Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

chương 11: chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Chymteo

Sàn catwalk ngoài trời vẫn chưa bắt đầu, mọi người đã tản ra trước các quầy đồ ăn.

Các chương trình khuyến mãi thương mại có liên quan đã được sắp xếp thỏa đáng, hôm nay là sinh nhật của Thẩm Quý Trầm, nhiệm vụ duy nhất của y là tham gia vào toàn bộ quá trình với tư cách là khán giả.

Thẩm Quý Trầm mặc tây trang chỉnh tề, dáng đứng thẳng tắp, cho dù xung quanh rất ồn ào nhưng vẫn không bị ảnh hưởng, lẳng lặng gắp vài quả cà chua đỏ đặt vào trong đĩa bánh kem.

Thỉnh thoảng khi y cử động sẽ làm lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, làm nổi bật giá trị bản thân của người sở hữu nó.

Hai tay Thẩm Diễn hơi cung kính nhận lấy, bởi vì sự im lặng này mà cắn vào chân răng.

Trong mắt mọi người Thẩm Quý Trầm là người đã nuôi nấng và bảo vệ cậu ta, thế nhưng thật ra giữa y và cậu ta đã tồn tại có một khoảng cách không thể vượt qua.

Chiếc nĩa kim loại nhỏ va chạm vào đĩa sứ, phát ra âm thanh giòn tan, Thẩm Diễn cảm thấy cổ họng đắng ngắt, cụp mắt nuốt xuống miếng bánh.

Ánh đèn neon nhấp nháy, ánh đèn trên sân khấu chiếu đến càng làm cho gương mặt của Thẩm Quý Trầm thêm sắc sảo.

Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Diễn như trở về quá khứ: cậu ta chạy ra khỏi nhà với cái trán bầm tím, trong lúc vô tình cậu ta đang nhặt quả bóng thì bị một thanh niên ôm chặt lấy, y khóc nức nở chỉ vì sau khi đánh mất thì tìm lại được.

Khi Thẩm Quý Trầm hỏi cậu ta có nguyện ý rời bỏ gia đình ban đầu của mình không, Thẩm Diễn đã đồng ý không chút do dự.

Dù gì tháng ngày sau này cũng không thể tồi tệ hơn.

Điều khiến cậu ta mừng rỡ đến phát điên là vì kể từ ngày đó Thẩm Quý Trầm cưng chiều cậu ta không giới hạn.

Chỉ là thời gian dần trôi, có lẽ y nhận ra đường nét của Thẩm Diễn hơi khác so với trong trí nhớ của y, mặc dù Thẩm Quý Trầm vẫn cưng chiều cậu ta nhưng càng ngày càng có thêm khoảng cách, nhiệt độ giữa hai người cũng dần nguội lạnh.

Thẩm Quý Trầm dần dần rối loạn thần kinh, y lại còn thường xuyên nói chuyện với quả bóng.

Thẩm Diễn biết Thẩm Quý Trầm đang giãy giụa đang nghi ngờ, chỉ cần y tìm ra sơ hở của "vị cứu tinh", y sẽ không chút do dự vứt bỏ cậu ta.

Thẩm Diễn chắp nối các manh mối trong lời nói, che giấu con người ban đầu của mình, trở nên vui vẻ, sáng sủa, rộng rãi, chỉ không muốn để cuộc sống của mình sụp đổ vào lúc này.

Nhưng "vị cứu tinh" thực sự đã xuất hiện.

"Ngày hôm kia con bỏ lại chú Trần một mình để đi đâu?"

Giọng điệu bình tĩnh của y khiến Thẩm Diễn run lên bần bật, ký ức rút về như lũ, cậu ta cười nhạt lừa dối, "Con đi mua bánh ngọt, thời tiết nóng nực nên để chú ấy về trước."

Không thể nói cho y biết sự thật, vị cứu tinh thật và giả đã gặp nhau.

"Ừ."

"Trời nóng, nên uống nhiều nước." Thẩm Quý Trầm vẫn chưa ngẩng đầu lên, tay chỉ lo gắp lấy đồ ăn vặt.

Thẩm Diễn nhanh chóng đáp lại.

