Editor: DenDen
Sự bất ngờ tấn công vào từng tế bào của Hứa Ly Nam, cô ta đơ người dựa vào ghế sô pha, ánh mắt không nhịn được đảo qua hai người họ.
Vị khách không mời mà đến này đang ngồi trong vòng tay của Nghiêm Từ Vân, cậu mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu xám nhạt tươi mới, bên ngoài mặc áo khoác màu đen.
Mái tóc ngắn lõa xõa trên vành tai, cậu nghiêng người hôn lên yết hầu của người kia, sau đó cậu quay đầu lại khẽ cười nhìn Hứa Ly Nam, giữa lông mày mang theo vẻ đầy khiêu khích nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.
Hứa Ly Nam cụp mắt nhìn, bởi vì bàn tay mảnh khảnh thon dài đáp trên eo của đối phương mà tim như muốn ngừng đập.
Cô ta đã nhìn đôi bàn tay này rất nhiều lần – dính đầy màu sơn trong phòng vẽ, cần bút chí vẽ bản phác thảo trên giấy, giơ cao cúp trên bục...
Duy nhất bàn tay ấy không nên đặt trên eo của người khác mang tính chiếm hữu như thế.
"Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói của đối phương truyền đến bên tai khiến cô ta ngẩng đầu nhìn, hai mắt Hứa Ly Nam đỏ hoe như muốn bật khóc, đây là câu nói dài nhất mà hôm nay đối phương đã nói với cô.
Lông mày của Nghiêm Từ Vân khẽ giật, vẻ mặt hắn dịu dàng hơn nhiều so với trước nhưng ánh mắt khi nhìn Hứa Ly Nam vẫn sắc bén và không có chút ấm áp nào.
"Tôi sẽ đi xem triển lãm, hy vọng những năm này cô đã tiến bộ hơn." Giọng nói nặng nề vang lên bên tai Vu Ca khiến cậu khẽ cười.
Triển lãm tranh?
Lại nhìn đến "người thứ ba", người phụ nữ ưu nhã như trút bỏ được một phần gánh nặng, thở ra một hơi, bởi vì cảm xúc phập phồng mà đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nửa buổi lại mừng rỡ như điên run giọng nói: "Nhất định phải tới, nhất định!"
Nghiêm Từ Vân càng thêm bất mãn, hắn đã nhượng bộ đối phương, lựa chọn bỏ chút thời gian để đi xem triển lãm tranh, thế nhưng người đối diện không có dấu hiệu rời đi.
Hứa Ly Nam đặt hai tay lên bàn, đầu ngón tay run rẩy vì phấn khích.
Cô ta nhỏ giọng mời Nghiêm Từ Vân tham gia buổi triển lãm tranh nghệ thuật mà lần đầu tiên cô ta tổ chức trong nước, việc này không chỉ giúp cho quan hệ của hai người xích lại gần hơn mà cô ta còn muốn giới thiệu hắn với nhiều họa sĩ khác.
Vốn dĩ đối phương không có biểu hiện buông tha, nhưng sau khi người thanh niên này tới đã xảy ra một bước ngoặt.
Khuôn mặt Hứa Ly Nam hiện lên sự vui mừng, cô ta đè nén nghi ngờ trong lòng, cảm kích nhìn về phía Vu Ca.
Sau khi nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ phía đối diện, trán Vu Ca nhảy dựng lên, cậu nhận ra lần này lại nhầm lẫn nữa.
Cậu hiểu lầm đối phương cùng Đoạn Thu ban ngày dở trò đồ bại nên đã đè hắn lên tường, lần này là hiểu lầm hắn ăn vụng thì cậu lại đè hắn hết hôn má rồi lại hôn lên yết hầu.
Cậu đã không thể nào phân biệt được, đến cùng Nghiêm Từ Vân hay chính mình mới là người thua thiệt đây.
Mặc dù nhiệt độ trong quán cà phê khá thấp nhưng cũng không chịu được hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau.
Ngăn cách mỏng manh của hai người không thể cản trở được nhiệt độ nóng bỏng trên người Nghiêm Từ Vân, đột nhiên Vu Ca nhận ra mình bị ôm chặt trong vòng tay, trên đỉnh đầu là hơi thở nhẹ lướt qua khiến da đầu cậu tê rần.
