Quán bar được sửa sang lại từ một nhà dân, nằm lấp ló trong đám cây cối um tùm. Nếu bố cục không thay đổi, thì WC nữ này ngày xưa chính là phòng tắm. Cửa sổ vừa thấp vừa nhỏ, nhưng cố gắng thì vẫn luồn qua được. Bên ngoài thông với một rừng cây nhỏ, bên dưới chính là con sông bốc mùi.
Diệp Mông hỏi: “Cậu có cách nào không, cả cửa trước lẫn cửa sau, bãi đỗ xe đều có người của Trịnh Khai Nhiên canh gác rồi. Một quán bar nhỏ như này, đến con kiến còn chui ra không lọt. Cậu có thể mang tôi ra ngoài?”
“Cô đoán xem.”
Lý Cận Dữ rất cao, từ phần thắt lưng là đã cao ngang cửa sổ, đây là lần đầu tiên hai người đứng gần như thế, Diệp Mông càng nhìn rõ hơn “dấu hôn” trên yết hầu của anh, giờ thì có thể chắc chắn đó là sẹo. Nếu so với da của anh thì vết sẹo này trắng hồng hơn, chỉ hơi lồi lên, nếu là người bình thường chắc sẽ không nhìn ra, nhưng anh lại quá trắng, nên nhìn rất rõ.
Diệp Mông lạnh lùng nhìn anh, biểu cảm vô cùng khinh thường: “Cậu tưởng tôi không có cách nào? Nên phải cầu cạnh đến “anh” chứ gì?”
Vốn dĩ nghe nửa câu đầu Lý Cận Dữ đã xoay người đi rồi.
Đến nửa câu sau, anh mới dừng chân lại, cúi đầu cười, quay lại bên cửa sổ nói với cô: “Tránh ra.”
Bên ngoài cửa là âm thanh ầm ĩ, như thể nồi áp suất đã sắp nổ rồi, nhiệt độ lên tới mức cao nhất, áp sát ngay trước cửa.
“Ngài Trịnh, anh không thể vào đây được, đây là WC nữ. Bên trong còn có khách nữ, anh đứng ở cửa đợi cô ấy ra được không?” Phục vụ thực sự muốn cong cả người để bình tĩnh khuyên hắn.
Trịnh Khai Nhiên vẫn nổi trận lôi đình: “Lỡ cô ta phá cửa sổ chạy thì làm sao?”
Phục vụ dường như đã trải qua nhiều cuộc chinh chiến, nhẫn nại thuyết phục: “Phía sau WC là con sông rất hôi, đến kiến còn phải bịt mũi. Hơn nữa để đề phòng khách trốn không thanh toán nên đã mắc dây lưới điện ở cửa sổ, cho nên anh không cần lo cô ấy trốn, người chắc chắn vẫn đang ở bên trong.”
Trịnh Khai Nhiên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng mới nói: “Được, cho cô thêm phút nữa.”
Diệp Mông là người không dễ dàng chịu đầu hàng, cho nên đối với cái “quỳ” dễ dàng trước Lý Cận Dữ là bởi vì cô thấy vẻ đeo găng tay của anh quá chuyên nghiệp. Chuẩn bị chu đáo như thế, chắc chắn là hiểu rất rõ nơi này.
Chỉ thấy hai tay Lý Cận Dữ bám lên song sắt, dùng lực, dễ dàng bẻ được tấm sắt, nghiêng người chui vào, động tác rất thuần thục, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm nhiều năm. Quả nhiên không bị điện giật.
Diệp Mông bỗng nhiên rất yên tâm: “Đôi găng tay của cậu cách điện?”
Lý Cận Dữ nhảy xuống, vững vàng đáp đất, còn chưa đứng thẳng đã nghi ngờ hỏi: “Cách điện cái gì?”
Diệp Mông dựa vào tường, chỉ chỉ đôi găng tay đen: “Thì phục vụ nói cửa gắn lưới điện mà.”
