có đẹp thật, nhưng không có gì khác so với những tên đẹp trai khác, bộ dáng trước đây vẫn khiến cô thích hơn.
Phương Nhã Ân dừng xe ở cuối hẻm, ngược với hướng xe Giang Lộ Chi. Diệp Mông đành đi theo Lý Cận Dữ xuyên qua đám đông, cả khoang mũi đều là mùi hải sản, nhưng ở bên cạnh Lý Cận Dữ, lại có thể ngửi được mùi hương nước hoa nam.
“Cậu xịt nước hoa?” Diệp Mông hỏi.
Giữa chợ đông đúc, tiếng hô hoán, tiếng rao hàng, tiếng cãi nhau… không dứt, Lý Cận Dữ không nghe rõ, theo bản năng cúi đầu xuống ghé sát cô: “Hả?”
Mùi hương nhàn nhạt lại lan tỏa, mặt cô lạnh đi, nhắc lại một lần nữa.
Lý Cận Dữ lúc này đã nghe rõ, cúi đầu nhìn cô, lắc đầu nhấn mạnh: “Không hề.”
Diệp Mông theo Câu Khải nhiều năm vậy rồi, cô nắm rõ nước hoa nam trong lòng bàn tay, ngửi xong là đoán trúng ngay. Gặp bạn gái cũ mà cũng chải chuốt ghê vậy, còn ngụy biện, không đáng yêu chút nào. Cô cười lạnh, ồ một tiếng, lười nói tiếp.
“Cô không tin?” Lý Cận Dữ không phải người cứng nhắc, anh có thể cảm nhận được điệu bộ châm biếm của Diệp Mông, liền giải thích: “Là bà tôi, lâu rồi bà chưa tắm, tôi phải xịt nước hoa cho bà. Trong nhà cũng chỉ có một lọ nước hoa nam, của Dương Thiên Vỹ.” Anh đưa một tay lên, cúi đầu ngửi ngửi, cũng tự ngửi thấy: “Chắc là bị dính thôi.”
“Ờ.” Diệp Mông nghiêm túc hỏi: “Bà nội dạo này thế nào?”
“Vẫn đang hồi phục.” Anh cũng không nói nhiều.
Diệp Mông cũng không có gì để hỏi nữa, chỉ ồ một tiếng.
Lý Cận Dữ đáp: “Ừ.”
Diệp Mông: “Ồ.”
Lý Cận Dữ vẫn “ừ”
“Ồ.”
“Ừ.”
“Ồ.”
“Ừ.”
“.........”
Hai người đến bên xe, Lý Cận Dữ thuần thục mở khóa, Diệp Mông lại cười lạnh. Im lặng cong người lấy chiếc hộp trắng trong xe xong, cô cũng không nói nhiều hơn: “Đi đây.”
Lý Cận Dữ chống tay sau trên nóc xe, đứng giữ cửa, cúi đầu cười bất lực.
Phương Nhã Ân vẫn chưa lái xe đến, Diệp Mông chỉ đành ôm hộp trắng đứng chờ, Lý Cận Dữ đóng cửa xe, dựa nửa người bên xe, cũng không rời đi.
Chiếc Porsche ở trấn không có nhiều, lại còn cả một anh chàng đẹp trai đứng dựa vào khiến nơi này bỗng thành khung cảnh hoành tráng, ai đi qua cũng phải quay đầu nhìn.
Mà người trong khung cảnh hoành tráng ấy lại đang chơi điện thoại một cách nghiêm túc.
Lý Cận Dữ đang lướt trang wechat của Diệp Mông. Cô đăng rất nhiều bài, chỉ cần là bài hay ho đều đăng lên, hơn nữa đều để chế độ công khai. Anh lướt đến tháng năm , nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của cô và Câu Khải.
Lá Chanh: [Vừa đến Quảng Châu, đặt nhầm khách sạn rồi. Boss Câu nói không thể báo giá với công ty được, kêu tôi ngủ ở ngoài đường.]
