Quán ăn này rất đông người, sau tiếng thét kinh thiên động địa kia, đừng nói đến đám Kiều Mạch Mạch, ngay cả những khách hàng không liên quan đều quay đầu lại nhìn hai người họ. Phục vụ cũng mang theo ánh mắt tò mò không kém bưng đĩa sủi cảo nóng hổi lên cho vị “trai đểu” kia.
Lý Cận Dữ thong thả dựa vào ghế, hệt như một tên đang nợ đào hoa thật, vẫn tư thế ta đây tung hoành tình trường đã lâu, tay lấy chai nước tương trên bàn qua, cũng không quên hỏi cô: “Có cần ớt không?”
Diệp Mông cảm thấy sau này hai người họ không thể cãi nhau được, vì Lý Cận Dữ đã nắm được bài của cô rồi, tất cả chỉ dựa vào mỗi mình tâm trạng của anh. Nghĩ vậy, cô cũng nhập vai luôn, nắm lấy cánh tay anh, khóc thút thít nói:
“Anh chạm rồi, anh chạm rồi, hai người còn chụp ảnh nữa, huhuhu. Anh là đồ đểu cáng, em ở nhà tận sức tận lực chăm sóc bà và em gái, anh thì lại ở bên ngoài cùng người con gái khác.”
Lời vừa thốt ra, Lý Cận Dữ thực sự bị miệng người ngoài phỉ báng cho hết lời, nhận lấy cả chục cái trừng mắt. Quần chúng xung quanh không ngờ đến, có điều trong cái hóng hớt còn phóng ra cả ánh mắt ngưỡng mộ.
Lý Cận Dữ nghe xong đen mặt, có cần diễn sâu để nói xấu anh như vậy không. Anh vốn đang nhàn nhã nhét một miếng sủi cảo vào miệng, nghe đến đây, lập tức bỏ xuống, nửa thật nửa giả uy hiếp: “Thiếu đòn phải không?”
Diệp Mông tựa như trúc trong rừng, kiên định diễn tiếp vai này: “Em phải chia tay anh thôi, nhưng anh trả lại vạn em gái anh nợ em cho em đã. Em gái anh vừa hay đang ở bên kia đúng không? Em đi nói thẳng với con bé luôn.”
Kiều Mạch Mạch cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ. Cô hình như đúng là có vấn đề. Hai tên đó vừa thanh toán xong chuẩn bị rời đi, Diệp Mông đã rất nhanh nhẹn chạy đến túm lấy Kiều Mạch Mạch, cười hề hề nói với bọn họ: “Hai vị đại ca, xin chờ một chút.”
Kiều Mạch Mạch bất ngờ bị Diệp Mông kéo lại, cuối cùng cũng có chút cảm giác, tê tái ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt khô như biển chết bất chợt lóe lên tia bối rối, phản ứng đầu tiên là muốn trốn đi.
Diệp Mông khẽ gõ lên cổ tay cô, ý bảo cô đừng hoảng hốt.
Kiều Mạch Mạch cứng người.
Toàn thân cô bé lạnh ngắt, như một bộ xương khô không còn mạch máu nào. Tim Diệp Mông cũng đập thình thịch, như thể đang nắm phải một cành cây khô không còn sức sống. Diệp Mông sợ hai tên kia nhìn ra sơ hở, trực tiếp nói với cô bé: “Kiều Mạch Mạch, chị và anh em chia tay rồi, vì thế xin em trả vạn cho chị.”
Cả một buổi chiều, Kiều Mạch Mạch bị hai tên tự nhận là “thợ chụp ảnh” người mẫu cơ thể uy hiếp cô chụp những tấm ảnh không đường hoàng, bọn chúng vuốt ve trên người cô kêu để tìm cảm hứng, rồi đe dọa không nghe lời sẽ công bố những bức ảnh nhạy cảm bọn chúng ép buộc cô chụp, giở mấy trò BDSM (Body shaming: làm nhục thân thể) trên người cô bé.... cô kinh hãi, hoảng sợ, thét chói tai trong vô vọng.