Năm tháng trôi qua đã đánh bóng Thẩm Quý Trầm trở nên sắc sảo hơn, lúc y không nói chuyện mang theo khí thế không thể tiếp cận.

Cảm nhận được cơn gió đêm thổi qua gò má, y chìm đắm trong những suy nghĩ không tên, thậm chí y còn không nhìn đến đứa con nuôi kia một chút nào.

Thỉnh thoảng ở trong đầu y xuất hiện hình dáng cậu thanh niên đến thăm ngày đó, không khỏi tưởng tượng ra nụ cười ranh mãnh cùng với quả bóng trên tay cậu.

Với những ảo tưởng kỳ lạ như vậy khiến cho Thẩm Quý Trầm trằn trọc mất ngủ.

Cắn miếng bánh cuối cùng vào miệng, y đặt đĩa sứ xuống, "Đi lên sân khấu."

"Dạ."

Trước khi đi, Thẩm Quý Trầm khẽ liếc mắt một cái, có hơi nghi ngờ nhìn người có mái tóc màu vàng sáng cách đó không xa đang muốn nhanh chóng đứng dậy.

.

Ngôn Tình Hay

Vu Ca choàng chiếc khăn màu trắng sữa, khi nhận được thông tin, cậu nhanh chóng hạ eo, lách qua đám đông để đến quầy đồ ăn nơi Thẩm Quý Trầm đứng trước đó.

Lợi dụng lúc nhân viên chưa lấy đĩa đi, cậu nhanh chóng đặt chiếc nĩa kim loại vẫn còn dính kem vào hộp, cất vào túi xách sau đó mỉm cười đắc ý.

"Nĩa đã qua sử dụng - đã lấy xong."

Cho dù là vì che giấu thân phận để có "buổi tối hẹn hò" với Nghiêm Từ Vân thì đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc váy xuất hiện ở nơi công cộng, ngay cả người có nhiều suy nghĩ xấu như cậu cũng không thể tránh khỏi việc đỏ mặt.

Vu Ca vén tóc che dấu vẻ xấu hổ của mình, đồng thời giơ tay về phía đồng đội ở phía xa, cho thấy điểm nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành xuất sắc.

Vẻ mặt của tóc vàng và tóc đỏ mang theo vẻ nghiêm túc của binh lính xuất kích, nghỉ nghiêm, cùng nhau kéo tóc xanh về phía sân khấu.

Lúc này, sân khấu đã bắt đầu nhấp nháy đèn, chương trình biểu diễn ngoài trời sắp bắt đầu.

Khách mời lần lượt ngồi ở hai bên đường băng, đoàn người chậm rãi vây quanh phía bên ngoài.

Đoàn người tụ tập ở phía dưới rất đông, ánh mắt Thẩm Diễn thỉnh thoảng nhìn qua bên cạnh, tinh tường ý thức được hai ngày nay đối phương vẫn luôn lơ đãng không tập trung.

Trực giác mách bảo cậu ta rằng cuộc sống bình yên sắp bị phá vỡ.

Thẩm Quý Trầm không nói lời nào, cúi đầu ghi lại từng bộ thiết kế, làm ngơ trước vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thẩm Diễn.

Với phần phát biểu mở màn cao trào của người dẫn chương trình, phần thi catwalk ngoài trời chính thức bắt đầu.

Các người mẫu bước đi vững vàng, từng người một thoáng qua trước mắt.

Gần cuối đường băng, tóc đỏ ở phía bên kia sân khấu kiễng chân, chăm chú nhìn các nhân viên an ninh, thời điểm nghe thấy đối phương hắt xì dời sự chú ý thì hắn ta đột nhiên ngồi xổm xuống.

Nhìn thấy cái đầu đỏ đã biến mất, Vu Ca bịt khẩu trang, cẳng chân thẳng băng, nhanh chóng nghiêng người về phía trước hai bước sau đó ngồi xổm bên cạnh Thẩm Quý Trầm.

Hương thơm thuần thục nhàn nhạt của nước hoa nam xâm nhập vào mũi, Vu Ca thoáng sửng sốt, mùi này có hơi quen thuộc?

