Editor: DenDen
Ống quần của Vu Ca bị ướt khiến vùng da dưới mắt cá chân phát ngứa, cậu lén lấy ngón út gãi gãi, đồng thời phối hợp với cảnh sát lập biên bản, thỉnh thoảng chú ý động tĩnh bên ngoài cửa.
Thái độ của cậu nhóc trên lầu khác với người bình thường, thân phận vẫn còn nghi vấn, cậu ta cứ lẩm bẩm điều gì đó không hiểu rõ được.
Vu Ca liên tục truy hỏi "người bị nạn" dưới ánh mắt phản đối của cảnh sát, nhưng cậu ta vẫn cứ ngậm miệng không nói một lời gì về "sách".
Cho đến khi xe cảnh sát đưa người đến đồn để lập biên bản, Vu Ca vẫn không thể moi ra bất kì tin tức nào từ miệng cậu ta.
Sau khi ghi chép lời khai xong, quả nhiên cậu không thấy Lục Hành Chi ở bên ngoài nữa.
Mà kẻ tình nghi vừa bị bắt, Vu Trạch Dục thì bận đến mức chân không cách nào chạm đất nên lúc này anh căn bản không thể giáo huấn hành động của Vu Ca được.
Không khí trong đồn cảnh sát vô cùng nghiêm túc, bên ngoài vừa dứt mưa, gió chiều cuối cùng cũng xé tan bầu không khí oi bức.
Không tìm thấy người, Vu Ca đứng trên bậc thềm trước đồn cảnh sát, cong cong đầu gối cứng đờ.
Sau một ngày chạy đông chạy tây, cái chết của Hứa Yến Yến và vụ xác chết ở đại lộ Ngô Đồng đã được giải quyết sạch sẽ, sau khi bụi lắng xuống thì vẫn còn có rất nhiều việc cần phải làm, ví dụ như việc an ủi anh Chu, hay là việc tìm hiểu về con người Lục Chi Hành hoặc là tránh để bị Vu Trạch Dục tính sổ.
Vu Ca cân nhắc một lúc, sau đó cậu đứng dậy định cử động thân thể một chút, chỉ là vừa giơ tay lên một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt cậu.
Ánh đèn neon của thành phố chói sáng, tầm mắt vượt qua những chiếc xe chạy trên đường, có một người đang đứng dưới ánh đèn đường.
Mặt mũi của đối phương ẩn trong bóng tối, ánh sáng mơ hồ lướt qua chiếc mũi cao thẳng, sắc sáng còn rơi xuống đôi vai gầy rộng của người kia.
Dáng người của đối phương rất cao, phần cúc áo sơ mi vẫn cài đến hàng trên cùng như mọi khi khiến cho đường viền cổ ẩn vào bên trong.
"Nghiêm..." Sau khi bước qua vũng nước, Vu Ca nheo mắt, sải chân dài đi tới.
Tên cặn bã đứng lặng bên cột đèn dán đầy mẩu quảng cáo nhỏ, giữa dòng người qua đường tấm nập trông hắn giống như một bức tượng điêu khắc lẻ loi có phần lạnh lùng.
Mỗi bước chân, Vu Ca đều nhớ lại một số việc xảy ra ngày hôm nay, người kia sẵn sàng đưa "người lạ" như cậu đến nông thôn mà không hỏi bất kì lý do nào hay yêu cầu thù lao gì.
Có lẽ...!gạt việc lừa dối tình cảm sang một bên, cặn bã cũng không phải là tội ác tày trời?
Nghĩ đến lời chửi rủa của người ủy thác, Vu Ca gõ ngón tay lên trán, thu hồi những suy nghĩ nguy hiểm, "Lý trí."
Đế giày dẫm lên vũng nước để lại dấu chân sẫm màu trên nền đường, Vu Ca do dự dừng lại bên vỉa hè.
Bỏ những thứ đó sang một bên, lúc này tên cặn bã đứng đây làm gì?
Đợi cậu sao?
Vu Ca nhéo nhéo lông mày, lập tức gạt bỏ những suy nghĩ viễn vông này ra khỏi đầu.
"...!Ngoại tình?" Cậu ngập ngừng phun ra hai chữ, vẻ mặt của Vu Ca không vui, nhăn mũi càng khẳng định suy nghĩ của bản thân.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Nghiêm Từ Vân khẽ quay đầu lại, đôi mắt đen láy của hắn không hiện lên bất kì cảm xúc nào nhưng khóe môi lại mang theo ý cười.
Vượt qua làn xe cộ đang tấp nập trên đường, tầm mắt của hai người chập chờn chạm vào nhau nhưng đột nhiên lại bị một chiếc xe tải ngăn cách, một bên là nụ cười tao nhã, một bên là suy nghĩ bực dọc trong đầu không hẹn mà cùng cất bước hướng xuống đường, dự định chạm mặt.
Chỉ là một người bên trái một người bên phải, sau đó hai người lập tức xoay chân cùng đứng về một hướng.
Cuối cùng, Vu Ca giơ tay lên đầu ra hiệu, băng qua đường mới thành công gặp nhau.
"Sao anh lại ở đây?"
Giọng nói trong trẻo và thuần khiết của chàng trai truyền thẳng đến trong lòng, vẻ mặt Nghiêm Từ Vân nhàn nhạt tùy tiện bịa ra lời nối dối: "Đưa bạn đến đây rồi tiện thể hóng gió một chút."
Hắn biết rõ đối phương khi không giả nữ thì không thích thân cận quá mức.
"Tôi vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát." Vu Ca nói xong không quên xua tay nhấn mạnh: "Hung thủ sống trên lầu, tôi chỉ đến đây để lấy lời khai."
"Không bị thương chứ?"
"Không có." Quần áo đã sớm lấm lem, Vu Ca cứ thế dựa vào cột đèn, trong lòng nhớ đến chuyện ngoại tình, cậu hỏi vu vơ: "Người bạn anh chở tới đây có phải là con gái không?"
"Là nam." Nghiêm Từ Vân ném lại câu hỏi, "Em ở đây một mình sao?"
Vu Ca gõ mũi chân lên cột đèn quảng cáo: "Một mình thôi."
Nói xong, cậu chồm người lên ngửi cổ Nghiêm Từ Ván, khá lắm, mặc áo kín cổ cũng không thể che được mùi nước hoa.
Vị thám tử này chắc chắn rằng tên cặn bã ăn vụng với phụ nữ còn lưu lại mùi hương, nhưng cậu lại không có cách nào lấy thân phận nam sinh đi tra hỏi hắn cả, cậu chỉ có thể xoay người tiếp tục động mũi chân trên trụ đèn quảng cáo, mỉa mai Nghiêm Từ Vân: "Bạn của anh thơm thật đó."
Nghiêm Từ Vân sững sờ không hiểu, nhưng hình ảnh Vu Ca ôm cậu thanh niên kia trong vòng tay lại hiện lên khiến tim hắn cảm thấy chua chát và lạnh lẽo.
Không biết hắn lấy khăn ướt từ đâu, Nghiêm Từ Vân nắm lấy bàn tay đang bồn chồn của Vu Ca, cẩn thận lau sạch, "Tôi đã xem tin tức, người tóc đỏ không ở cùng em sao?"
Đương nhiên chuyện hắn muốn hỏi không phải là tóc đỏ.
"Về rồi." Cậu cố gắng thăm dò nhưng không thành công.
Lại tới nữa rồi, lại dùng vết chai mỏng trong lòng bàn tay cọ lên đầu ngón tay cậu.
Vu Ca ngẩn người, nhìn chiếc cằm tinh xảo của Nghiêm Từ Vân, sau đó hỏi văn lại: "Bạn gái anh không có ở đây, vô tình ôm ấp cô gái khác cũng là chuyện có thể hiểu được."