“Tự ý mắc lưới điện là phạm pháp đấy.” Lý Cận Dữ không biết từ lúc nào đã tháo găng tay ra, tiện tay vứt sang một bên, kỳ lạ là anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi.
Diệp Mông ngây ra, lùi về phía sau.
Lý Cận Dữ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt thâm tình trời sinh của anh, dù có bị bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo đi nữa thì vẫn rất gợi cảm, vừa cởi vừa nói với cô: “Phục vụ ở đây rất có năng lực ứng biến, bọn họ sẽ không bao giờ đắc tội với khách hàng, vì dỗ dành khách hàng sẽ không ngại nói dối, nếu có điện thật thì cả trái đất này năm nữa cũng không bị mất điện.”
“Thế cậu mang bao tay làm gì?” Diệp Mông nhìn động tác chậm rãi của anh.
Lý Cận Dữ từ từ cởi đến cúc áo thứ tư: “Tôi sợ song cửa bẩn, có phải ngày nào cũng có người trèo vào trèo ra đâu.”
Diệp Mông: “..........”
Cửa bỗng bị gõ điên cuồng.
“Đừng nói tôi không nể mặt cô, còn ba phút nữa, đúng giờ là phá cửa!” Trịnh Khai Nhiên đã mất hết kiên nhẫn.
Lý Cận Dữ đẩy Diệp Mông vào gian phòng bên cạnh: “Đi vào cởi áo quần ra, khóa kỹ cửa.”
Ba phút sau.
Rầm!
Cửa WC nặng nề rơi xuống đất. Bụi bay mù mịt, mọi người đều nhìn vào trong.
Diệp Mông ôm lấy bao áo quần Lý Cận Dữ quẳng vào, ghé sát bên cửa, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mà ở bên ngoài, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Lý Cận Dữ đang dựa vào bồn rửa tay, cái gương phía sau phản chiếu lưng anh, áo sơ mi xộc xệch lộ hết cả, thậm chí còn thấy được ngực đang phập phồng. Có điều da anh trắng thật, làn da bên trong còn trắng hơn trên cổ. Sơ mi cởi đến ngang eo, lại còn cả bộ mặt đẹp trai bình thản kia, quả khiến đám con gái bên ngoài như được mở rộng tầm mắt, mặt thì đỏ nhưng mắt vẫn tham lam nhìn.
Tình huống này đối với Lý Cận Dữ trước kia mà nói, anh sẽ nghĩ thầm, ôi, mình vấy bẩn rồi. Nhưng bây giờ, anh thản nhiên dựa vào bồn rửa tay, châm điếu thuốc đã lâu rồi không hút lại, thong thả thở ra từng ngụm khói.
Trịnh Khai Nhiên nóng nảy đẩy người phục vụ kính nghiệp chắn trước mặt mình, vô cùng ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây!? Rõ ràng tôi vừa thấy một cô gái bước vào đây mà.”
“Đang ở trong mặc quần áo.” Anh nghiêng đầu, nhả khói.
Ánh mắt của đám người trong quán bar lúc này còn tròn hơn quả nho, cả người đều hóa đá. Chủ yếu là vì anh Tiểu Dữ này giây trước thì chia tay bạn gái cũ, giây sau đã… với người khác? Mà trọng điểm là, Lý Cận Dữ nhìn không giống người sẽ… ở nơi công cộng chút nào.
Thật sự không giống sao? Có người đưa tay lên ngực tự hỏi lại chính mình.
Kỳ thực thường ngày Lý Cận Dữ cũng cà lơ phất phơ lắm, tuy lạnh lùng thản nhiên thế thôi chứ con gái đến gần tiếp cận anh cũng không từ chối. Nói anh đểu, thì cũng không hẳn, nhưng anh giống như là “tốt với mọi người, nhưng cũng hờ hững với tất cả mọi người”. Nói trắng ra là một kẻ không có quy tắc, làm gì cũng tùy thuộc vào tâm trạng, rất tùy tiện. Nói vậy, nếu như tình nồng ý đậm bỗng bùng lên ngay lúc này thì chuyện ấy cũng có thể xảy ra.