Đôi môi trước đó đã hôn lên má của đối phương cũng nóng bừng lên vì xấu hổ, không gian nhỏ bé tràn ngập hương vị của trưởng thành khiến cổ cậu đỏ bừng lên.
Người phụ nữ đối diện không còn choáng váng trước tình huống đột ngột xảy ra nữa, cô ta bắt đầu nói về những chi tiết liên quan của cuộc triển lãm.
Thỉnh thoảng Nghiêm Từ Vân không kiên nhẫn đáp lại, lúc nói chuyện, yết hầu của hắn gần như kề sát vào lỗ tai Vu Ca, giọng nói từ tính xuyên thẳng vào tai cậu.
Vu Ca khẽ nhúc nhích cái mông của mình, phát hiện thắt lưng của mình đang bị giam cầm trong vòng tay của ai kia khiến cậu nhất thời không nói nên lời.
Chuyện này lại do cậu bốc đồng, nghĩ tới những lời nói đầy kinh ngạc lúc nãy, Vu Ca cay đắng nhắm mắt lại, muốn ngất đi cho xong.
Nhưng cậu lại lén hé mí mắt nhìn Nghiêm Từ Vân, cậu phát hiện tên cặn bã vốn luôn tao nhã cao quý lúc này lại lạnh lùng cau mày, đôi mắt đen láy kia cũng không hiện ý cười.
Toàn thân cậu run lên, Vu Ca thầm nói không tốt, đôi má đỏ bừng vì tư thế mờ ám lập tức bay màu, lòng bàn tay đối phương khoác trên eo như lưỡi đao trên cổ, biểu thị cơn bão tiếp theo.
Tên cặn bã tức giận vì bị cậu chọc tức, muốn giữ cậu lại để tính sổ!
Khí thế bốc đồng, được đà lấn tới lúc nãy lập tức bay màu khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng hờ hững của Nghiêm Từ Vân, con ngươi đen láy không ngừng chuyển động, Vu Ca cố gắng bình tĩnh lại, nếu mục đích đã đạt được thì chuồn là thượng sách.
Một lần nữa, hai tay cậu đặt lên xương quai xanh của Nghiêm Từ Vân, Vu Ca đẩy nhẹ, rất tốt không sứt mẻ miếng nào.
"Tôi còn mời họa sĩ Ivana đến, tôi đã gặp cô ấy khi tham gia một cuộc thi thiết kết ở Ý vào năm ngoái..."
Vu Ca liếc nhìn Hứa Ly Nam đang cao hứng quơ tay múa chân, cậu rất khâm phục trước khả năng ăn nói lưu loát của đối phương, lợi dụng việc cô ta và Nghiêm Từ Vân đang nói chuyện, cậu phải tìm cơ hội tẩu thoát.
Chỉ là tên cặn bã đó sức lực quá lớn, vì thế cậu làm thế nào cũng không thoát ra được, Vu Ca nóng lòng chồm tới cắn lên hầu kết đang chuyển động của người kia, cánh tay đang ôm cậu bỗng run lên, Vu Ca nhanh chóng cong eo thoát ra ngoài.
"Bye bye." Đứng ở hàng ghế phía ngoài, Vu Ca nhún vai vẫy tay, thừa dịp hai người còn chưa kịp phản ứng, chân cậu như bôi dầu, chạy thẳng đến cánh cửa treo chuông gió, nhanh như chớp biến mất khỏi quán cà phê.
"..." Hứa Ly Nam ngậm chặt miệng, khí lạnh trên mặt của người đối diện vừa tan ra thì giờ phút này lại ngưng tụ lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô ta, cả người Hứa Ly Nam như bị đông cứng dưới hầm băng trong tiết trời oi bức.
Cô...!đã làm gì sao?
Lúc Vu Ca trở lại văn phòng, cậu buồn chán nản nằm nhoài trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm lên trần nhà, "Mình...!hình như hơi ngốc?"
Cậu biết bước tiếp theo nên lấy thân phận phụ nữ, dò hỏi vận số đào hoa của Nghiêm Từ Vân, nhưng khi nhớ đến cảnh tượng vừa rồi cậu lại cảm thấy khó chịu, cậu chỉ muốn thả mình trên sô pha trốn tránh thực tại.
Vu Ca xụ mặt ngồi dậy, dùng ngón tay chỉ vào ngón chân cái: "Đừng co quắp lại, đây đều là kết quả của việc tự mình bốc đồng, có hiểu chưa?"