Nhạc nền có tiết tấu nhanh và chói tai.

Đám đông xung quanh xúm lại tình cờ yểm trợ cho Vu Ca, đôi mắt hoa đào lấp lánh không chút che giấu nhìn chằm chằm Thẩm Quý Trầm, cậu nói lớn: "Chúc mừng sinh nhật ngài Thẩm! Tôi là fan của anh! Anh có thể ký tặng cho tôi không?"

Trái tim của Thẩm Quý Trầm khẽ loạn nhịp khi y nghe thấy giọng nói đó, ngón tay y lại co giật không kiểm soát được.

Mặc dù hơi khác một chút, nhưng giọng nói này là của cậu thanh niên đó?

Động tác của Thẩm Quý Trầm dừng lại, đặt bút vào chỗ cũ, bình tĩnh cầm lấy giấy bút đối phương đưa cho.

Tay cầm tờ giấy của đối phương mảnh khảnh và gầy guộc, cổ tay trắng nõn dường như trong suốt dưới ánh sáng của sân khấu, ánh mắt Thẩm Quý Trầm không khỏi nhìn theo cánh tay của đối phương hướng lên trên, đối diện với tầm mắt của cậu.

Đôi mắt của người kia giấu ý cười hơi nheo lại, hàng mi dài và dày cũng không làm giảm đi vẻ sạch sẽ.

Sống động, trong suốt.

Trong trí nhớ của y, xuyên thấu qua vết máu, chính là con ngươi đen láy nhìn chằm chằm y như vậy.

"Cô..." Đưa chữ ký cho cậu, Thẩm Quý Trầm nuốt nước bọt, cô gái trước mặt y dường như trùng khớp với thanh niên trong văn phòng ngày đó.

Tại sao luôn có một loại phỏng đoán kỳ lạ như vậy?

Vu Ca không hề bối rối, tùy ý sửa lại tóc mái, cẩn thận gấp tờ giấy rồi cho vào túi, "Cảm ơn ngài Thẩm!"

Cậu thầm nói thêm trong lòng: chữ ký tự tay viết - đã lấy xong.

Cậu ép chiếc váy xếp ly rồi ngồi xổm tại chỗ, giả vờ lơ đãng nhìn về hướng đối diện.

Ánh sáng xuyên qua đám người, chỉ nhìn thấy một cái đầu đỏ loay hoay, tóc đỏ lại đứng lên.

Dừng lại?

Vu Ca nói thầm trong lòng, kế hoạch ban đầu của ba người là để tóc đỏ phát tín hiệu, tóc vàng trốn phía sau Thẩm Quý Trầm, sau khi Vu Ca thành công lấy được chữ ký thì cậu ta sẽ "vờ lảo đảo" đổ nước trúng góc áo Thẩm Quý Trầm.

Tiếp theo, khi Thẩm Quý Trầm đang dùng khăn tay của mình lau vết nước, tóc vàng sẽ tiếp tục thu hút sự chú ý của y, Vu Ca sẽ thừa dịp lấy khăn tay và sợi dây trên cổ tay của Thẩm Quý Trầm, sợi dây mà ai cũng được phát khi đi vào quảng trường, cuối cùng cậu rời khỏi quảng trường đến gặp Nghiêm Từ Vân.

Về lý do tại sao cậu chọn đồ dùng cá nhân như khăn tay, thật ra Vu Ca lo lắng một cái nút áo của người này thôi cũng đủ để thanh toán chi phí bữa ăn trong một tháng của cậu, không thể làm ăn tổn hại đến người buôn bán được.

Sau đó sẽ có sự kiện bốc thăm trúng thưởng, Thẩm Quý Trầm sau khi phản ứng lại sẽ không kịp trở tay.

Nhưng đợi một lúc rồi, tại sao tóc vàng vẫn chưa xuất hiện?

Chiếc răng nanh dưới khẩu trang bất mãn cắn chặt môi dưới, ngay lúc Vu Ca sắp không chịu nổi ánh mắt khó hiểu của Thẩm Quý Trầm thì phía sau rối loạn tưng bừng.