Trịnh Khai Nhiên thì không nghĩ nhiều đến vậy, ngược lại hắn thấy một Lý Cận Dữ thế này mới đúng là đàn ông bình thường. Ánh mắt hướng vào trong phòng: “Bạn gái?”
Lý Cận Dữ thản nhiên, thở ra làn khói: “Cũng không hẳn.”
WC chỉ có một căn phòng nhỏ, bên ngoài trừ đống chổi lau nhà xếp lung tung ra thì không còn chỗ trốn. Trịnh Khai Nhiên vẫn không dám tin, đã bao vây bốn phía vậy rồi, đến cửa sổ cũng cẩn thận đi kiểm tra lại, thế mà vẫn để lọt.
“Ở đây trừ hai người ra không còn hai khác?” Trịnh Khai Nhiên khó tin hỏi.
Lý Cận Dữ cười: “Cậu thấy tôi có thói quen để người khác nhìn?”
“Tôi ở ngoài này gõ cửa lâu thế, cậu không nghe thấy?”
“Tôi còn muốn hỏi cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà đem cả đống người đến đây? Tôi thật sự là.....” Anh vừa tắt thuốc, vừa lấy tay đỡ thắt lưng, bất lực thở dài, đúng là diễn viên xuất chúng.
Trịnh Khai Nhiên tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn chưa từ bỏ: “Thế cậu bảo cô gái kia ra đây cho tôi nhìn qua, tôi phải xác nhận, có phải là người quen ngày xưa không.”
Lý Cận Dữ vứt thuốc, đút hai tay vào túi quần, đứng dậy bước đến cánh cửa, Trịnh Khai Nhiên đứng ngay đối diện, áo sơ mi của anh cứ dần tuột xuống, không khác gì mới làm xong chuyện ấy, khiến đám con gái trước cửa đỏ cả mắt, chỉ nghe anh thản nhiên nói: “Anh Khai, nhiều người đứng xem như thế, trấn thì nhỏ, tôi mặt dày cho mấy người thấy thì không sao, nhưng con gái nhà người ta bị đồn ra ngoài thì tội lắm.”
Lý Cận Dữ gọi tiếng anh Khai khiến Trịnh Khai Nhiên không biết nói gì đỡ lại, dù gì hắn cũng nhỏ hơn anh tuổi. Cho nên hắn phất phất tay để đám anh em phía sau đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người họ đối mặt, Lý Cận Dữ cao hơn hắn một chút, lại còn có vóc người trời cho, nhìn thế nào cũng thấy lưu manh hơn hắn.
“Một mình tôi, xem qua thôi.” Trịnh Khai Nhiên rất khách khí với anh: “Nếu sợ ngại thì bảo cô ta che mặt, tôi nhìn áo quần là được.”
Lý Cận Dữ tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Vậy cậu đợi cô ta mặc đồ xong đi đã.”
Trịnh Khai Nhiên thấy anh nói chuyện bình thường lại, biểu cảm cũng trở nên hòa hoãn: “Cô ta tên là gì?”
“Thúy Hoa? Quế Phân? Không biết nữa, chưa hỏi.”
“Chậc chậc, cậu cũng không kén chọn gì nhỉ.”
Lý Cận Dữ cười lấy lệ, dùng ánh mắt giang hồ nhìn Trịnh Khai Nhiên, dựa vào cửa, đưa tay gõ, giọng lười nhác: “Mặc xong rồi thì ra đây, đừng rề rà nữa, anh đây không rảnh phí thời gian với cô.”
Nửa phút sau, cửa từ từ mở ra, Diệp Mông đã thay bộ áo quần hip hop trong túi Lý Cận Dữ vứt vào khi nãy, cái xích trên cổ khiến cô cảm thấy mình như miếng thịt khô phơi dưới nắng, thêm cả những trang sức xung quanh rất ra dáng một cô em hip hop.