Phương Nhã Ân bình luận: [Thế hắn ngủ đâu?]
Lá Chanh: [ Sếp nói sếp có tiền, ngủ phòng tổng thống, không báo cũng chả sao.]
Phương Nhã Ân: [ Rõ ràng ý hắn là kêu cậu đến phòng tổng thống của hắn ngủ.]
Đính kèm là hai tấm ảnh Diệp Mông ngồi ăn kem trên xích đu, hình như là chắn màn hình không muốn để hắn chụp, ai ngờ người chụp rất biết bắt khoảnh khắc, trong một giây đã cho ra đời tấm ảnh này.
Lý Cận Dữ có thể tưởng tượng ra, đêm đó hai người mập mờ đến chừng nào. Nếu không, Diệp Mông cũng không chụp riêng một tấm Câu Khải ngồi hút thuốc.
Câu Khải là người biết chụp ảnh nhất trong đám bọn họ, trong nhà có nguyên căn phòng thay đồ, máy ảnh, ống kính đủ loại chất như núi. Trước đây mỗi năm Lý Cận Dữ đều tặng hắn một chiếc máy ảnh hiếm và bao nhiêu là ống kính.
Nói thật, lâu rồi không gặp, trình tán gái của Câu Khải chỉ tăng chứ không giảm.
Lý Cận Dữ cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Mông đứng bên đường, lại cúi đầu hai ba giây, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, đang chuẩn bị bước đi thì tiếng Giang Lộ Chi vang lên từ phía sau: “Em trai, nghĩ gì đó? Đi thôi.”
Giang Lộ Chi và Diệp Mông đều rất thích gọi anh là em trai. Diệp Mông gọi vậy là vì hứng thú, trêu chọc, thậm chí là mập mờ. Còn Giang Lộ Chi là thật sự xem anh nhỏ hơn mình, là kiểu đàn chị và đàn em.
Chiếc hộp đặt ở mui xe bị Lý Cận Dữ ngồi đè lên, anh nghe tiếng rắc, liền nhích qua. Giang Lộ Chi lấy yến sào và hải sản cất vào, nói với anh: “Yến sào là mua cho bà nội, con trai các cậu cũng có thể ăn. Tôi còn đặt một cây thuốc lá ở siêu thị, đến lúc đó sẽ mang hết đến tặng bà.”
Không đợi Lý Cận Dữ đáp, Giang Lộ Chi đã lập tức nói: “Đừng từ chối, lần trước là tôi sai thật, tôi nên xin lỗi hai người mới phải. Đặc biệt là bà nội, tôi đã phụ lòng bà rồi. Tôi không biết bà ăn được hay không ăn được cái gì nên mới nhờ cậu đi cùng, nếu không mua nhầm thì lại lãng phí.”
Gì gì cũng bị cô ta cướp lời nói hết rồi, Lý Cận Dữ chỉ đành quẹt quẹt mũi, lên xe với cô ta.
Giang Lộ Chi vòng xe về, đưa mắt nhìn Diệp Mông đứng bên đường, thuận miệng hỏi: “Cậu đưa đồ cho cô ấy chưa?”
Lý Cận Dữ đưa tay kéo cửa sổ lên, ừ một tiếng.
Giang Lộ Chi lái xe, thở dài một hơi, có chút bất lực nói: “Hết cách.”
Lý Cận Dữ không quá rõ cảm xúc và mâu thuẫn của phụ nữ, cũng lười phát biểu ý kiến nên vẫn giữ im lặng. Anh thu tay về, cúi đầu nhìn điện thoại, làm như vô ý hỏi: “Quan hệ giữa hai người không tốt sao? Vì cái người Câu gì đó?”
Lúc này Diệp Mông đã ôm hộp quà trắng ngồi trong xe của Phương Nhã Ân. Giang Lộ Chi thả phanh, hỏi ngược lại: “Cô ấy đẹp chứ? Cậu thấy chị đẹp, hay cô ấy đẹp?”
