“Anh, anh đăng lên wechat à?” Kiều Mạch Mạch đẩy mọi người ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Cận Dữ.
Lý Cận Dữ mặc một bộ thể thao màu trắng, sạch sẽ đến chói mắt, thu hút ánh nhìn của mấy chị em trong hội. Ánh mắt mấy cô gái kia không rời khỏi người anh một giây, còn nói bóng gió, hỏi thăm Kiều Mạch Mạch xem anh đã có bạn gái chưa. Kiều Mạch Mạch không biết có phải bị Diệp Mông mua chuộc hay không, mà rất nghiêm túc tuyên bố anh mình đã có một cô bạn gái thần tiên tỷ tỷ, vừa xinh đẹp giàu có lại còn sủng anh ấy lên tận trời. Đám chị em của cô vừa ngưỡng mộ, vừa thất vọng, không cam lòng, thậm chí còn có ý nghĩ rất không đúng mực là đến xin add wechat.
“Anh của Kiều Mạch Mạch đẹp trai quá đi.”
“Kiểu như anh ấy không thể dùng từ “đẹp trai” để hình dung nữa rồi. Bàn tay đó, yết hầu đó, kia là dấu hôn sao? Mẹ, tôi đi chết đây, quá đỉnh.”
Hội chị em cứ vậy hăng hái trao đổi riêng với nhau.
Nam thần giữa nhân gian ở bên kia đã kéo cổ áo lên tới cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi, thản nhiên “ừ” một tiếng đáp lại Kiều Mạch Mạch.
“Có phải anh không biết trên wechat đăng một lần được tấm lận không,” Kiều Mạch Mạch khó hiểu, xoay người lại bày cho anh: “Anh mà cứ đăng từng tấm từng tấm như này là bị người ta chặn wechat đó.”
“Ờ.” Nam thần cầm di động lên, lười biếng cúi đầu liếc một cái.
Lúc này, Diệp Mông đã đặt được hành lý vào phòng, còn chưa kịp dọn lại, chỉ cởi vội chiếc áo khoác vắt lên sofa rồi tìm một chai rượu nho trong tủ mời Thai Minh Tiêu. Có điều tìm mãi mà không thấy cái mở nắp chai đâu, đành quỳ xuống sờ soạng khắp nơi, Thai Minh Tiêu cười, đỡ cô đứng lên nói: “Được rồi, cả người đầy bụi rồi kìa, ngày mai tôi tìm người giúp cô dọn dẹp lại phòng, hôm nay muộn rồi, đi ngủ đi. Ngày mai phải đi gặp vị khách Hoa kiều đó nên cô nghỉ sớm đi, không vội chuyện này làm gì. Hôm nay tôi qua đây là để nói, bất kể chuyện thế nào, tôi rất hoan nghênh cô quay về.” Nói xong cho rất nho nhã bước đến ôm cô một cái thật chặt.
Diệp Mông cười cười, cất rượu lại, nói cảm ơn. Hai người lại dựa vào tủ rượu trò chuyện về tình hình gần đây, Thai Minh Tiêu thấy cũng đã muộn liền đứng dậy tạm biệt ra về, trước khi đi dường như nhớ ra gì đó, đứng trước cửa nói: “Diệp Mông, tuy hai chúng ta biết nhau qua Câu Khải, nhưng tôi thật sự xem cô là bạn, cũng rất hy vọng cô có thể ở lại.”
Thai Minh Tiêu là người mang ánh sáng rực rỡ, thoải mái. Bên cạnh anh ta không thiếu những tri kỷ xinh đẹp như Diệp Mông, nhưng tình cảm của anh ta rất vô tư, cũng rất rõ ràng, không hề tính toán như Câu Khải. Diệp Mông không phải hình mẫu anh ta thích, nhưng là một trong những người phụ nữ mà anh ta nể.