Cửa vừa mở, Lý Cận Dữ cố ý nhìn ra cửa sổ, Trịnh Khai Nhiên cũng theo bản năng nhìn theo, liền thấy ở bãi đỗ xe có bóng dáng quen thuộc, không thèm nhìn người bên trong phòng, lao vội ra ngoài, thả lại một câu: “Quấy rầy chuyện tốt của người anh em rồi, xin lỗi, coi như tôi nợ cậu lần này.”
Đợi đến lúc Trịnh Khai Nhiên tay trắng rời khỏi bãi đỗ xe.
Diệp Mông mới đổi lại đồ với một cô gái có vóc dáng tương đối giống mình. Cô gái này tên là Kiều Mạch Mạch, không có mái tóc xanh đỏ rực rỡ, bộ dạng rất tinh tế, hai mắt đen long lanh nhìn có chút giống Lý Cận Dữ, chỉ có điều khí chất lại khác xa nhau. Kiều Mạch Mạch rõ ràng là cô gái của trấn này, giọng phổ thông cũng không chuẩn, mang nặng khẩu ngữ địa phương.
“Vừa nãy em sợ chết khiếp, lúc anh Khai túm được em, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy. Rốt cuộc chị đã đắc tội gì với anh ấy thế? Nếu không phải em biết quán bar có con đường nhỏ thông ra phía sau WC thì đêm nay chị chết chắc. Vừa nãy anh ta gọi đến mấy cuộc gọi, huy động cả nguyên một băng đàn em đến muốn làm sập cái quán bar này để tìm chị. Tất cả cửa đều bị chặn luôn, đến một con ruồi bay ra cũng bị đập cái bẹp nữa là. Ông chủ tức muốn chết. May mà đêm nay có anh em đó.”
Diệp Mông nghe được cũng khiếp cả hồn, Trịnh Khai Nhiên này còn cố chấp hơn cả tưởng tượng của cô: “Thế ông chủ không báo cảnh sát sao?”
“Báo cảnh sát gì chứ?” Kiều Mạch Mạch như nghe chuyện cười: “Anh Khai với mấy ông cảnh sát quan hệ tốt lắm, hơn nữa, tâm lý báo thù của anh Khai rất nặng, ông chủ mà báo cảnh sát thì chắc hằng ngày anh ta đến đây phá quán luôn quá, ai dám đắc tội chứ.”
Diệp Mông dựa vào bồn rửa tay ban nãy Lý Cận Dữ dựa, từ từ cài lại cúc áo: “Cho nên rốt cuộc vừa nãy chuyện là thế nào?”
Kiều Mạch Mạch khuôn mặt thanh tú, giọng nói cũng trầm thấp, hơi khàn khàn, nhìn là biết đây là kiểu con gái ngây thơ hoạt bát, chỉ có điều thanh âm là tương phản với ngoại hình: “Vừa nãy anh em vứt đồ của chị ra cửa sổ, em thay xong thì đứng đợi ở bãi đỗ xe, đợi đến khi cửa mở thì chạy ra để dẫn sự chú ý của anh Khai. Người ngốc như anh Khai, thấy em mặc bộ đồ chị mặc lúc trước thì nhất định sẽ đuổi theo em.”
Diệp Mông hơi nhíu mày, Kiều Mạch Mạch như biết được cô muốn nói gì: “Người như anh Khai thì ngốc vẫn hoàn ngốc thôi, nhưng lại rất đa nghi, nếu chị không mở cửa, anh ấy đuổi em xong phát hiện là không phải thì chắc chắn sẽ quay lại đây tìm chị. Vì chị cứ trốn trong này mãi không mở cửa, anh ta chắc chắn sẽ cho rằng chị chột dạ, nên anh em đành phải giả bộ như hai người ở trong này.... để triệt để đánh tan sự nghi ngờ vì sao chị lâu vậy vẫn không mở cửa, cuối cùng chị vẫn chịu mở cửa ra, đợi anh Khai cũng không còn nghi ngờ chị nữa, em mới chạy ra để anh ta chạy ra bắt, xác định bắt lầm người, anh ta sẽ dứt khoát rời đi. Anh em nói con người anh ấy là như thế, rất thích nắm bắt tâm lý người khác.”
