Editor: Chymteo
Cảnh tượng này thực ra hơi buồn cười: chủ nhà nhường phòng ngủ chính sạch sẽ nhất cho khách, kết quả vị khách kia không nghe lời ôm gối chạy tới chen vào phòng khách.
Nghiêm Từ Vân đóng tập thơ tối nghĩa lại, khi nhìn lên thì thấy một bóng người thon dài mặc bộ quần áo quen thuộc.
Đó là bộ đồ ngủ bằng vải bông của hắn, hai chiếc cúc áo nhạt màu nguệch ngoạc, ánh trăng tạo thành một cái ao cạn trong hốc xương quai xanh của cậu, chen qua vạt áo, làm lấp ló cái rốn nhỏ của đối phương.
Mặc bộ quần áo giống nhau thì mới phát hiện, mặc dù vóc dáng tương đương nhau nhưng vai của Vu Ca không rộng bằng vai của Nghiêm Từ Vân.
Phần vai áo buông thõng xuống làm dáng vẻ cậu có phần lười biếng.
Đèn trong phòng khách đã tắt, trong không gian yên tĩnh những tiếng vang nhỏ bé giống như tia lửa bùng lên.
Vu Ca nghiêng đầu áp má lên gối, không có ý định cho Nghiêm Từ Vân cò kè mặc cả, trực tiếp xỏ dép lê bước tới.
Dấu vết của Nghiêm Từ Vân trong căn phòng này rõ ràng là nhạt hơn rất nhiều, mùi hương thuộc về hắn gần như không thể ngửi được.
"Có được không?" Vu Ca giống như tìm được sân nhà dùng hết sức để diễn, rũ mi mím môi, trong giọng nói đều là vẻ thăm dò và đáng thương.
Ống quần pyjama màu xanh nhạt được Vu Ca xắn lên, để lộ mắt cá chân gầy gò xinh đẹp.
Cậu đứng ở mép giường, một chân đã sốt ruột mò vào chăn bông ấm áp.
Từ lúc Vu Ca bước vào phòng, hơi thở vững vàng của Nghiêm Từ Vân đã dễ dàng bị cướp đi.
Đối phương lại giống như cừu con không biết nguy hiểm, không hề đề phòng bước vào khu vực săn bắn của thợ săn.
Vẻ mặt mềm yếu của người thanh niên chắc chắn đã làm hắn mềm lòng, nhưng khoảng cách quá gần cũng quá nguy hiểm.
Nghiêm Từ Vân vội vàng định thần lại, phản xạ có điều kiện nắm lấy bàn chân đang mò mẫm, kìm nén suy nghĩ thấp giọng thương lượng: "Tôi đưa em về phòng, chờ em ngủ say rồi đi."
Vu Ca không cảm kích, xoay mắt cá chân cọ vào lòng bàn tay Nghiêm Từ Vân, lông mày buông xuống thể hiện sự ủ rũ của chủ nhân, "Tôi sợ."
"Ngoan." Nghiêm Từ Vân đang muốn đứng dậy dẫn người trở về, Vu Ca đã nhanh chóng giữ chặt hắn, mềm cổ họng, "Tôi thật sự rất sợ."
Tư thế đó rõ ràng là hắn đồng ý mới chịu thôi.
Thời tiết thay đổi thất thường, hai người lặng lẽ nhìn nhau, tiếng hạt mưa tí tách chợt vang lên trên bệ cửa sổ, mây dông cuộn trào, chập chờn lúc sáng lúc tối.
Trong lòng Vu Ca vui mừng, cơn mưa càng nặng hạt, sấm sét ầm ầm từ xa đến gần, cậu tìm đúng thời cơ chân phải dùng sức, không để ý tới mắt cá chân còn đang bị nắm nhanh chóng nhảy lên giường giống như lửa thiêu tới mông.
Cậu chui vào trong chăn, còn không biết mất mặt mà dán qua.