Hai người họ có một điểm rất giống nhau, với ai cũng có thể châm chọc, đùa cợt nhưng biết chừng mực, không khiến người ta phản cảm. Câu Khải nói dù cả hai người họ có bị vứt ở tận châu Phi, mắc rào cản ngôn ngữ đi nữa thì có lẽ vẫn sống tốt đến mức có thể làm một tù trưởng nhỏ. Vì cả hai điều am hiểu sâu sắc nhược điểm của con người. Thai Minh Tiêu là phó giám đốc, phụ trách duy trì quan hệ khách hàng, còn Diệp Mông được chính anh ta đề bạt lên. Duy trì quan hệ khách hàng cũng cần một nền tri thức vô cùng lớn, cả hai không dám nhận là thu hoạch đầy đủ, nhiều lắm cũng chỉ tầm một nửa, nhưng chỉ cần hợp tác lại với nhau thì đừng nói là điên đảo trời đất mà thậm chí làm cho , người đi vào trạng thái mơ màng cũng không thành vấn đề. Thai Minh Tiêu và Diệp Mông là hai cái tên đứng đầu lĩnh vực quan hệ khách hàng, còn có một cái tên couple rất kêu là “Quán ăn đêm.”
Lúc đầu nếu không phải do Câu Khải đứng sau thao túng thì sau khi từ chức, Diệp Mông vẫn được không ít công ty săn đón. Nhưng bằng cấp và xuất thân của Diệp Mông không có gì xuất sắc, lại đột nhiên bộc lộ tài năng khiến Câu Khải vô cùng tức giận. Hắn bắt đầu cảm thấy, may mắn này đến với Diệp Mông quá dễ dàng. Trừ khi Diệp Mông không ở lại Bắc Kinh nữa, còn đã ở thì phải là ở cạnh anh ta. Cho nên Diệp Mông không nói nhiều, lập tức về quê.
Sau khi Thai Minh Tiêu đi về rồi, Diệp Mông cũng lười động tay chân, dựa vào sofa hút thuốc, tiêu tan đi mệt mỏi. Cô hút thuốc không có quy luật gì, cũng không phải nghiện, đôi lúc đến mười ngày, nửa tháng mới muốn hút một điếu, lâu lâu rảnh không có chuyện gì làm, nhịn không được hút một điếu.
Cô kẹp điếu thuốc trên ngón tay dài, ngũ quan thanh tú, xinh đẹp, không phải là kiểu diêm dúa, lòe loẹt, mà là thành thục, sạch sẽ, lúc khoác lên mình tây trang nhìn sẽ vô cùng lạnh lùng. Chỉ có điều lúc cô hút thuốc, ánh mắt mệt mỏi, như đóa hồng rệu rã. Cô làm gì cũng chậm rãi, thấy rõ được vẻ mệt mỏi, chán chường trong mắt cô.
Kiểu phô trương lúc này của Lý Cận Dữ trong mắt Diệp Mông chỉ như một đứa con khi không được cho kẹo. Cô xưa nay chưa bao giờ so đo với bạn trai, nói thật, cô đã hẹn hò với nhiều em trai đến vậy rồi, cũng chưa từng nghiêm túc ghen tuông vì cậu nào bao giờ. Con người cô đối nhân xử thế quá thuần thục rồi, có cả cách nhìn chín chắn trong tình yêu, hơn nữa cô cũng rất bao dung, chỉ cần không phải là chuyện gì quá mức, có thể nhịn được cô đều sẽ nhịn. Điều không hay ho nhất khi yêu đương với người nhỏ tuổi hơn chính là, những cậu em sẽ không có sự bao dung quá lớn, ngược lại tính chiếm hữu lại quá mạnh.
Nhưng nếu một khi đã làm Diệp Mông phải ghen rồi, thì sẽ đi đến kết cục chia tay. Con người Diệp Mông có những lúc rất vô tình, không ai vì thiếu đi một ai mà sống không nổi, người đến sau sẽ ngoan hơn thôi. Thế cho nên khi đám em trai dám ngồi lên đầu cô, khiến Diệp Mông hết kiên nhẫn, thì sẽ đứng dậy ra đi.
Cho nên hút hết hai điếu thuốc, tâm trạng Diệp Mông vô cùng bình tĩnh, như là không có chuyện gì, gửi cho Lý Cận Dữ một tin nhắn.