“Anh em rất thân với Trịnh Khai Nhiên?”
“Cũng không hẳn, người như anh em ấy mà, đối với ai cũng như thế hết, không có thân hay không thân.” Kiều Mạch Mạch đeo cái vòng cuối cùng lên người, hoài nghi quay lại nhìn cô: “Á, sao chị không hỏi em, tại sao em đứng ở bãi đỗ xe mà vẫn biết được chị mở cửa lúc nào, vì theo lý mà nói, từ bãi đỗ xe không thể nhìn được cửa phòng vệ sinh.”
Diệp Mông khoanh tay trước ngực, dựa vào bồn rửa tay chờ cô đeo xong: “Dựa vào khúc xạ giữa gương và kính xe là thấy thôi.”
“Oa, chị thông minh như anh em vậy. Thế mà lúc đó em còn nghĩ lâu ơi là lâu.” Kiều Mạch Mạch nói.
“Kiến thức vật lý cấp hai.”
“Thật á? Sao em không nhớ nhỉ.”
“Cho nên, tại sao hai người lại dốc sức ra giúp chị vậy?”
Kiều Mạch Mạch bắt đầu soi gương tết lại tóc: “Anh em nói chị rất giàu, sẽ trả tiền cho bọn em.”
Diệp Mông hoang mang: “Nhìn thế nào mà ra chị rất giàu?”
“Đừng tưởng bọn em không biết nhìn hãng, cái túi chị đang đeo ít nhất cũng vạn.” Kiều Mạch Mạch liếc sang cái túi bên hông cô.
Thật ra là hơn vạn thôi, Diệp Mông mua hàng xách tay từ Ý, hơn nữa đã mua từ mấy năm trước rồi. Mấy năm nay ở Bắc Kinh, không học thêm được cái gì nhưng đôi lúc cần phải tô điểm bề ngoài nên mua không ít đồ xa xỉ.
“Vậy hai người cần bao nhiêu tiền?”
“Một lần tệ.”
Hay lắm, hai anh em liên thủ làm một nhóm lừa đảo. Diệp Mộng rất không cam lòng, cô có ngủ với anh thật đâu!
Kiều Mạch Mạch thuần thục tết tóc xong, dặm phấn lên mặt, nói: “Lần này anh em tổn thất quá, bây giờ ai cũng tưởng anh ấy thích kiểu… nơi công cộng, vừa nãy còn có em gái nhét cho anh ấy tờ giấy hỏi có hẹn không. tệ này là nể mặt chị Nhã Ân giảm giá cho chị đấy.”
Diệp Mông tưởng mình nghe sai, kinh ngạc: “Em còn quen cả Phương Nhã Ân?”
Kiều Mạch Mạch trang điểm không mấy thuần thục, đánh má hồng đậm hơn cả khỉ đít đỏ, cả người đầy trang sức keng keng, như cái bánh pizza trong ngày lễ vậy.
Cô nhóc soi gương, hài lòng bặm bặm môi: “Sao lại không quen chứ, chị là bạn thân của chị Nhã Ân chứ gì, bà dì em nằm kế giường bệnh của chị ấy, nhóc mập kia là anh trai ruột của em, còn Lý Cận Dữ là anh họ em. Nếu không phải chị Nhã Ân sợ tối nay chị xảy ra chuyện, gọi điện cho anh trai em, anh ấy còn lâu mới lo chuyện bao đồng.”
Diệp Mông lẩm bẩm: “Thế tại sao anh em lại phải nghe lời Phương Nhã Ân chứ?”