Một thanh niên cao gầy với mái tóc xanh lá như rong biển trượt chân xô đẩy đám đông, mắt nhìn chăm chăm vào Thẩm Quý Trầm, mặc dù đã tìm được thăng bằng theo phản xạ nhưng cậu ta vẫn cố tình giơ tay hất đổ ly nước.

Dòng nước dường như bị chậm lại mấy chục lần, trước khi kịp phản ứng, dòng nước đã rơi xuống người Thẩm Quý Trầm.

Thẩm Diễn kinh ngạc kêu lên: "Cha?!"

Trong phút chốc cả người Thẩm Quý Trầm căng thẳng, sắc mặt y trở nên lạnh lùng, trời sinh vẻ mặt tóc xanh khá dữ tợn, cộng thêm việc trong lòng cậu ta đang căm tức nên ánh mắt không chút lưu tình nhìn thẳng vào Thẩm Quý Trầm.

Hai người toát ra vẻ tức giận, ánh mắt của đối phương như ác quỷ nhìn chằm chằm, giương cung bạt kiếm chỉ cần động vào là nổ.

Vu Ca nhìn thấy tóc xanh đứng đó nhe răng trợn mắt, mấy cái đứa không đáng tin cậy này dám bắt Tiểu Lục làm nhiệm vụ!

"Anh không sao chứ?" Vu Ca vội vàng kéo sự chú ý của Thẩm Quý Trầm lại, "Anh có khăn tay không? Để tôi lau cho anh."

Thẩm Quý Trầm quay đầu lại, bất mãn lấy khăn lau vết nước.

Thời điểm giúp y lau khô góc áo, Vu Ca liên tục nháy mắt, ánh mắt ra hiệu cho tóc xanh gọi Thẩm Quý Trầm một tiếng, chỉ cần Thẩm Quý Trầm xoay người lại là cậu có thể lấy được khăn tay và chiếc vòng, sau đó lập tức rút lui.

Chỉ tiếc là tóc xanh nhìn chằm chằm Vu Ca hồi lâu, cuối cùng vỗ đầu một cái, lấy trong túi quần ra một trái quýt, chuẩn bị bóc vỏ cho anh Vu của cậu ta ăn.

"?" Khóe miệng Vu Ca giật giật, nhắm mắt tiếp tục đối phó Thẩm Quý Trầm.

Mùi thơm của trái quýt bay ra, phía sau đám người tụ tập, chóp mũi của một nam sinh gầy gò khẽ nhúc nhích, trong lòng luôn có điềm báo gì đó không tốt.

Bùi Miểu nắm chặt tay, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đối với cơn đau sắp ập đến.

Đây là điểm quan trọng khác trong chiến lược thu phục Thẩm Quý Trầm.

Trong nguyên tác, vạn nhân mê và Thẩm Quý Trầm quen biết nhau ở trước cửa tiệm của đầu bếp Lưu, hai người không ngừng cọ xát phát ra tia lửa, còn Thẩm Quý Trầm thì kẹt giữa vạn nhân mê và đứa con nuôi của y.

Màn trình diễn ngoài trời lần này sẽ có một người mẫu trên sân khấu vô tình bị ngã, đạp vào mép lọ hoa.

Vạn nhân mê có tấm lòng tốt bụng, hy sinh bản thân để bảo vệ đứa con nuôi sắp bị lọ hoa rơi trúng, điều này khiến cho Thẩm Quý Trầm càng thêm động lòng.

Bỏ lỡ âm mưu bánh ngọt, kế hoạch lần này không được có sơ hở nào.

Để đề phòng bất ngờ, Bùi Miểu còn cố ý mò đến văn phòng thám tử của Vu Ca, chặn cửa từ bên ngoài, nhốt anh chàng bên trong văn phòng.

Cậu ta chắc chắn trước khi đóng cổng sắt đã nhìn thấy một người đàn ông đang trong văn phòng, đêm nay Vu Ca thật sự không có cách nào ngăn được chuyện tốt của cậu ta nữa!

Đẩy đám đông sang một bên, Bùi Miểu đắc ý tiến đến gần Thẩm Quý Trầm.