[Mông: Em đến rồi, rất mệt, ngủ ngon bảo bối.]
Lý Cận Dữ cảm thấy cú đấm mạnh mẽ của mình hình như đã mốc lên rồi, không khác gì đấm vào một đám bông gòn. Đấm vào nước còn có cảm giác, có âm thanh, mà lúc này chỉ là khoảng không trống rỗng. Anh ngồi một góc ở sofa, vứt điện thoại xuống, cạch một tiếng rơi trên bàn, hít vào một hơi, anh nghiêng người lấy gói thuốc trên bàn trà, rút ra một điếu, cướp bật lửa từ tay người anh em vừa bày ra kế hoạch này cho mình, nói: “Cô ấy ngủ rồi.”
“Không ghen hả?”
Anh rít một hơi thuốc: “Không.”
“Má nó,” người anh em phun ra một câu, lông mày chau lại, dường như vô cùng kinh ngạc: “Chị gái này...”
Lý Cận Dữ gác tay lên sofa, cười cười.
“Hay là, cậu qua ôm một em gái, tôi chụp ảnh cho rồi kêu Kiều Mạch Mạch gửi cho cô ấy, cậu tự đăng thì chỉ là kích động bình thường, dù cô ấy có ghen cũng nhịn không nói đâu.”
“Không đi.”
Ánh mắt mấy em gái kia chưa từng rời khỏi người anh, nhìn anh hút thuốc, nhìn anh nói chuyện với bạn, Lý Cận Dữ ngược lại không có cảm giác gì.
Người anh em kia lại đề nghị: “Hay là cậu ôm Kiều Mạch Mạch đi, tôi không chụp mặt, để Kiều Mạch Mạch úp mặt trong lòng cậu ấy. Vậy cũng được mà, em họ.”
Lý Cận Dữ bắt đầu chửi thầm trong lòng, duỗi người, đá đá chân.
Kiều Mạch Mạch chụp xong ảnh, mơ hồ nhìn anh: “Anh, anh chắc chắn muốn tìm đường chết như thế này sao?”
Lý Cận Dữ trong lòng cũng không chắc chắn lắm, nhưng người anh em bên cạnh lại một mực nói: “Thế này không phải là tìm đường chết, Lý Cận Dữ mới yêu lần đầu, cậu ấy không có cảm giác an toàn là chuyện bình thường. Hơn nữa theo kinh nghiệm của người đã từng trải qua hai mối tình khắc cốt ghi tâm là tôi đây, thì người phụ nữ yêu cậu thật lòng sẽ vô cùng cảnh giác với những người khác giới xuất hiện bên cạnh cậu trong vòng mét, họ sẽ dùng hết óc quan sát của mình để cảnh giác hơn nữa còn ngay lập tức hạ gục mục tiêu.”
“Ghê vậy?” Lý Cận Dữ nghe xong cũng thấy rất ngưỡng mộ.
Người anh em trưng vẻ mặt “cậu đúng là chưa bước vào đời mà” nhìn Lý Cận Dữ: “Phụ nữ mà đã ghen tuông thì có thể từ động vật đơn bào mà tiến hóa thành kiểu phi nhân loại luôn đấy. Nếu không ghen thì một là người đó lười tiến hóa, hai là không thích cậu.”
................
Sáng hôm sau lúc Diệp Mông tỉnh dậy, theo bản năng cầm lấy điện thoại lướt wechat đầu tiên, kinh ngạc đến ngây người.
Tên tiểu súc sinh này còn đăng cả ảnh selfie. Cái tấm selfie này nhìn cũng đểu quá rồi? Môi Lý Cận Dữ vốn nhìn đã hơi đểu, lúc không cười thì nhìn lạnh lùng vô cùng, nhưng lúc cười lên thì như thiếu niên tỏa sáng. Nhưng giống như tấm ảnh này, mím mím hơi cong vành môi lên, nhìn vừa đểu đểu vừa không đứng đắn. Lại thêm góc chụp này, hình như là chụp từ trên xuống. Nhìn không khác gì trai đểu đang câu cá. May mà anh còn chưa dùng filter, nhưng ảnh gốc nhìn càng chảnh hơn.