“Vì chị Nhã Ân nói nếu chị bị Trịnh Khai Nhiên tóm được, chị ấy sẽ dẫn bà em đi hút thuốc.”
“...........”
Quán bar bắt đầu mở lại bình thường, người dần đông lên, đèn ngũ sắc chiếu quanh bốn phía, tiếng nhạc xập xình khiến ý thức người ta trở nên hỗn độn. Diệp Mông không thích nơi này lắm, quá hỗn tạp. Tuy bình thường cô cũng không phải loại phấn đấu gì, nhưng tốt xấu gì cũng là thanh niên có ý chí làm ăn xa.
Cô tìm Lý Cận Dữ trong đám đông. Anh vẫn đang mặc áo sơ mi đen nhưng đã cài nút lại đàng hoàng, đến cổ cũng cài kín mít. Diệp Mông nép ở xa xa nhìn anh ngồi ở quầy bar, sau lưng khẽ run lên, đến gần mới nghe thấy anh đang ho.
Diệp Mông lấy ly rượu của anh ra, ngồi xuống bên cạnh.
Thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu, liếc cô một cái, thờ ơ cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại, hình như là trò thoát khỏi mật thất. Ngón tay anh dài, khớp xương rõ ràng, trượt trượt trên điện thoại, chơi cũng không quá chăm chú.
Sao lại không nhặt cái khóa vừa nãy chứ, khóa đó mở được rương, trong rương có chỉ thị có thể mở được khóa của tủ sách.
Season của game này Diệp Mông đã qua từ một năm trước rồi.
Lý Cận Dữ làm gì cũng khiến người ta cảm giác anh không nghiêm túc. Nếu cô là một học sinh cá biệt, vậy thì anh chắc chắn sẽ là học sinh siêu siêu siêu cá biệt.
Thấy anh không chủ động mở lời, Diệp Mông gõ gõ lên bàn trước mặt anh.
Lý Cận Dữ không biết từ bao giờ đã nhặt lên được một cái bản đồ, chăm chú nhìn vào bản đồ, cũng không ngẩng đầu lên: “Có gì cứ nói.”
Diệp Mông nhịn, mở miệng trước: “Thực ra hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi, Giang Lộ Chi....”
Lý Cận Dữ ngắt lời, không hề muốn nghe: “Ờ, biết rồi, còn gì không?”
“Add wechat (), tôi trả tiền cho cậu, phí phục vụ đêm nay.”
Lý Cận Dữ không hiểu, nhìn cô: “Cái gì mà phí phục vụ?”
“Kiều Mạch Mạch nói, chuyện giúp đỡ đêm nay, tệ.”
Lý Cận Dữ cuối cùng cũng nhặt được khóa, mở rương, lơ đễnh nói: “Đừng để ý con bé, cô mua cho nó bó hoa là được.”
“Thế còn cậu? Tôi không muốn nợ ân tình người khác, hơn nữa nghe nói tối nay cậu đã hy sinh rất lớn....”
Vừa dứt lời, bên cạnh đã có người nhét một tờ giấy vào dưới đáy ly của anh. Lý Cận Dữ không thèm nhìn lấy một cái, lơ đãng nhấp một ngụm rượu, bên cạnh còn có nguyên một đống giấy như thế, anh cũng chưa hề mở ra, chỉ cúi đầu chơi game mật thất. Thực ra đôi mắt trong veo của anh khiến người khác cảm thấy rất thương cảm. Nhưng khi mi mắt buông xuống, cả người chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Diệp Mông lén mở hai tờ giấy ra xem.
- xxxx, cứ gọi là đến, nhớ gọi cho em nhé~
- Anh Tiểu Dữ, hẹn hò không?
Diệp Mông lúc đó chắc cũng điên mất rồi, cũng có thể là do áy náy. Cô bỗng nhiên nói:
“Lý Cận Dữ, cậu có muốn thử hẹn hò với tôi không, tôi đáng tin hơn Giang Lộ Chi.”