Diệp Mông vốn muốn nhắn cho anh một tin báo mình vừa xuống máy bay, nhưng nhìn đồng hồ đã giờ sáng, sợ đánh thức anh, do dự trong chốc lát. Thai Minh Tiêu đã đánh xe đến, hạ kính xuống nói với cô: “Lên đi, tôi đưa cô về.”
Bánh xe lăn nhẹ trên đường, Diệp Mông ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa, quyết định sáng sớm mai sẽ gọi cho anh.
Thai Minh Tiêu chỉnh nhỏ radio, quay đầu hỏi cô: “Sao tôi cứ thấy lần này cô quay về đã thay đổi rất nhiều.”
Diệp Mông thu hồi ánh mắt, bất giác đáp: “Có sao?”
“Có.” Thai Minh Tiêu gật gật đầu, thành thật nói ra hoài nghi trong lòng: “Sao bỗng dưng lại đi kết hôn vậy?”
Giữa Diệp Mông và Thai Minh Tiêu cũng xem như là không giấu gì nhau, cô thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản.
“Câu Khải tới tìm tôi, bị anh ấy nhìn thấy, sau đó anh ấy biết tôi sắp quay về Bắc Kinh, không có cảm giác an toàn nên ầm ĩ đòi chia tay, tôi không muốn chia tay, hỏi anh ấy có bằng lòng cược với tôi một ván không. Sau đó..... liền đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Thai Minh Tiêu cũng không ngạc nhiên, như thể chuyện cô làm “cũng đúng, kiểu phụ nữ một khi đã đụng tới công việc là bận đến không quan tâm bất kỳ ai như cô, sợ là người ta bị cô lạnh nhạt hai ba hôm, về nhà đã thấy anh ta có con với người khác rồi.” Thai Minh Tiêu từng thấy bộ dáng hô mưa gọi gió trước mặt khách hàng của Diệp Mông nhiều đến nỗi không tưởng tượng ra được lúc cô hẹn hò, yêu đương sẽ như thế nào. Anh bẻ lái, lại hỏi một câu: “Xem ra người đàn ông này có ảnh hưởng rất lớn đến cô đấy, quen nhau thế nào?”
“Quen trong bệnh viện.”
Thai Minh Tiêu chau mày: “Thiên sứ áo trắng à?”
Diệp Mông bật cười, thần bí đáp: “Thiên sứ áo đen.”
Thai Minh Tiêu nhìn vẻ mặt hiếm có của cô, cũng cười theo, nửa đùa nửa thật: “Không biết còn tưởng cô lấy Diêm Vương ấy chứ.”
“Cũng gần như là thế, dù sao cũng là một vị tiểu Diêm Vương không để người ta bớt lo chút nào.” Diệp Mông bất lực thở dài một hơi.
“Được rồi, nhìn cô rõ ràng là rất thích,” Thai Minh Tiêu vừa nhìn đã hiểu, cười mắng cô rõ ràng nhặt được hàng cực phẩm còn khoe mẽ: “Lần sau dẫn đến gặp mặt nhé, ít nhất cũng để người anh em của tôi biết rốt cuộc thua người đó ở đâu?”
“Ừm, nói sau đi, chưa chắc anh ấy đã chịu.”
“Sao lại không chịu, cô cứ dẫn anh ta đến, tôi phụ trách làm cầu nối cho anh ta hiểu văn hóa tiềm tàng của Bắc Kinh, chắc chắn anh ta sẽ muốn ở lại đây.” Thai Minh Tiêu vỗ ngực đảm bảo.
Diệp Mông cười cười không nói.
Diệp Mông tắm rửa xong đã là giờ sáng. Chân trời đã bắt đầu ửng đỏ, mờ mờ tối, dưới lầu đã có người dậy sớm, lách cách làm bữa sáng. Cô sợ đánh thức Lý Cận Dữ, trước khi ngủ chỉ đăng một dòng trạng thái lên wechat.
[Mông: Vừa mới xuống máy bay, bài hát rất hay, ngủ ngon.]
Lý Cận Dữ cả đêm ngủ không ngon, dường như cứ hai ba tiếng là lại bật dậy. Mãi cho đến giờ, mở mắt ra một lần nữa, mới lướt wechat thấy dòng trạng thái của Diệp Mông.
Sau đó anh hoàn toàn không ngủ lại được nữa, tức giận kéo Bình An đang ngủ ngon trong vườn ra ngoài đi dạo. Bình An tối qua phát huy hơn bình thường, làm đến ba vòng khiến giờ chân vẫn còn nhũn, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, vẻ mặt khó chịu bị anh dắt đi.