Thao tác này nhanh như thể đã diễn đi diễn lại cả trăm lần, Vu Ca không lộ ra biểu hiện thành công, đặt gối xuống ngoan ngoãn nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói: "Ngủ ngon."
Thật giống một bé đáng thương bị những cơn ác mộng đuổi theo, cố gắng tìm kiếm hơi ấm.
Nghiêm Từ Vân cứng ngắc dựa lưng vào đầu giường, vẫn duy trì động tác ban đầu.
Trong chăn đột nhiên có thêm một người, bên ngoài mưa như trút nước, người bên cạnh nhẹ cuộn tròn cơ thể dính sát vào hắn, thỉnh thoảng khẽ run lên vì tiếng sấm chói tai.
Hô hấp nhẹ nhàng thở đều đều lướt nhẹ trên cổ, mang theo một trận nổi da gà.
Nghiêm Từ Vân nới lỏng ngón tay đang siết chặt đốt ngón tay của mình, nhụt chí giơ tay lên tắt đèn bàn.
Điều hòa được bật lên, không khí trong phòng ẩm ướt, mát mẻ, Nghiêm Từ Vân kéo nhẹ chăn bông lên, nằm nghiêng ngắm nhìn Vu Ca.
Tia chớp xẹt qua bầu trời, xuyên qua tấm rèm cửa phát họa những đường nét mịn màng trên khuôn mặt thanh niên, chiếu sáng lên hàng lông mi như lông vũ của cậu.
Dường như cậu ngủ không được yên, lông mày của Vu Ca chụm vào nhau, hai tay nắm chặt xếp ở trước ngực, là tư thế thiếu hụt cảm giác an toàn.
Dáng vẻ này rơi vào trong con ngươi đen tối của người kia, lộ ra vẻ thất bại.
Hắn biết quá ít về người trước mặt.
Nghiêm Từ Vân lại giơ tay lên, muốn vuốt lưng Vu Ca để an ủi cậu một chút.
Ngay khi những đầu ngón tay của hắn lướt qua ga trải giường chạm vào lưng của chàng trai, Vu Ca ậm ừ nhích người đến, nhún vai chui đầu vào trong lòng của Nghiêm Từ Vân.
Một người thông minh hơn năm, không bao giờ tưởng tượng được người đang run rẩy ôm chặt lấy mình lại chỉ đang giả vờ ngủ say, trong lòng thầm tính toán muốn châm lửa tìm kiếm sơ hở.
Nghiêm Từ Vân hít vào một hơi, cảm thấy cơ thể thanh niên như dòng nước mùa hè, mát lạnh sạch sẽ.
Nhưng sau khi tâm tình thay đổi, mùi vị đó giống như được ngâm trong bình mật ong, có vị ngọt khiến hắn cảm thấy nóng bừng.
"Đừng tới đây..." Vu Ca nhếch miệng, giọng nói run run kéo chặt cổ áo Nghiêm Từ Vân, đỉnh đầu cậu cọ vào cằm đối phương, hơi thở ấm áp của cậu lưu luyến trên hầu kết của Nghiêm Từ Vân, giống như nụ hôn vị mật đào.
"Đừng sợ." Bàn tay căng thẳng lại hạ xuống, hắn dùng lòng bàn tay đỡ lưng Vu Ca, nhẹ nhàng vỗ về.
Động tác không có mang theo ý mờ ám, vành tai Vu Ca khẽ động, đánh giá động tác này là "trong sáng", vì vậy cậu tập trung năng lượng của mình tiếp tục cố gắng nhiệt tình.
Để xác định thân phận của tên cặn bã, thăm dò ranh giới của tên cặn bã, phải nắm cả hai tay, hai tay phải cứng rắn.
Sột soạt sột soạt, Vu Ca bình tĩnh lại một lúc rồi uốn cong đầu gối của mình, lẩm bẩm kêu sợ hãi.
Miếng vải bông bị sức mạnh ấn xuống, khiến đôi mắt đen càng trở nên tối hơn.
Tia chớp chiếu sáng cả căn phòng, đồng thời cũng rọi sáng cả dục vọng.