"Không có cô gái nào hết." Gấp khăn lau lại, Nghiêm Từ Vân nghiêng người nhíu mày, cố gắng vén tóc mái của Vu Ca lên để xem trong đầy nhóc con này đang nghĩ loạn gì.
Nhưng dáng vẻ thăm dò hắn của cậu vô cùng đáng yêu.
Tạm thời chôn giấu lọ giấm chua sâu trong lòng, Nghiêm Từ Vân chuyển động bàn tay khô ráp của mình xoa đốt ngón tay của Vu Ca, trước khi cậu trừng mắt xù lông, hắn buông tay xoa xoa mái đầu của Vu Ca dỗ dành: "Có đói không? Tôi dẫn em đi ăn gì đó."
Món phở bữa trưa còn chưa ăn xong cơm nước cũng chưa đụng, giờ phút này dạ dày như đã chết đột nhiên réo vang, cảm giác đói cứ thế kéo đến, Vu Ca nhếch miệng: "Bún ốc."
"Được."
Cậu mở điện thoại di động ra, tìm đến mục "quần chúng bình luận" mà lần trước cậu tìm đọc đánh giá về việc đầu bếp Lưu đóng cửa, Vu Ca dẫn một người nghiêm túc vào cửa hàng bình dân trên phố.
Dù đã quá giờ ăn nhưng cửa hàng gần như kín chỗ.
Ngay khi một bát to với vài phần thịt được dọn ra, Vu Ca tách đũa ra bắt đầu gắp một đũa mì gạo, xì xụp ăn bún, vừa ăn vừa thổi vì nóng.
Măng chua, đậu phụ trúc cùng với đậu phộng giòn tan đưa hết một lượt vào miệng, Vu Ca cứ thế ăn hết một nửa.
Giống như những người đang ăn trong quán, trán cậu ướt đẫm mồ hôi.
Một đôi tay thon đẹp ở phía đối diện lấy khăn giấy ra lau phần canh sắp chảy xuống cằm nhỏ của cậu, "Ăn từ từ."
Giọng nói trầm âm vang lên trong tiếc xì xụp của cửa hàng, Nghiêm Từ Vân ngồi một cách ngay thẳng, không hề bị ảnh hưởng bởi không khí trong cửa hàng, chỉ cụp mắt nhìn cậu.
Vu Ca hít mũi, đôi môi vốn đã căng mọng của cậu càng đỏ ửng hơn vì món bún nóng hổi.
Cậu mơ hồ nói: "Tôi cũng trong vòng fan đấy."
Nghiêm Từ Vân vẫn chăm chú cầm khăn giấy lau vệt dầu dính trên khóe môi của Vu Ca.
"Đoán xem tôi là fan ai?"
"Anh đoán đi?"
Nhìn dáng vẻ không có được câu trả lời sẽ không tiếp tục ăn, Nghiêm Từ Vân lắc đầu bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Ông nội Viên Long Bình()." Ánh mắt Vu Ca đảo quanh lông mi của Nghiêm Từ Vân, cậu đắc ý quay sang chỗ khác, giải quyết nốt phần còn lại trong bát.
Đối diện quán bún ốc là cửa hàng phụ kiện, chiếc xe đẩy đậu dưới cửa thang cuốn chứa đầy đủ các loại đồ dùng khác nhau.
Một cặp mẹ con dừng lại trước cửa cửa hàng, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giới thiệu nhiệt tình của ông chủ, tự mình chọn đồ.
Cậu bé dang rộng hai chân, lấy chiếc mặt nạ hình đầu heo nằm trong cùng của chiếc xe đẩy ra, dùng hai tay bé nhỏ đeo vào mặt cho ngay ngắn, sau còn không quên khoe với mẹ.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc mặt nạ, mọi cử động của Vu Ca đều dừng lại.
_________________
() Viên Long Bình (// - //): là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ của thế kỷ trước..