Kiều Mạch Mạch không hẳn là một cô gái bảo thủ, cũng từng yêu qua nhiều người, cũng tương đối phóng khoáng, cho nên lúc đầu bạn trai tìm cô, cô thoải mái đồng ý, người mẫu cơ thể cũng được xem là một nghề hái ra tiền. Ai ngờ gặp phải hai tên biến thái, trong hai chiếc máy ảnh kia đều là ảnh của cô.
Kiều Mạch Mạch toàn thân tê tái, nhưng cô vẫn cảm giác được, Diệp Mông đang nắm lấy tay cô, nhẹ gõ ba cái.
Đây là ám hiệu giữa cô và anh họ, trước đây lúc cùng anh họ chơi thoát khỏi mật thất, hai người đã giải được một mật mã, viết tắt là BHP.
Đừng sợ, anh ở đây.
Kiều Mạch Mạch khống chế cho toàn thân thôi không run nữa, thấp giọng nói: “Em không có tiền.”
Diệp Mông bình thản, cười cười: “Không có tiền, thế thì em không được đi, bây giờ chị không muốn ở cạnh anh em một phút một giây nào nữa, ngay lúc này, chúng ta nói rõ ràng hết với nhau, tiền em nợ chị rốt cục khi nào em mới trả?”
Kiều Mạch Mạch nhìn quanh một vòng, không thấy Lý Cận Dữ, trong lòng có hơi hoang mang, lại sợ liên lụy đến Diệp Mông, chỉ đành lắp bắp nói: “Em..... em lát nữa.... còn có việc.”
Diệp Mông hướng ánh mắt về phía hai tên kia, cố gắng cười đến ngây thơ, nói với Kiều Mạch Mạch: “Rất xin lỗi em, chị đành báo cảnh sát thôi, tiền anh em với em nợ chị, chị chỉ đành nhờ cảnh sát xử lý vậy. Đừng trách chị không niệm tình cũ, là do thằng anh của em đểu quá.”
“Không cần báo cảnh sát,” Một trong hai tên kia bỗng lên tiếng: “Tôi và người anh em này ra sau ngõ hút điếu thuốc, hai người mau mau nói chuyện tiền bạc cho nó rõ ràng đi.”
Hai tên kia nói xong đi về phía ngõ, tên hơi lùn tính cảnh giác rất cao, lâu lâu lại quay đầu nhìn Diệp Mông, nghi ngờ: “Sẽ không xảy ra chuyện chứ anh?”
Tên cầm giá chụp ảnh nói: “Xảy ra chuyện mày không biết chạy à, chắc sẽ không sao đâu, Kiều Mạch Mạch thiếu tiền như vậy, nó không dám nói gì về chúng ta với cô kia đâu, tự cắt đường sống của mình, trừ phi nó không muốn ở lại trấn nữa. Yên tâm đi, làm ngành này thì làm gì có đứa con gái nào trong trắng đâu, cứ trông chừng chúng, nếu có tình huống xấu thì chúng ta cứ chạy trước. Sau này quay lại xử chết con đ thối Kiều Mạch Mạch.” Nói xong, mắt y lóe lên một tia tàn nhẫn.
“Con đ thối.” Tên lùn cũng mắng theo một câu.
Hai tên đứng ở ngõ, vừa mắng người vừa hút thuốc, thuốc vào trong phổi khiến tinh thần chúng phấn chấn, ánh mắt dần lộ rõ vẻ thô tục, mắt lóe lên màu xanh lục, như hai kẻ ẩn nấp trong bóng tối chờ thời cơ đi săn. Tên lùn đạp một chân lên tường, thô lỗ nhổ nước bọt: “Haha, không biết con kia có làm không nhỉ, dáng người của nó đỉnh hơn con Kiều Mạch Mạch nhiều, điện nước đầy đủ, còn có cặp đùi kia, vừa bước vào là em để ý ngay. Lần sau, phải tìm một đứa dụ nó đến.”
Diệp Mông cầm điện thoại mở máy tính tính toán, rất nghiêm túc nói với Kiều Mạch Mạch vạn đó nếu phân ra trả theo kỳ thì bao lâu mới hết nợ, mỗi kỳ phải trả bao nhiêu.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, Kiều Mạch Mạch không khỏi sinh ra cảm giác hình như mình nợ chị gái này vạn thật, cô nhìn xung quanh: “Anh em đâu?”
Diệp Mông không ngẩng đầu lên, lướt lướt điện thoại: “Không biết, chắc là về nhà ngủ rồi cũng nên.”
“Thế chúng ta ngồi đây làm gì?”
“Đợi.”
“Đợi cái gì?”
Diệp Mông cúi đầu nhìn thời gian: “Đợi đến giờ , đợi mấy bà cụ ở quảng trường khiêu vũ xong.”
Đây là ngõ hình chữ L, dài đến cả cây, đuôi L dẫn đến cửa sau của một hộ gia đình giàu có, nhưng sau này hộ này chuyển đi Quảng Đông, cả khu trở thành bãi đất trống, kết quả mấy năm trước lại có một người chết ngay chỗ đó, chủ đất cho rằng khu này có điềm nên niêm phong lại cửa sau, thành ra chỗ này trở thành ngõ cụt, bên trong cũng không lắp camera.
Nhưng ở hộ dân cư đối diện con ngõ thì có lắp camera, có thể thu lại được toàn bộ phần I của chữ L, bên trong không có người ra, người bên ngoài đi vào nếu dò camera sẽ nhận diện được vô cùng rõ ràng.
Lý Cận Dữ lười biếng dựa vào bức tường cuối ngõ, một tay đút túi, một tay nhặt quả bóng chày không biết từ đâu ra, đập lên đập xuống dưới đất, có vài người qua lại rồi trả lại sự yên ắng cho con hẻm, chỉ có thể nghe thấy tiếng quả bóng đập xuống đất, nhưng không thấy người.
Hai tên kia nghe được tiếng bóng, hoang mang.
“Anh, anh nghe thấy không?”
“Có người đập bóng ở phía sau thôi mà, mày hoảng cái gì. Có tật giật mình à?”
“Em không giật mình, tuy là chúng ta chưa làm gì đến mức xấu xa, nhưng con đ thối đó mà tìm cảnh sát thật thì mấy tấm ảnh mình chụp đó, cũng rắc rối lắm.”
“Sợ thì mày đừng có làm!” Tên kia mắng một câu, cười khinh bỉ: “Vừa nãy không phải cũng lớn mật lắm sao, còn muốn dụ dỗ con kia mà?”
Tên cầm chân máy chêm thêm một câu: “Yên tâm, chỉ là vài tấm ảnh, không sao đâu.”
giờ phút, Lý Cận Dữ vẫn thản nhiên, ung dung đập bóng, cuối cùng liếc nhìn thời gian, con hẻm vang lên đủ tiếng tạp âm, chắc là các bà cụ đang rời khỏi quảng trường.
Lại qua một phút nữa, lúc này người tập trung đông nhất, các bà chen chúc nhau xuyên qua con ngõ, có thể vừa vặn che kín camera, nhưng anh vẫn chú ý đến góc quay.
“Sự đông đúc của các bà cụ em có thể hiểu, dù gì các bà cũng ưa thích chen chúc đi cạnh nhau, nhưng dựa vào chiều cao của các bà, có thể che được anh em sao?” Kiều Mạch Mạch hỏi.
Trực giác Diệp Mông cho rằng không thể, nhưng Lý Cận Dữ nói có thể, anh nói được thì tức là được, chắc anh đã tính toán kỹ góc độ rồi. Có điều năng lực quan sát của Lý Cận Dữ vẫn làm Diệp Mông kinh ngạc, dù gì không phải ai cũng có thể nhớ được chuẩn xác thời gian nghỉ ngơi tập luyện của các bà cụ và góc độ của camera. Anh bình thường chắc rảnh lắm, cái tiểu tiết này mà cũng soi ra được.
“Kiều Mạch Mạch, em muốn báo cảnh sát không?” Diệp Mông nhìn cô, hỏi.
Kiều Mạch Mạch ngây người, như thể không ngờ Diệp Mông sớm đã nghĩ ra, chua chát nói: “Hai người đều đoán ra rồi?”