Giang Nam vào sáng sớm giờ, mặt trời đã hơi sáng, sương mù lượn lờ. Mặt sông yên tĩnh cũng phủ một lớp sương mù, phản chiếu sông núi bốn phía xanh mướt, nhìn không quá rõ nhưng lại như một bức tranh thủy mặc. Đầu đường cuối ngõ đã xôn xao mở quán ăn sáng, đậu nành bánh gối, bánh kẹp, bánh nếp viên....tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng, bao trùm khắp trấn nhỏ.
Lý Cận Dữ mặc một bộ thể thao màu đen dài tới chân, đầu còn đội mũ tai bèo màu đen, ngồi trên ghế đá bên hồ. Thực ra anh đã quen ngủ nude, bên trong không mặc gì, lúc ra cửa chỉ vơ đại chiếc áo khoác kéo lên cao hết nấc rồi mang giày vào, lộ xương quai xanh gầy gầy, ngoại trừ chiếc áo khoác ngoài thì nhìn kiểu gì cũng thấy được.
Anh bẻ một nửa chiếc bánh vừa mua cho Bình An: “Ăn đi, hôm nay tao quyết định tuyệt thực, nên đây chính là bữa ăn cuối cùng của mày.”
Bình An vốn đang quỳ rạp trên đất, híp híp mắt, nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, thận trọng nhìn anh.
Đầu Bình An hiện ra một dấu hỏi lớn: Anh? Không đến mức đó chứ?
“Tao cảm thấy,” Lý Cận Dữ nhìn cây liễu bên hồ, cứng cáp mạnh mẽ, như thiếu niên đĩnh đạc đón gió: “Tao bị vào tròng rồi, tao bị lừa rồi, tao bị gạt rồi.”
Bình An căm giận, nức nở theo: Đợi chị ta về, em cắn chị ta giúp anh!
Lý Cận Dữ như đọc được ánh mắt của Bình An, anh cười dựa ra phía sau, tìm một tư thế ngồi thoải mái, vuốt ve cằm nó, không hề có lương tâm nói: “Cắn chết luôn đi, không được xót một chút nào.”
Nói xong, anh chậm rãi lấy điện thoại ra, lại nhìn dòng trạng thái đó thêm một lần nữa.
Còn kêu nhạc hay, nhạc hay mẹ cô ấy. Không biết nhắn một cái tin về sao, không biết người ta nhớ cô đến sắp điên rồi sao. Mẹ nó.
Có phải điện thoại anh hư rồi không.
Thử nhắn một tin thăm dò Dương Thiên Vỹ.
[LCD:.]
Dương Thiên Vỹ rep trong vòng một nốt nhạc.
[Tiểu Dương Sinh Tiên: Nhớ em rồi à.]
..........
Lại nhắn thử cho bà nội xem sao.
[LCD: Chào buổi sáng bà nội.]
Từ Mỹ Lan nhắn lại ngay trong một giây.
[Vũ San : Chào buổi sáng bảo bối, có muốn qua đây ăn sáng không?]
.....Hóa ra cách gọi “bảo bối” của cô ấy là do di truyền, chẳng có gì đặc biệt.
[LCD: Cháu ăn rồi, cảm ơn bà nội.]
Từ Mỹ Lan gửi lại một đoạn ghi âm.
“Đúng rồi, Cận Dữ, cháu gửi bát tự của cháu qua đây cho bà, bà kêu cô út tính ngày đính chuyện hôn lễ, cũng nên tổ chức chứ.”
Cuối cùng Lý Cận Dữ cũng mở wechat của Diệp Mông ra, duỗi thẳng chân, giữa hai chân kẹp thân hình béo núc ních của Bình An, hai tay miết điện thoại, đặt lên cái đầu béo tròn của Bình An. Anh cúi đầu, giữa không khí ngọt ngào và bình yên bên hồ Ninh Tuy, nơi họ gặp nhau lần đầu, không do dự gõ một dòng chữ....
[LCD: Có phải em hẹn hò với Câu Khải rồi không?]
.....Sau đó lại dựa vào thành ghế, hút điếu thuốc, mất kiên nhẫn xóa đi, cảm thấy mình vô lý gây sự quá.
[LCD: Em không nhớ anh một chút nào sao?]
Xóa đi, quá hèn mọn.
[LCD: Anh chuẩn bị thi viên chức.]
Lại xóa đi, mắc mớ gì phải nói với em.
Cuối cùng nhắn một tin.
[LCD: Bà nội nói sẽ tổ chức hôn lễ cho chúng ta.]
Diệp Mông bị cuộc gọi đến đánh thức. Cô mới ngủ được từ lúc giờ sáng, giờ đã phải dậy vì tiếng chuông điện thoại reo không ngừng. Cô đang mơ màng nên rất không vui alo một tiếng, không ngờ bị đầu dây bên kia làm bừng tỉnh bằng một câu nói.
Người gọi là Thai Minh Tiêu, giọng nói lạnh lùng, thâm trầm nhất từ trước đến giờ: “Vương Hưng Sinh chết rồi.”
Diệp Mông như bị điểm huyệt ngay trên giường, lục phủ ngũ tạng cũng ngừng hoạt động, phải một hồi lâu sau mới tiêu hóa được hết câu nói này. Cái tay hoang mang vò lên đầu, hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”
“Trong một xưởng xe bị bỏ hoang của khu Quán Sơn.” Thường ngày Thai Minh Tiêu luôn pha chút vui vẻ, đùa giỡn trong câu nói, rất hiếm khi nghiêm túc như lúc này: “Xưởng xe đó là do gia đình một người bạn rất tốt của tôi hồi xưa mở, sau đó anh cậu ấy bị tai nạn xe tử vong, xưởng xe cũng đóng luôn. Cảnh sát phát hiện trong xe của họ có một lượng lớn thuốc và insulin, hai người họ còn cắt cả cổ tay nên không ngoại trừ nguyên nhân là tử tự vì tình.”
Diệp Mông rất lâu mới hoàn hồn: “Hai người đó thật sự có quan hệ ấy?”
“Quá rõ ràng.” Thai Minh Tiêu nói: “Nhưng bây giờ còn có một manh mối, Vương Hưng Sinh chết rồi, nhưng thư ký hình như vẫn đang cấp cứu.”
Diệp Mông cúp máy, không kịp nhìn lại điện thoại, vội vã đến đồn cảnh sát. Câu Khải bị phía cảnh sát dẫn đến điều tra, vì trong mail và nhật ký tin nhắn đều nói rõ rằng, lần về Trung Quốc này của Vương Hưng Sinh là thuận theo yêu cầu khẩn thiết của Câu Khải.
Người Singapore gốc Hoa đến Trung Quốc để đàm phán, bỗng dưng lại đi tự tử vì tình cùng thư ký, nếu xét theo góc độ đó thì rõ ràng vụ án này rất kỳ lạ.
Diệp Mông và Thai Minh Tiêu ngồi trong xe, trước cửa đồn cảnh sát Quán Sơn đợi Câu Khải viết lời khai.
“Ít nhất chuyện này chứng minh Câu Khải không nham hiểm, xảo quyệt đến thế, anh ta không lừa dối để ép cô về, Vương Hưng Sinh đúng là có ở Trung Quốc.”
Diệp Mông nhìn chằm chằm vào biển tên cục cảnh sát Quán Sơn, hỏi: “Anh thật sự tin rằng hai người kia tự tử vì tình?”
“Trong xe đúng là có di thư thật, nội dung cũng rất chân thành, nói là sám hối với vợ và gia đình, nhưng lại không muốn về lại nhà. Viết rất tinh tế, bút tích cũng chính xác là của Vương Hưng Sinh. Trong lịch sử tìm kiếm trên điện thoại còn phát hiện Vương Hưng Sinh và thư ký đều là thành viên của nhóm Tự Mẫu.”
Nhóm Tự Mẫu?
Diệp Mông không hiểu.
Thai Minh Tiêu giải thích: “Là SM (bạo dâm) kiểu nặng, thông thường sẽ làm hài lòng được tâm lý biến thái và khoái cảm sinh lý. Ví dụ bạn trai sẽ gọi người yêu của mình là chó cái nhỏ.”
“?” Diệp Mông mang dấu hỏi to đùng trong đầu: “Khoái cảm đâu ra?”
“Đây chính là thú vui của nhóm này, còn có bạn gái hy vọng người yêu có thể gặm nhấm từng miếng trên người mình, là kiểu dùng dao thật cắt ra từng miếng thật ấy, sau khi nấu chín thì rắc một ít hạt tiêu với đổ tương vào, ăn như bánh bao thịt người, từ từ nuốt vào bụng.”
“...........” Diệp Mông dựng cả tóc gáy, toát mồ hôi lạnh: “Tôi muốn ói.”
“Cho nên nói, hai người này tự tử vì tình cũng không phải là không có khả năng.” Phía sau có xe tiến vào, Thai Minh Tiêu lái xe dời đi: “Căn cứ vào những chuyện này nên dù Vương Hưng Sinh và thư ký có làm gì, phía bên cảnh sát cũng không thấy quá bất thường.”
Diệp Mông bất ngờ nói: “Đến khách sạn Vương Hưng Sinh đặt.”
Thai Minh Tiêu ngây người: “Á?”
“Anh không thấy quan hệ giữa Vương Hưng Sinh và vợ ông ta rất kỳ lạ sao? Hôm qua lúc chúng ta đến nhà ông ta, phản ứng của bà ta như thể đã biết chuyện của chồng mình và thư ký từ lâu, hơn nữa bà ta cũng không hề biết Vương Hưng Sinh đi đâu, nhìn rất lãnh đạm. Anh có để ý không, hôm qua trong nhà ông ta có một tập tài liệu, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ đó là thỏa thuận ly hôn.”