Tại sao phụ nữ cứ thích hỏi vấn đề này.
Lý Cận Dữ im lặng nhìn cô ta chốc lát, Giang Lộ Chi tự giễu, quay đầu đi.
“Hai người giành bạn trai sao?” Anh hỏi.
Giang Lộ Chi lái xe ra ngõ, nói: “Câu Khải là sếp của hai chúng tôi, tôi và hắn ta không có quan hệ gì hết.”
Câu Khải đã theo đuổi ai là không từ thủ đoạn, tính cách của Diệp Mông lại thẳng thắn không vòng vo, hai người này tính tình đều mạnh mẽ quyết liệt, nếu thật sự có gì đó cũng không lạ. Lý Cận Dữ cảm thấy thế giới này thật nhỏ.
Giang Lộ Chi nói: “Có điều theo tôi biết thì cô ấy và Câu Khải cũng không có gì. Câu Khải thật ra rất xem thường cô ấy. Vì cô ấy học báo chí, nhưng lại tốt nghiệp ở trường không danh tiếng. Năng lực chuyên ngành không mạnh, cũng lười phấn đấu, nhưng lại giống như một con Tiểu Cường (gián), ở đâu cũng thích ứng được. Cậu đừng thấy cô ấy bình thường vậy thôi, chứ cũng có thể liên minh với cả xã hội đen đấy.”
Lý Cận Dữ vừa nghe, vừa cúi đầu lật lại tin nhắn wechat của cô. Lúc nghe tiếng “bảo bối” ấy anh không khỏi cong môi cười. Có điều đã nửa tháng rồi cô không còn nhắn tin cho anh nữa, nghĩ đến đây môi bỗng mím lại.
Hai người có suy nghĩ khác xa nhau. Giang Lộ Chi như thể tìm được nơi trút giận, dọc đường vừa lái xe vừa thao thao bất tuyệt kể khổ với anh: “Cô ấy tìm người điều tra tôi, cho rằng tôi và Câu Khải hợp lực đuổi cô ấy. Nói thật, công ty này không phải của tôi, tôi chỉ là đối tác pháp luật mà thôi. Muốn gây sức ép thế nào thì cũng không bằng một câu nói của Câu Khải.”
“Tại sao?” Lý Cận Dữ không hề hé mắt.
“Không hiểu lắm, nhưng tôi biết con người Câu Khải có hơi biến thái,” Giang Lộ Chi nói: “Chỉ nghe nói hắn ta nói hai ba câu, hy vọng Diệp Mông đừng thay đổi, muốn Diệp Mông ỷ lại hắn, làm một con chó gọi lúc nào tới lúc ấy, sống dựa vào hơi thở của hắn. Diệp Mông không cam lòng, muốn tự mình tự lập ở Bắc Kinh, lén tự mình đi tìm khách hàng riêng bị Câu Khải phát hiện, tước hết quyền lực của cô ấy, không cho cô ấy nhận bất kỳ hạng mục nào nữa. Diệp Mông tức quá nên nghỉ việc. Câu Khải hình như không ngờ đến Diệp Mông sẽ đi, vốn cho rằng chỉ giận dỗi chơi mà thôi, bây giờ chắc lại không nỡ rồi, còn không phải sao, nói qua tết sẽ đích thân đến dỗ cô ấy mà.”
Diệp Mông vừa lên xe đã mở hộp ra xem, xem xong cũng bình thản như không, biểu cảm cũng không hề thay đổi.
Phương Nhã Ân tò mò quay đầu lại nhìn: “Là gì thế?”
Diệp Mông nhìn ra cửa sổ, lơ đễnh nói: “Máy ảnh.”
Phương Nhã Ân chậc chậc hai tiếng: “Ghê nha, không ngờ hai người cũng biết chơi thật.”