Diệp Mông nhịn không được muốn bình luận một câu: “Đã thấy chưa, trai đểu chính là thế này.”
Lý Cận Dữ đừng nói là selfie, lần trước anh chụp được hai tấm hai người hôn nhau, Diệp Mông sau đó muốn trộm lại ảnh đó, vô ý lật qua album ảnh của anh, phát hiện trừ hai tấm ảnh hôn nhau ra, những tấm còn lại đều là phong cảnh. Càng đừng nói anh tự đăng hình selfie lên wechat, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có, nên đám bạn trên wechat thay nhau like và bình luận dưới ảnh anh. Không like không biết, vừa nhìn số like thì suýt hú hồn, hóa ra bạn chung của cô và Lý Cận Dữ rất nhiều, có điều đa số là mấy chị em gái, xem ra ở quán bar anh cho nhiều người add nick thật.
Dương Thiên Vỹ, Kiều Mạch Mạch, Phương Nhã Ân, Giang Lộ Chi, Lưu Nghi Nghi và một loạt các bạn chung ABC khác đang thay nhau like cho anh. Phía dưới bài đăng, có thể nhìn thấy bình luận từ các bạn chung.
[Tiểu Dương Sinh Tiên: Anh, vào đội của em, không cần làm gì hết, dùng mặt đánh vào bàn phím cũng được, đảm bảo hot.]
[Lưu Nghi Nghi: Đẹp trai quá. Hihi.]
[Giang Lộ Chi:?]
[Fang: Cậu có người anh em họ nào trạc tuổi cậu không?]
[LCD rep Fang: @Dương Thiên Vỹ]
[Fang rep LCD: Cút.]
[Lưu Nghi Nghi:.........]
[Tiểu Dương Sinh Tiên rep Fang: Sao em lại phải cút chứ.]
Bà nội của Diệp Mông cũng bình luận.
[Vũ San : Nhìn rất có tinh thần, cậu nhóc à.]
[LCD rep Vũ San : Cảm ơn bà nội.]
Bà cụ rất biết dùng wechat, avatar còn để ảnh hồi Diệp Mông còn học sinh. Bà cụ còn rất thích quét wechat ở gần mình, lâu lâu có vài người đàn ông thông qua mục “tìm gần đây” vào hỏi: “Avatar wechat là em luôn à?” Bà cụ nhắn lại: “Cháu nội tôi.” Đa số đều không tin, rep lại: “Đúng là biết đùa, chị gái xinh đẹp thật đấy.” Bà cụ xem như họ đang khen Diệp Mông: “Từ nhỏ đã đẹp rồi.” Lúc đầu bà cụ cũng ngây ngô rep lại như thường, nói đến cuối cùng mới biết rốt cuộc đám này có ý gì, nổi giận đùng đùng xóa chức năng “tìm gần đây”, tụi bây nghĩ tụi bây là ai, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Mọi chuyện thuận lợi hơn cả Diệp Mông dự đoán. Kiểu em trai ngoan ngoãn như Lý Cận Dữ, đúng là quá dễ lấy lòng người lớn.
Diệp Mông cũng đăng hai dòng trạng thái.
[Lá Chanh: Tay anh không phải tay, là sự dịu dàng của gió xuân.]
[Lá Chanh: Vai anh không phải vai, là đỉnh núi Anpơ.]
Diệp Mông vốn muốn đăng hai câu cho vui rồi thôi, chắc Lý Cận Dữ cũng không để ý đến cô, không ngờ, lúc cô đang đánh răng, điện thoại đặt trên bồn rửa mặt bỗng có thông báo đến, mắt cô bỗng nháy liên tục, theo bản năng mở ra xem.
[LCD: Chân anh còn có thể đưa xích đu nhé.] ()
—————-
(): Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc thì đưa xích đu là ẩn dụ một tư thế khi yêu.