Thai Minh Tiêu nghe vậy cũng thấy có điểm không đúng, nhưng vẫn hỏi lại: “Sao cô đoán vậy?”
“Trên tập đó có ghi Công ty luật Thành Nhiên.”
“Là công ty của Giang Lộ Chi?” Thai Minh Tiêu bỗng ngộ ra: “Thế thì lạ rồi, công ty đó nổi tiếng với việc kiện tụng ly hôn.”
“Có lẽ hai người đó lĩnh giấy kết hôn ở Trung Quốc, công chứng ở đại sứ quán, nên giờ mới tìm công ty Trung Quốc.” Diệp Mông lại hỏi: “Đúng rồi, xưởng xe đó có camera không?”
“Trước đây thì có, nhưng xưởng xe đó cũng bỏ hoang đến năm rồi, tôi cũng không dám chắc.” Thai Minh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Thực ra vị trí camera của xưởng xe đó, người bạn kia của tôi nắm rất rõ, thậm chí là mỗi địa điểm phân bố và góc độ của camera cậu ấy đều ghi nhớ. Từ nhỏ chúng tôi đều đã thích đua xe, vừa đủ tuổi là lập tức thi bằng lái, lúc đó anh cậu ấy còn chưa bị tai nạn, cứ nửa đêm là chúng tôi lại lén lái mấy chiếc xe đua đang tân trạng lại của nhà cậu ấy ra ngoài chơi, chỉ có cậu ấy là có thể giúp chúng tôi tránh được camera mà không bị mẹ cậu ấy phát hiện. Đầu óc của cậu ấy là đỉnh nhất trong nhóm chúng tôi, cái phương pháp loci dọa người của Câu Khải cũng là học từ cậu ấy.”
“Cậu ấy bây giờ ở đâu?”
Thai Minh Tiêu lắc đầu, bất lực nói: “Không biết, đi khỏi Bắc Kinh rồi. Còn cụ thể là đi đâu thì không ai biết. Vì năm đó xảy ra những chuyện không vui vẻ gì.”
Diệp Mông hồn nhiên không phát giác ra điều gì, châm một điếu thuốc, im lặng nghe Thai Tiêu Minh kể tiếp.
Thai Tiêu Minh dựa vào ghế, ánh mắt buồn bã nhìn về phía bụi cây cách đó không xa, ký ức như trôi về miền xa xôi: “Chắc cô từng thấy cái cúp ở phòng làm việc của Câu Khải rồi nhỉ, là cúp đợt thi trí nhớ thế giới. Từ hồi cấp ba cậu ấy đã tham gia, giành quán quân. Sau đó bị người ta nhắm đến. Mấy ông lão trong hiệp hội trí nhớ muốn lợi dụng cậu ấy phát triển phương pháp này rộng rãi trong cộng đồng học sinh, nói trắng ra là muốn kiếm được một khoản tiền từ những vị phụ huynh dễ hoang mang.
“Cho nên, phương pháp loci là giả dối?”
Thai Minh Tiêu lắc đầu: “Không phải là giả. Chỉ có điều phương pháp này, chín người mười ý, người biết dùng phương pháp này vốn dĩ đã rất thông minh, chứ không phải là thứ mà những học sinh bình thường đều có thể tự học được như cậu ấy. Phương pháp này có giới hạn, nhưng mấy ông lão trong hiệp hội lại muốn dùng phương pháp này phổ biến trong toàn giới học sinh để kiếm tiền, chuyện này làm sao mà có thể. Lúc đó cậu ấy ngây thơ, dễ bị lừa, làm sao biết được lòng người hiểm ác, cứ đơn giản ngỡ rằng mình đang giới thiệu phương pháp học tập mới đến mọi người thôi, còn mấy lão già kia thì đứng sau lưng cậu ấy kiếm tiền, rồi bị phụ huynh khiếu nại lên bộ giáo dục. Cuối cùng mấy lão già kia bị xử phạt, nhưng cũng liên lụy đến thanh danh mấy năm nay của cậu ấy. Lúc đó cậu ấy đang tham gia giải đấu giữa các trường cấp ba ở Luân Đôn, nhưng vụ việc nổi lên kiến diễn đàn trường bị chửi điên cuồng, vì không muốn ảnh hưởng đến đồng đội và huấn luyện viên, cậu ấy quyết định bỏ thi đấu.”
Di động Diệp Mông rung lên, cúi đầu nhìn dòng chữ, tim như bị bỏng.
[LCD: Anh nhớ em, nhớ đến điên lên rồi.]