Hai ngón chân cái ngoan ngoãn gật đầu.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Vu Ca cũng hạ quyết tâm hẹn tên cặn bã gặp mặt vào ngày mai.
Nhiệm vụ làm đến gần kết thúc, cậu không khỏi mơ tưởng viễn vông, nếu Nghiêm Từ Vân không phủ nhận ăn vụng, tính chất tên cặn bã được xác nhận, vậy thì bước tiếp theo phải ngược hắn như thế nào? Nếu đối phương thành thật thú nhận hôm nay ăn vụng thì có tính là tự thừa nhận không?
Thám tử Vu ỉu xìu đẩy cửa sổ ra, cảm thụ không khí nóng nực của vỉa hè cùng với mùi của cây si đã dần tản đi.
Cậu đang nhìn con phố ăn vặt cách đó không xa, thấp thoáng nhìn chỉ thấy được đầu người thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vu Trạch Dục đẩy cửa bước vào, vững vàng đặt hộp bánh vòng xuống bàn, giọng nói trầm khàn không nói lên cảm xúc nào, "Lại đây ngồi đi."
Vu Ca sợ hãi giật mình một cái, cậu không ngờ anh tới tính sổ lại đến nhanh như vậy.
Nếu Vu Trạch Dục cằn nhằn có thể khiến lỗ tai cậu phiền tới mức tự bế, càng không nói đến chuyện phi vụ nguy hiểm lại còn tiếp xúc gần với kẻ xác nhân.
Cậu lập tức nở một nụ cười vô tội, nhanh chóng chạy đến bên Vu Trạch Dục: "Anh hai, gần đây em làm gia sư cho học sinh cấp hai, em rất ngoan luôn đó."
"Thật không?" Cậu làm nũng khiến vẻ mặt của Vu Trạch Dục mềm hơn một chút, anh ngồi thẳng lưng trên ghế, đôi bàn tay mạnh mẽ bắt đầu gỡ giấy bọc bánh vòng ngọt, mơ hồ nói: "Em có mối quan hệ thế nào với tên nhóc ở lầu trên."
Vu Ca sửng sốt, không hiểu gì về chuyện này.
Mối liên quan giữa cậu và Lạc Hành Chi rất hời hợt, Vu Trạch Dục nghe được chuyện này từ đâu?
Sau một hồi cân nhắc, Vu Ca đã đoán được, cậu ngồi bên cạnh Vu Trạch Dục, cầm bánh vòng lên: "Anh tìm thấy thông tin Lục Hành Chi để lại trong phòng? Sổ tay, chữ viết tay gì đó ạ."
Chưa bao giờ Vu Ca cảm thấy "sách" đoán được tương lai chỉ là một cuốn sách, sự tồn tại của nó thật khó tin, sao có thể bình thường như vậy được, thứ mà cảnh sát tìm thấy hẳn không phải là "sách".
Con người thì khác, khi gặp những sự kiện khó hiểu, họ sẽ liên tục xem đi xem lại chuyện xảy ra, mọi thứ đều để lại dấu vết chẳng hạn như ghi chép lại trên giấy.
Lạc Hành Chi thẳng thừng nói Vu Ca không có trong sách, vậy nên chắc chắn cậu ta sẽ đem tình tiết vượt quá tầm kiểm soát có cảm giác nguy hiểm này ghi vào sổ.
Quyển ghi chép đó, có vẻ như Lạc Hành Chi đã không kịp mang nó đi.
Vu Trạch Dục gãi đầu, mất một lúc lâu mới hé môi trả lời, "Bức tường phía sau tủ quần áo trong phòng dùng đất sét vàng kết dính những viên gạch dày, sau khi cảnh sát cạy nó ra, họ đã tìm thấy thứ mà cậu ta giấu ở đó."
"Mặt trên có tên của em." Vu Ca cắn một miếng sô cô la giòn tan, hương vị ngọt ngào mềm mại chạy dọc đầu lưỡi.
Cậu mơ hồ nhưng lại nói chắc chắn như vậy.
Vu Trạch Dục nghiêm nghị nhìn Vu Ca, nhíu chặt mày, "Em biết?".
Ủng hộ chính chủ vào ngay { ТRUMtr uyeЛ.