Chỉ là tại sao ngoài Thẩm Diễn đang ngồi vững vàng bên cạnh Thẩm Quý Trầm còn có một người đẹp cao lớn?

Từ góc nhìn của Bùi Miểu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc khăn choàng màu trắng kem và mái tóc bồng bềnh của Vu Ca.

Chưa kịp suy nghĩ về những nghi ngờ, ở trên sân khấu đã truyền tới tiếng thét kinh hãi, chậu hoa đột nhiên rơi xuống sân khấu, vẽ một đường vòng cung trên không trung, hiển nhiên là nhằm vào Thẩm Diễn.

Đoàn người liên tiếp hít vào.

Bùi Miểu cắn răng làm ra tư thế nhảy xa, trong lòng đã tưởng tượng ra dáng vẻ Thẩm Quý Trầm phát điên lên đau lòng ôm lấy cậu ta.

Dáng dấp Thẩm Diễn trông giống như thiếu niên thích vận động, nhưng thực ra hiếm khi chịu vận động đổ mồ hôi, thấy lọ hoa càng ngày càng gần, cậu ta đơ người cứ thế đứng yên tại chỗ.

Bùi Miểu nhắm chặt mắt, chạy lướt tới chỗ Thẩm Diễn.

Còn chưa bảo vệ được Thẩm Diễn, cơn đau chưa ập đến nhưng đã được đám đông reo hò hoan hô.

Bùi Miểu bối rối mở mắt ra, vào thời khắc mấu chốt, cậu ta nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ngược sáng, cô hơi nghiêng người chân sau chống đỡ, cái chân thon dài thẳng tắp khác đá lên không trung theo hình vòng cung.

"Ầm!"

Ngỡ như lọ hoa sẽ rơi trúng Thẩm Diễn lại bất ngờ bị đá văng xuống tấm sắt dưới sân khấu.

Động tác nhanh như thỏ chạy, cậu hất tóc đầy kiêu hãnh.

Cùng lúc đó, Bùi Miểu đã đoán sai vị trí, nhào thẳng về phía sau lưng Vu Ca--

Đụng trúng lưng Vu Ca rồi ngã xuống dưới chân cậu.

Đầu Bùi Miểu bị chiếc khăn choàng màu trắng rớt xuống che phủ.

Đốt sống đuôi bị tiếp đất phát đau, qua kẽ hở trên khăn choàng, cậu ta có thể nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn.

Trước khi cậu kịp kêu rên đứng dậy, tiếng gào thét vang vọng cả bầu trời ập vào tai cậu ta.

"Biến! Thái!"

Tóc xanh nhìn thấy một cậu nhóc nhào tới ôm eo anh Vu của mình, sau đó dùng đầu giật chiếc khăn choàng xinh đẹp của anh Vu xuống, cuối cùng còn dám ngồi dưới đất nhìn trộm váy của ảnh!

Ngay lập tức, lồng ngực của cậu ta không ngừng phập phồng, đôi mắt của tóc xanh đỏ lên vì tức giận, tóc xanh sải bước đến bên cạnh Bùi Miểu kéo cậu ta đứng dậy, "Biến thái! Để anh Hồng với anh Hoàng dạy cho anh một bài học! Đánh anh tè ra quần!"

Bùi Miểu sợ hãi đơ cả người, ngơ ngác bị người kéo đi.

Ánh sáng trên sân khấu ngày càng xa, cuối cùng Bùi Miểu cũng nhận ra bóng lưng quen thuộc, người kia không phải Vu Ca thì còn ai vào đây!

"Vậy người đi loanh quanh trong văn phòng là ai?!" Bùi Miểu bất lực rú lên.

Vu Ca vỗ tay hai cái, cũng không có thời gian để can thiệp hành vi của tóc xanh, lúc này đồng hồ điện tử kêu lên, chỉ còn năm phút nữa là chín giờ.

Cậu và Nghiêm Từ Vân hẹn gặp nhau ở lối ra phía nam của quảng trường để cùng nhau đi xem nhạc nước.