Diệp Mông khoanh tay, dựa vào ghế: “Những người có mắt nhìn ở đây chắc đều đoán ra được hai tên kia giở trò. Chỉ có điều bọn họ không muốn tự chuốc phiền phức, anh ấy là anh trai em, anh ấy cũng hết cách.”
Kiều Mạch Mạch rốt cục cũng hiểu được ý đồ của hai người họ, tốn công tốn sức giả vờ cãi nhau trước mặt mọi người, lại lợi dụng các bà cụ đi tập về để tránh camera. Nếu không phải vì nghĩ cho thể diện của cô, hai người họ cứ trực tiếp báo cảnh sát rồi thong thả đợi cảnh sát đến xử lý. Nhưng nếu làm vậy, chắc cô không còn mặt mũi nào mà sống ở đây nữa rồi?
Môi Kiều Mạch Mạch nứt nẻ, như dính chặt lại với nhau, hồi lâu mới mấp máy môi nói: “Anh em dẫn họ vào ngõ là để xóa ảnh sao?”
“Chứ chả lẽ đánh bọn họ một trận chắc? Cái thân thể yếu đuối của anh em chịu nổi sao?” Diệp Mông cúi đầu nhìn thời gian, gõ gõ lên bàn: “Có điều phải dùng thủ đoạn đặc biệt một chút, chỉ đành che camera lại. Chị đi lái xe đến đây, chắc anh em cũng sắp ra rồi.”
“Người anh em, cậu nói thật sao? Cậu thật sự có đường?”
Hai tên kia ngậm thuốc, nhìn nhau không dám tin, tên cầm chân máy thuận tay đưa cho Lý Cận Dữ một điếu thuốc, anh không nhận, tay vẫn đút vào túi, dựa người vào tường, lơ đễnh đập bóng, cười cười: “Có, biết web đen không?”
Tên cầm chân máy nói: “Biết, nhưng không rõ mấy tên khách hàng trên đó có đáng tin không?”
“Nói thế này, bình thường các ông tiếp xúc với khách hàng đều qua qq, wechat, là tên thật hết, nên kiểu gì cũng bị bắt. Chỉ có web đen mới đảm bảo, vì ở trên đó thông tin đều là ảo, phía cảnh sát cũng bó tay.”
Có thể nói, web đen có một lượng khách đông đảo, nếu chúng mở một kênh trên đó thì có thể giàu to. Nhưng vòng thẩm tra của web đen cũng rất nghiêm ngặt, đề phòng có cảnh sát nằm vùng thâm nhập lúc nào không hay, thông thường rất khó để mở nguồn tiêu thụ trên web đen, chúng thực ra cũng đang tìm đến con đường này.
Có điều chúng vẫn cảnh giác hỏi: “Sao tụi này có thể tin cậu được?”
Lý Cận Dữ cúi đầu mở di động, nhập một địa chỉ giả vào, trang chủ bỗng chốc hiện ra trang web màu xanh, toàn là tiếng Anh, anh nhanh chóng nhập mật mã, đăng nhập vào tài khoản, đưa cho chúng xem ảnh tối qua vừa mua, thản nhiên hỏi: “Người anh em, đã tin chưa?”
Hai tên kia chậc một tiếng, không ngờ anh trai này cũng xem mấy thứ kích thích gớm.
Tên lùn nói: “Bạn gái cậu đẹp thế mà còn phải đi xem hình à?”
Anh hừ một tiếng, cất điện thoại vào túi, dựa vào tường, lười biếng tung hứng quả bóng trong tay: “Nếu không phải vì em tôi, tôi thèm quản đấy, con bé đã cầu cứu tôi rồi, hết cách, người làm anh cũng đành làm tròn bổn phận, đúng không?”
Như nếu nghĩ kỹ lại, màn giao dịch này cũng không hề lỗ. Kiều Mạch Mạch chỉ là một trong những người mẫu của chúng, Lý Cận Dữ cũng chỉ yêu cầu xóa ảnh cô, đối với chúng mà nói không có thiệt hại lớn. Mà nếu có thể nhân cơ hội này đổi một kênh trên web đen thì có thể mở ra một lượng khách hàng tiềm năng. Dù tên nhóc có lừa bọn chúng đi nữa, thì cũng chỉ là mất đi cô mẫu nhỏ Kiều Mạch Mạch mà thôi, màn giao dịch này, nghĩ thế nào cũng thấy lợi.