V Л }
Cậu bé bị tên sát nhân giam giữ đã được liệt vào danh sách một trong những vụ án lớn ở tỉnh và thành phố trong những năm gần đây, vậy mà một chỗ dễ nhìn thấy nhất lại viết tên Vu Ca, khoảng khắc nhìn thấy tờ giấy Vu Trạch Dục gần như phát điên.
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra..." Nhét bánh mì mềm vào miệng, "Cậu ta cũng viết rất nhiều chuyện không liên quan tới mình.
Ví dụ như vụ án?"
Dựa vào chứng cứ suy luận, rất dễ để đưa ra kết luận này.
Mọi sự chú ý của Bùi Miểu đều tập trung vào vào ba người đàn ông.
Vậy nên Vu Ca đoán "sách" của Bùi Miểu tập trung vào động thái của Thẩm Quý Trầm và một số người khác; trong khi đó Lạc Hành Chi lại rất quan tâm đến các vụ án giết người, thậm chí còn đi vào hang hổ để trêu chọc người khác.
Có lẽ "sách" của Lạc Hành Chi là về những vụ án giết người.
Đây chỉ là suy đoán, nhưng Vu Ca đã tìm ra câu trả lời từ vết nứt trên chiếc mặt nạ bình tĩnh của Vu Trạch Dục.
Một lần nữa cậu lại thắng cược.
Vu Trạch Dục càng phát điên hơn, khuôn mặt kiên quyết lộ rõ vẻ hung dữ, đặt tay lên vai Vu Ca rồi hạ giọng cảnh cáo: "Đừng có tiếp xúc vào những người kì quái đó chỉ vì cảm thấy tò mò thích thú, được không?"
Anh cũng không bao giờ hỏi Vu Ca tại sao biết được những chuyện này? Từ nhỏ đến lớn, tên nhóc này luôn tỏ ra vui vẻ, khờ khạo nhưng thực chất lại rất lanh lợi và nhạy bén khiến người khác giận sôi người.
"Anh hai, em không phải chỉ muốn chơi vui." Vu Ca nhấc chân đạp cánh tay Vu Trạch Dục ra, cậu liếm những vụn sô cô la trên đầu ngón tay, "Cậu ta viết về những vụ án, vậy cậu ta có dự báo tương lai không?"
"...!Không có."
"Là ghi chép về những vụ án giết người của thành phố Thanh Đàm trong những năm gần đây?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy." Hai ngón tay Vu Trạch Dục véo mũi Vu Ca, tỏ ra tức giận nhấn mạnh một lần nữa, "Đừng để anh bắt gặp em đang làm những chuyện nguy hiểm." Nói xong, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cờ thưởng đỏ sẫm, nói: "Xuống nước cứu người cũng phải biết lượng sức mình."
"Ồ." Vu Ca không quan tâm anh, mọi hứng thú đều đặt trên "sách".
"Chẳng lẽ cuốn sách không phải là một lời tiên tri, mà là..." Ngừng một chút, trong miệng cân nhắc vài chữ, cuối cùng cậu thốt ra từ thích hợp nhất, "...!Diễn?"
Bất luận là Thẩm Quý Trầm hay là Kỳ Giang Hàn, có lẽ đều là nhân vật trong cuốn sách, đi theo diễn biến và tình tiết trong cuốn sách.
Những vụ án mạng cũng là những tình tiết khách quan xảy ra trong quá khứ, Lạc Hành Chi chỉ là người ngoài cuộc nắm rõ thông tin.
Theo dòng suy nghĩ này, sách không phải là sách, mà là bản thân thế giới.
Chỉ là phỏng đoán này quá vô lý, Vu Ca nghi ngờ nghiêng đầu, tự hỏi có nên ném những suy nghĩ này ra khỏi đầu hay không.
"Vu Ca." Vu Trạch Dục mỉm cười dịu dàng, đôi tay đầy vết chai sạn của anh xoa lên đỉnh đầu của đứa em trai không biết nghe lời: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Ai da." Vu Ca thè lưỡi, tạm thời áp xuống những nghi ngờ trong lòng, đỉnh đầu cọ vào lòng bàn tay của anh làm nũng: "Anh hai, gần đây chắc là mệt lắm, ăn bánh vòng ngọt nhé."
Ăn miếng bánh vòng mà Vu Ca để lại không còn dính chút ngọt nào, thái độ của Vu Trạch Dục cũng mềm mỏng lại.
Sau khi ăn món gà rán vị cay ngọt và tiêu đen, còn ăn thêm bánh gạo phô mai mật ong xong, Vu Ca hăng hái phụ đạo cho Giang Thi Doanh.
Nội dung rõ ràng và mạch lạc trên tờ giấy A khiến cô gái nhỏ hiểu rõ ràng hơn, cô bé không khỏi bị những câu đùa nói tự nhiên của Vu Ca làm cho thích thú, lúc tiễn người đi cô bé còn cảm thấy rất luyến tiếc.
"Anh trai, nếu anh cứ như vậy thì em nghĩ những cô gái thích anh sẽ cảm thấy không xứng với anh mà tự ti mất thôi."
Sau khi tan tầm, mẹ Giang về nhà dọp dẹp, nghe được câu đó, cười to: "Ôi, đứa nhỏ này, còn lo giùm cho người khác nữa cơ."
Vu Ca đứng ở hành lang, xoa đầu Giang Thi Doanh, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy có chút chột dạ.
Ngày hôm sau, cậu đến nhà dì Vương cọ cơm trưa, Vu Ca thần bí đóng cửa văn phòng lại, rón ra rón rén ngồi xổm xuống tủ gỗ bên cạnh.
"Cạch -"
Hộp báu Pandora được mở ra, Vu Ca nghiêng người đi vào, lo lắng chú ý đến động tĩnh xung quanh, cuối cùng lấy ra hai bộ quần áo.
Những lần trước mặc đồ nữ đều vào thời điểm mặt trời lặn, nhưng gần đây, cậu phải đến trường đón Giang Thi Doanh nên cuộc hẹn lần này phải điều chỉnh sang buổi chiều.
Người khác đều rất để ý, giọng nói, yết hầu đều rất dễ bị lộ.
Những nếp nhăn trên mặt cũng lộ rõ hơn dưới ánh mặt trời, nhiệm vụ hôm nay rất gấp phải hết sức cẩn thận.
Sau khi mặc xong quần áo chỉnh lại tóc giả một cách hoàn hảo, cậu rón rén mở cửa, kiểm tra không thấy người lạ ở ngoài hành lang, vội vàng khóa cửa, đôi chân thon dài nhảy nhanh đến tiệm làm móng đối diện cửa.
"Tới rồi à." Tiểu Mỹ buông bát đũa xuống, bước tới.
Lúc này là thời điểm dùng bữa nên trong tiệm không có khách.
Vu Ca cẩn thận chọn vị trí xa cửa nhất, không quên dời ghế ° quay lưng về phía cửa.
"Đừng hoảng sợ, ngoại trừ chiều cao, anh eo thon chân dài nên không ai nghi ngờ đâu." Tiểu Mỹ khẽ cười, đặt ghế xoay tới trước mặt Vu Ca, cầm phấn nền trang điểm ngồi xuống: "Hôm nay anh muốn được trang điểm theo phong cách nào?"
Tiểu Mỹ tặc lưỡi, hôm nay hình như trang phục của Vu Ca được thăng cấp hơn rất nhiều, áo khoác mỏng bên ngoài phối cùng áo cổ lọ màu đen, vô tình giấu đi yết hầu, đường cơ bụng thon mịn được giấu dưới mép váy, làn da trắng nõn càng thu hút hơn khi kết hợp với trang phục sẫm màu, Tiểu Mỹ không dời mắt được...!là trước ngực nổi lên.
Có vẻ như...!hơi nảy?
Vu Ca hờ hững hất tóc giả lên, mái tóc lanh nhẹ nhàng rơi xuống ngực cậu, suy nghĩ một lúc, nói: "Trang điểm theo kiểu thiếu nữ, đối lập hoàn toàn với trang phục màu đen, em thấy sao?"
Không chỉ vậy, nhiệm vụ của ngày hôm nay là xác nhận danh tính của tên cặn bã, theo lối quyến rũ phóng khoáng nói không chừng lại khiến tên cặn bã đề cao cảnh giác hơn.
Tiểu Mỹ nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm nơi đó không chớp mắt, sau đó nhìn đôi chân dài không còn chỗ nào để của Vu Ca, hững hờ trả lời: "Con đường thiếu nữ già dặn."
"?"
"Con đường thiếu nữ phải tinh khiết."
Tiểu mỹ chế nhạo, "Không phải, nghe em giải thích.".