Lòng bàn tay thành thật đặt sau lưng cậu nhẹ nhàng động viên, hầu kết của người đàn ông dán trên môi Vu Ca, nhưng hắn chỉ nhẹ giọng dỗ dành cậu, bảo cậu đừng sợ, nói hắn ở đây.
Tay chân của Vu Ca quấn lấy hắn không tìm ra một chút kẽ hở, giọng nói trầm ổn bên tai khiến tâm tư của cậu dần dần trống rỗng, toàn thân mềm nhũn sau đó chìm vào giấc ngủ.
Không khí trong không gian được bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ dường như bị đốt nóng, mùi hương trên da thịt của Nghiêm Từ Vân thoảng bay ra xâm nhập vào mũi của Vu Ca.
Trong mơ mùa xuân hoa nở, cậu nhăn mũi bất mãn nói mê.
Nghiêm Từ Vân ôm cậu, nhẹ nhàng dụi cằm lên đỉnh tóc người kia, cụp mắt phân biệt lời nói.
Vu Ca ngửi thêm một lần nữa, mùi hương nồng nặc và chân thật như muốn xâm chiếm toàn bộ cơ thể, cậu lại lầm bầm một tiếng, bất mãn xoay người, đứt quãng oán giận, "Hoa...!cô gái, dụ..." Tạm dừng hai giây, những từ cuối cùng cũng bật ra, "dỗ...!tôi."
Đáy mắt Nghiêm Từ Vân tràn ra ý cười, thật sự không biết là ai dụ dỗ ai.
Ôm ấp vẫn không thay đổi, lòng bàn tay phía sau lưng đổi thành đặt vào bụng, nhiệt độ nơi đó truyền đến mê người mà nguy hiểm.
Đôi môi mỏng mím lại, sấm sét ngoài cửa sổ chói tai, tình yêu điên cuồng nảy mầm càng lúc càng cuồng nhiệt, dục vọng trước nay chưa từng có truyền đến từng đầu dây thần kinh.
Hơi thở của hắn có chút gấp gáp, lòng bàn tay khô ráo càng nóng lên.
Cái kén mỏng manh cọ qua, một hạt đậu màu hồng nhạt vị đào.
Hắn muốn lột hết lớp da mỏng manh bên ngoài, thưởng thức vị ngọt ngào.
Sợi dây lý trí liên tục bị kích thích, sự tự chủ đang trên đà sụp đổ.
Mưa rào như trút nước, vị ngọt quấn quanh.
•••
Đèn LED trong phòng làm việc chiếu sáng bàn làm việc.
Nghiêm Từ Vân ngồi thẳng lưng như một tác phẩm điêu khắc, cầm cây bút chì lên, xoay cổ tay, cuối cùng dừng lại trên tờ giấy phác thảo.
Sau những chuyện không vui ở trường đại học, hắn khó có thể cầm ngòi bút liên hệ với cuộc sống thực tế, cũng hiếm khi vẽ trên giấy.
Nhịp đập của trái tim vẫn chưa lắng xuống, sự kích động không thể giải thích được đã đánh tan mọi mối lo lắng và phản kháng.
Màn nước rơi dọc theo cửa sổ không cách nào làm quấy nhiễu người bên trong, tiếng sột soạt trên giấy bị tiếng mưa át đi.
Chỉ với một vài nét vẽ đã phác họa bức tranh một cách sinh động khiến người ta phải hộc máu.
Chàng trai chân dài chống hai tay lên má, bất lực bị đặt ở trước gương bồn rửa mặt, để cậu không thể không rụt eo lại.
Tấm gương mờ ảo, phản chiếu đôi môi căng mọng sưng phồng của cậu thanh niên, đôi má ửng hồng không kìm được nước mắt, cổ rướn lên vì xúc động.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một người, Vu Ca độc chiếm chiếc giường lớn, ngủ tới ngã chống vó lên trời, thỉnh thoảng cười khúc khích, ngủ không biết trời trăng mây gió..