“Não cậu khi nào thì mới chịu tẩy lại đấy?” Diệp Mông dựa ra sau ghế, nhìn cô nói: “Là ảnh của hôm đi công tác Quảng Đông, hôm đó như bị quỷ ám ấy, suýt nữa là bị hắn dụ ngủ cùng rồi. Chắc hắn tưởng tớ nhìn thấy chiếc máy ảnh này sẽ nhớ lại hồi ức đẹp đẽ nào đấy, xin lỗi đi, không bao giờ.”
“Thật ra, tớ rất ủng hộ cậu quay lại Bắc Kinh, tớ cảm thấy cậu không nên ở đây.”
“Tớ không quay lại đâu, năm sau tớ sẽ lên thành phố làm việc, còn mấy ngày nữa là phải đi thuê phòng rồi.”
Phương Nhã Ân ngây người: “Thế không cưa em trai đó nữa à?”
Diệp Mông mắng: “Cái tên đó là tảng đá trong nhà vệ sinh, vừa cứng vừa hôi. Tớ mà cưa cây thì mẹ nó chứ bây giờ cây cũng đổ lâu rồi. Cậu ta còn dám ra ngoài cùng Giang Lộ Chi, cũng không sợ bị người ta kêu là người thứ ba.”
................
“Chuyện này là cháu nợ Lý Cận Dữ, cậu ấy không phải người thứ ba, lúc đó cháu đang giận bạn trai nên nghe lời bố mẹ đi xem mắt Lý Cận Dữ,” Giang Lộ Chi ngồi trong phòng bệnh, chân thành, nhẹ nhàng xin lỗi bà nội: “Sau đó, cháu lại bất ngờ nghe nói bạn trai cũ muốn kết hôn, nên quyết định đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy rồi tiền trảm hậu tấu với bố mẹ sau. Chuyện sau đó nữa thì chắc bà cũng biết rồi, nhà cháu loạn cả lên, nên cũng không thể sang đây gặp Cận Dữ được. Cho nên lần này cháu đặc biệt đến đây xin lỗi bà. Nếu trong trấn có lời đồn nào không tốt về Cận Dữ, cháu nhất định sẽ nói mẹ cháu giải thích rõ ràng với người ta.”
Ánh mắt bà cụ rõ ai oán, thở dài đến mấy lượt, cuối cùng mới xót xa nói: “Không cần, là do Cận Dữ cháu tôi không có phúc.”
Giang Lộ Chi nhìn bà cụ, vô cùng áy náy, cũng không biết nên làm thế nào mới bày tỏ được thành ý, theo bản năng quay đầu nhìn Lý Cận Dữ mới phát hiện anh đã không ở đây nữa.
Giang Lộ Chi tìm một vòng cũng không thấy, cuối cùng đành nhắn tin cho anh.
[Giang: Cận Dữ, tôi đã nói rõ với bà rồi, vô cùng xin lỗi cậu. Nếu ở trấn có người nói xấu cậu, tôi sẽ giúp cậu lấy lại thanh danh. Tóm lại, chăm sóc tốt cho bà nhé, cũng tự bảo trọng.]
Dưới cầu thang u ám, yên tĩnh, tiếng điện thoại bỗng vang lên.
Lý Cận Dữ mở khóa, ánh sáng hắt lên. Anh ngồi ở bậc cao nhất, duỗi thẳng chân đến tận ba bậc thang.
Anh nhắn lại một chữ ‘ừ’ rồi thuận tay vứt điện thoại sang một bên, vùi đầu vào đầu gối, day day huyệt thái dương.
Từ trong thang máy truyền ra tiếng nói chuyện, là một cậu y tá. Cả trấn Ninh Tuy chỉ có một cái bệnh viện Tam Giáp, cả bệnh viện cũng chỉ có một nam y tá.
“Y tá Cao, tan làm sớm thế? Hôm nay tâm trạng cũng phấn chấn phết nhỉ? Nhận tiền thưởng cuối năm rồi?”
“Tiền thưởng cuối năm nhận lâu rồi,” Y tá nam này tên Cao Dương, khóe môi phấn khích không giấu được nụ cười: “Là một chị gái tôi rất thích, mời tôi ăn cơm. Lần đi xem mắt trước đó, người ta cứ như thờ ơ với tôi, thế mà hôm nay lại hẹn tôi đi ăn tối ở Đới Ký.”
“Đới Ký, chỗ đó không rẻ đâu, xem ra Tiểu Cao nhà ta thoát ế rồi?”
“Tử vi nói sắp tới đây tôi có người yêu, không biết có chuẩn hay không, không nói nữa, chị, tôi tan làm trước nhé! Chị xem giúp tôi bệnh nhân giường số , bà nội vừa hóa trị xong, tối nay có khi sẽ nôn mửa đấy.”
Nam y tá này vừa mới tốt nghiệp, quả thực rất đẹp trai, cũng rất ngoan, cả người cũng tỏa ra ánh sáng mà Lý Cận Dữ không có. Rất nhẫn nại, dịu dàng với bệnh nhân, mỗi lần thay thuốc cho bà cụ, đều một hai gọi “bà nội” vô cùng thân thiết.
Nhưng không hiểu tại sao, hôm nay lúc cậu y tá đó đến thay thuốc cho bà nội, Lý Cận Dữ lại cảm thấy không thoải mái, trong lòng nảy sinh một cảm giác: Cậu ta cướp Diệp Mông của anh, còn muốn cướp bà nội của anh.
Nhưng Diệp Mông là của mày khi nào chứ! Không phải mày từ chối người ta rồi sao, không phải kiên quyết nói không với yêu đương sao? Không phải mày không muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống sao? Mày không muốn bất kỳ ai chen vào cuộc sống của mày và bà nội cơ mà? Không phải mày nói sẽ không bao giờ giao bản thân vào tay người khác một lần nữa sao?
Tầng thượng trống trải, không có ai đến, vô cùng yên tĩnh. Không biết có ai đó gửi tin nhắn đến, di động reo lên, màn hình sáng lên rồi tối đi trong góc nhỏ cô độc, nhìn vô cùng bi ai.
Thực ra đã lâu lắm rồi, anh không có cảm giác này.
Đầu óc choáng váng, bất an, cảm giác không giữ chặt được cái gì. Huyệt thái dương như kéo tinh thần anh xuống, đau đến không thở được.
Anh rất khó chịu.
Anh thậm chí không biết được tại sao mình lại khó chịu.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn đọng lại câu nói của Lý Lăng Bạch.
“Mày là mầm mống của tội ác, có phải mày cảm thấy anh mày san sẻ tình yêu thương với mày không? Sai rồi, Lý Cận Dữ, mày vĩnh viễn không có được tình yêu, không ai, không cái gì thuộc về mày cả. Cái ý muốn chiếm hữu của mày mạnh thật đấy, mày đúng là bệnh!”
“Mày có bệnh! Mày đúng là đồ bệnh!”
“Mày nắm giữ không được! Mày vĩnh viễn nắm giữ không được!”
............
Đầu óc như bị xâm chiếm bởi bộ mặt dữ tợn của Lý Lăng Bạch, Lý Cận Dữ cuối cùng cũng không chịu nổi, anh ôm đầu, phát ra một tiếng khó kiềm chế, là tiếng rống lên trầm thấp.
Bầu trời như bị thủng một lỗ, trời đất cũng không còn ngày đêm nữa.
Sau đó, trời tối sầm lại, màn đêm nặng nề tối tăm phủ lên trấn nhỏ. Ở trên cầu thang sân thượng cũng không còn ánh sáng nào nữa.
Lúc này, Diệp Mông ngồi ở Đới Ký, hừ một tiếng, đăng lên wechat một dòng trạng thái.
Lá Chanh: [Đới Ký đổi đầu bếp sao? A, vậy lần sau không dẫn bảo bối của mình tới đây nữa.]