Mũi tên đã lên dây không bắn không được, Vu Ca thẳng thắn đi tới trước mặt Thẩm Quý Trầm, ánh mắt nhìn thẳng vào y nói: "Tôi cứu con trai anh một mạng, bây giờ chúng ta xem như là hai miếng bít tết đã chín kỹ, lấy hai món đồ của anh thôi, cảm ơn."

Không đợi đối phương phản ứng, Vu Ca nhanh chóng chộp lấy khăn tay và vòng tay của Thẩm Quý Trầm, bịt khẩu trang rồi bỏ chạy.

Cho dù xung quanh ồn ào thế nào, lời nói hờ hững này của cậu giống như sét đánh ngang, khiến cả người Thẩm Quý Trầm run lên.

Sắc mặt Thẩm Quý Trầm tái nhợt, hô hấp đột nhiên ngừng lại, tất cả ký ức bùng nổ như pháo hoa.

Khi đầu y yếu ớt dựa xuống đường, tất cả những gì y có thể nhìn thấy là chiếc răng nanh sáng chói của một đứa bé.

Cậu nhóc đang cầm quả bóng, nhìn thấy dáng vẻ hấp hối không thể trả lời của Thẩm Quý Trầm, cậu nhóc cất giọng bi bô nói: "Anh không nói chuyện với em chẳng qua là vì chúng ta là hai miếng bít tết mới chín được bảy phần, không biết rõ về nhau."

"Anh ở trong bệnh viện chữa trị cho tốt, chờ sau này gặp lại chúng ta sẽ là hai miếng bít tết đã chín kỹ.

Đến lúc đó, chúng ta là bạn bè của nhau rồi!"

Mặc dù trước đó y có nghi ngờ cô gái này chính là cậu thanh niên đó, thế nhưng răng nanh và nụ cười không mang theo một chút tinh ranh khiến y ngây người...!

Thẩm Quý Trầm mím chặt môi, nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Diễn ẩn ý không rõ, sau đó ném áo khoác không quan tâm đến hình tượng, y thề phải ngăn cản đứa nhỏ đã khiến mình phát điên.

Y vẫn luôn tìm sai.

Còn tay chân của Thẩm Diễn thì lạnh ngắt, như đối mặt với hầm băng.

"Đệt, còn đuổi theo?!" Vu Ca sợ hãi suýt chút đã khuỵu xuống, cậu tăng tốc độ lao về phía lối ra ở phía nam.

Hai người chạy như bay ở trong đám đông, bước chân giống như đang giẫm trống, một giây cũng không dám thả lỏng.

Vu Ca nắm chặt hai món đồ cuối cùng, dùng tay khác đè chặt tóc giả để nó không bay đi, tư thế vặn vẹo khiến Thẩm Quý Trầm càng lúc càng tiến lại gần hơn, cậu kêu khổ: "Đừng có đuổi theo tôi nữa!"

Đồng hồ điện tử kêu bíp, đã chín giờ tối.

Vu Ca than thở trong lòng, trong dòng người hỗn loạn ở lối ra phía nam, một bóng người thẳng tắp đứng một mình, khí chất toát ra vẻ thành thạo điêu luyện, lạnh lùng tự tin.

"Ngầu, rất đẹp trai." Mắt Vu Ca sáng lên, tăng thêm tốc độ của mình.

Nhịp tim ổn định của Nghiêm Từ Vân bỗng loạn một nhịp khi đồng hồ điểm chín giờ.

Sự rung động hoảng loạn lên này càng lên đến đỉnh điểm khi hắn nhìn thấy một dáng người quen thuộc thở hổn hển chạy nhanh về phía hắn.

Váy xếp ly không ngừng lắc lư theo động tác, đối phương cởi bỏ khẩu trang, giọng nói trong trẻo nhắc nhở: "Đi theo em!"

Làn gió thổi nhẹ qua, bàn tay ấm áp trực tiếp nắm lấy tay hắn, kéo hắn chạy về phía trước.

Giác quan bị cắt đứt lại lần nữa chịu khống chế, tim Nghiêm Từ Vân đập như trống, hắn cười khẽ đổi khách thành chủ, nắm lấy tay đối phương, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của cậu.

"Bé dâm, chúng ta cùng nhau trốn đi đâu vậy?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio