Màn chào hỏi của tên Comment thật không chê vào đâu.Một vụ nổ bom khiến bốn người chết.Còn vụ chào hỏi của nó với tên thám tử miền Nam kia bị hoãn lại.Nhưng mà bây giờ y không quan tâm điều đó nữa.Mà bây giờ điều y quan tâm là vụ thách đấu trên chuyến tàu đi từ Nam Định đến Đà Nẵng.'Chuyến đi phải mất hai ngày,hai đêm.Cái vấn đề bây giờ là phải làm sao để Phương Yến đi với mình.Mẹ bạn ấy mới giận mình xong' Thế nhưng y đã nghĩ ra được một cách
"Alo,cô Trang à,em có việc mún nhờ cô" Nam gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của Trang
"Có chuyện gì không em?"
"Dạ em muốn xin phép cho em và bạn Phương Yến nghỉ hai ngày vì có vụ án liên quan đến hai đứa em,nhưng có vẻ mẹ Phương Yến sẽ không đồng ý vì mẹ bạn ấy vừa giận em nên em muốn nhờ cô xin hộ em với mẹ bạn ấy"
"Được thôi,nếu lúc về em có thể kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện"
"Chuyện đó không thành vấn đề"
"Chào cô" Nam nói sau khi đã đi chuyến tàu từ Nam Định đến Đà Nẵng
"Cô rất nóng lòng muốn được nghe toàn bộ câu chuyện đây" Cô Trang nói ra vẻ thích thú
"Nó là một câu chuyện khá phức tạp nhưng qua đó tìm ra thêm một thiên tài bẩm sinh đang lẩn trốn trong lớp này"
"Đó là ai?"
"Đó là:O..."
(Quay ngược thời gian)
Sau khi cô Trang thuyết phục được mẹ Phương Yến thì ngay sáng hôm sau Nam và Phương Yến đã ở bến chờ Tàu Thiên Hương.Khoảng h,sau khi mọi người có mặt đông đủ thì tàu bắt đầu nhổ neo.Chiếc tàu khá to và rộng.Có khoảng người tính cả nhân viên tàu và hành khách và có phòng.Không biết ai là thù ai là bạn nhưng có thể nói số người mà hung thủ mời đến chỉ đếm trên đầu ngón tay
"Xong chưa?Ra ngoài hít thở không khí nào!" Phương Yến sang rủ Nam,Nam đang nằm đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó cũng bật người dậy.Phòng hai đứa ở sát cạnh nhau.Nam phòng ,Phương Yến phòng
Hai đứa lên phía đầu thuyền,những cơn gió lướt qua làm cho tóc Phương Yến chuyển động nhẹ nhàng như thể gió và tóc đang nô đùa với nhau,trên mặt thuyền này cũng vắng vẻ vì hầu hết mọi người còn đang ở phòng của mình
"Giống tàu Titanic quá ha!" Phương Yến thốt lên
"Mong là nó không giống như thảm họa Titanic là được rồi" Một người con trai,tầm sinh viên,rời khỏi chỗ đông người,hình như là gia đình,nhưng bốn người kia tóc chẻ đôi còn anh ta thì tóc vắt trái.Bốn người kia chắc là cặp đôi vợ chồng và hai đứa con.Một trai,một gái.Đứa con trai thì đeo kính.Anh ta ăn mặc như 'Soái ca',mắt hay nheo lại mặc dù không có nắng,bước chân dẫm mạnh theo một nhịp điệu nào đo.Anh ta nhìn đồng hổ rồi buộc miệng thốt lên "Chỉ còn mừa phút nữa.Đồng hồ anh ta đeo đã khá lỗi 'Mốt',cũ kĩ nhưng chạy rất chính xác,có lẽ phải mười năm mới sai một giây.Trên đồng hồ có ghi chữ 'Đồng chí'
"Xin chào,anh là...?" Phương Yến bỏ dở câu nói ý muốn người đàn ông kia bổ sung
"Một người yêu truyện ngôn tình,mắt cận,nhà nghèo,là gia sư cho con của gia đình vừa nãy.Gia đình kia là một gia đình tốt bụng khi đã đóng tiền học giúp anh và mời anh đi chuyến đi này.Anh ở trong quân đội và đồng hồ của anh gắn bó với những người bạn trong quân đội.Anh mới bị cận và anh chưa có người yêu"
"Ngạc nhiên đó.Tôi sẽ gặp lại hai người sau.Giờ thì đến lúc tôi phải trở về rồi" Anh ta nhìn đồng hồ và nói.Sau đó anh ta trở lại chỗ gia đình kia
"Làm sao bạn có thể suy luận ra được những điều đó" Phương Yến thể hiện thái độ ngạc nhiên sau khi anh chàng kia rời khỏi
"Vẫn dựa theo quy tắc suy luận Logic thôi.Để mình nói cho bạn dễ hiểu.Tất cả những gì mình nhìn thấy gọi là manh mối thì gọi tạm là A,những điều mình suy luận ra là B.Tức là có A thì mới có B.Từ A ta đặt ra những giả thiết để suy luận ra B.Ta dừng các phương pháp loại trừ các khả năng khó có thể xảy ra để đưa ra quyết định cuối cùng.Ví dụ A là anh ta ăn mặc như soái ca thì suy ra B sẽ là một người đam mê ngôn tình.Cậu thử suy luận ra từ các phương pháp của tớ xem sao?Đầu tiên là mắt anh ta nheo lại đó là A,vậy suy luận B là gì?"
"Anh ta bị cận vì thường người cận hay phải nheo mắt lại" Phương Yến đang cố suy luận
"Vậy tại sao anh ta không phải là con trong gia đình kia?"
"Cái này thì mình chịu!" Phương Yến lắc đầu ngao ngán.