Tên cầm chân máy vẫn còn giữ lại sự cảnh giác cuối cùng: “Vậy thế này, cậu giúp bọn này liên lạc mở đường trước, chúng tôi nhất định xóa ảnh cho em cậu.”
Lý Cận Dữ cúi đầu cười, vẻ mặt lơ đễnh: “Các người không có tư cách nói điều kiện với tôi. Kiều Mạch Mạch chỉ là em họ tôi, không phải vợ mà cũng không phải em ruột tôi, tình cảm giữa tôi và con bé cũng không sâu sắc đến thế, các người xóa hay không, giao dịch hay không, kiếm tiền hay không, tôi sao cũng được.”
Woa, đúng là trai đểu chính hiệu. Người xấu thì sợ cái gì, chính là sợ những tên đểu đến mất cả tính người. Lúc này đây, thế chủ động hoàn toàn nằm trong tay Lý Cận Dữ.
“Không làm thì tôi đi đây.” Lý Cận Dữ vứt quả bóng, xoay người rời đi.
“Đợi chút đã.” Tên cầm chân máy trầm ngâm chốc lát, nghiến răng, thoải mái nói: “Xóa, bây giờ xóa luôn, cậu giúp bọn này mở một kênh trên web đen đi.”
Tên lùn dường như còn hơi do dự, ngập ngừng nói: “Anh! Sao anh biết tên này đáng tin hay không!”
Tên cầm chân máy xem như không nghe thấy, lấy thẻ nhớ trong máy ra, trong lòng hạ quyết tâm: “Nó có đòi hết ảnh đâu, chỉ có Kiều Mạch Mạch thôi, thế thì dù có bị lừa chúng ta vẫn có hàng khác, đưa thẻ trong máy mày cho nó đi.
Lý Cận Dữ cầm hai thẻ nhớ: “Sao tôi biết được hai người không sao lại bản khác, Baidu Cloud đâu?”
“Đã kịp sao lưu gì đâu, ảnh iếc trong này hết, mấy cái thẻ đều mới đổi, chỉ có mỗi ảnh của em họ cậu.” Nói rồi, y còn mở Baidu Cloud ra, mở cả di động ra: “Xóa sạch sẽ rồi.”
“Được, đợi tin tức của tôi.” Lý Cận Dữ xoay người rời đi.
Tên lùn vẫn thấy tức giận, nói sau lưng anh: “Cái thằng đến người thân còn không nhận như nó, anh, chúng ta đừng để bị lừa!”
Con ngõ nhỏ rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, góc tường không có đồng nát vứt lộn xộn, cả đường là tường lát gạch, góc tường có cây mai vàng, màu vàng kiều diễm, đứng độc lập với xung quanh. Một đóa hoa vàng rơi xuống đất, thanh khiết như một cô gái nhỏ vừa bước ra đời.
Diệp Mông đã lái xe đến đầu ngõ, lúc Lý Cận Dữ rẽ qua góc ánh đèn xe đã hắt vào, chiếu sáng con ngõ nhỏ đen tối, ánh sáng thậm chí còn hơi chói mắt, hai tên kia nhìn theo bước chân thong thả của Lý Cận Dữ, anh như nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng quay lại đi đến chỗ bọn chúng.
Ánh đèn xe chiếu sáng từ phía sau lưng anh, khiến khuôn mặt anh cũng rõ ràng hơn, hai tên kia nhận ra khuôn mặt anh rất anh tuấn, phong lưu, ánh mắt lại một màu lạnh lẽo.
Tên lùn còn chưa phản ứng lại, đã bị Lý Cận Dữ túm lấy cổ áo dí vào tường, hơn nữa còn nhẹ nhàng thay hắn phủi phủi bụi trên vai, cười nói: “Thằng không nhận người thân như tao chỉ nhận bạn gái thôi, lần sau còn nhìn chằm chằm vào đùi bạn gái tao xem, có tin tao móc mắt mày ra mà thần không biết quỷ không hay không.”