Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày tháng đến ngày tháng là hai ngày cuối tuần và chủ nhật.
Vốn dĩ hai ngày này là ngày nghỉ ngơi của Diệp Hoài Duệ, nhưng trong đầu anh có hai thứ, vụ án bộ xương trắng và tro giấy, vụn cát trong từ điển, anh căn bản không thể nào tận hưởng ngày cuối tuần một cách nhàn nhã.
Vì vậy, khi anh thấy trời có vẻ sẽ không mưa vào ban ngày, bèn dứt khoát trở về sở Giám Định, dành thời gian để lật qua lật lại bộ hài cốt vô danh đó.
Đối với loại hành vi quá mức tự giác để tăng ca không lương như vậy, đồng chí Chương Minh Minh đương nhiên từ chối một trăm hai mươi ngàn lần.
Diệp Hoài Duệ chỉ đành phải lấy lợi ích ra để hứa hẹn, anh đồng ý sẽ bồi thường cho hắn một bữa ăn ở nhà hàng Pháp Robuchon au Dôme, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Về phần Âu Dương Đình Đình, cô gái này lại cực kỳ phối hợp, không hỏi thêm bất cứ gì cả, chỉ trả lời một câu “được”, ngày hôm sau vẫn đúng giờ đi tăng ca như thường.
Xương được đào lên từ dưới đất cần phải làm sạch và khử trùng trước tiên.
Nhưng trước đó cần tiến hành kiểm tra sơ bộ, như quan sát xem có chấn thương, bệnh biến hay những thay đổi bất thường khác trên xương hay không. Còn phải chụp ảnh nếu cần thiết.
Diệp Hoài Duệ phát hiện một vết đứt gãy ở mép dưới của xương sườn thứ sáu, phía bên phải của bộ hài cốt, nó gần song song với vị trí lỗ đạn trên áo, phỏng đoán là do viên đạn bắn vào cơ thể gây ra.
Ngoài ra, trên bộ hài cốt còn có một số tổn thương cũ ở xương cùng với biến đổi thoái hóa, đều được bọn họ ghi lại từng cái một.
Tiếp theo là đến bước làm sạch.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thi thể này đã hoàn toàn hóa thành xương, bề mặt bộ xương rất sạch sẽ, tương đối dễ dàng để làm sạch, chỉ cần dùng chổi nhỏ quét nhẹ lớp đất bên ngoài, sau đó có thể tiến hành kiểm tra thêm.
Còn đối với một số xương nhỏ hơn như xương sọ, xương tay, chân…thì phải cho vào túi gạc trước khi vệ sinh.
() Túi gạc:
Bọn họ chuẩn bị một hỗn hợp dung dịch tẩy rửa gồm % bột giặt và Lysol, ngâm phần xương đã được làm sạch vào đó, hôm sau vớt ra, dùng bàn chải mềm rửa lại dưới vòi nước đang chảy, cuối cùng là đặt ở nơi thoáng gió, thoáng khí ở trong phòng để hong khô, thế là việc vệ sinh đã hoàn tất.
Những trình tự này không thể nào như một cú nhấp chuột nhấn vào nút tua nhanh, trước sau gì cũng phải mất ít nhất từ ba đến bốn ngày, Diệp Hoài Duệ cũng tranh thủ thời gian phơi khô xương, nhờ Chương Minh Minh cùng anh đi lật qua lật lại đống tro giấy.
“Hầy, tôi nói này, đồng chí Diệp Hoài Duệ.”
Nhìn thấy Diệp Hoài Duệ lấy ra một cuốn từ điển cũ, Chương Minh Minh thực sự sắp bị anh chọc cười, “Ông lấy cái mớ hỗn độn này từ đâu ra vậy?”
Diệp Hoài Duệ biết mình đương nhiên không thể tiết lộ sự thật, chỉ có thể đưa ra lý do giống như lần trước, nói là người quen cũ của Ân Gia Mính có được manh mối từ một con đường nào đó, có khả năng liên quan đến vụ cướp Kim Thành năm ấy, biết anh có hứng thú với vụ án này, bèn âm thầm nhờ anh điều tra hộ.
“ĐM, ông đang giúp người ta làm không công chắc!”
Chương Minh Minh mang vẻ mặt tiếc hận khi mài sắt không nên kim:
“Ông có tính phí không? Nó là bản án cũ từ ba mươi chín năm trước, cho dù có tìm được lô trang sức kia, ông cũng phải giao nộp hết! Ông nhiệt tình như vậy để làm gì!”
Chương Minh Minh luôn cảm thấy tính cách của Diệp Hoài Duệ quá hướng nội, tuy không tới mức mắc chứng sợ xã hội, nhưng rõ ràng anh thiếu đi [email protected] muốn giao tiếp, luôn là dáng vẻ lạnh nhạt như vậy, cho dù có điều kiện rất tốt, vẫn chỉ sợ tới năm sau cũng chưa kiếm được đối tượng cho mình.
Mặc dù Diệp Hoài Duệ đã comeout với người bạn này từ rất sớm, nói rằng mình thích đàn ông. Nhưng Chương Minh Minh quen biết anh gần ba năm trời, chưa bao giờ thấy anh từng có bạn trai hay tiếp xúc thân mật, mập mờ với bất cứ ai.
Đồng chí Nhị Minh thậm chí còn cho rằng bạn tốt của mình không phải là đồng tính luyến ái, chi bằng nói là người vô tính cho rồi — dù sao, bộ dáng của anh trông giống như sẽ độc thân cho đến tận thế, dù thích nam hay thích nữ, có gì khác biệt sao?
“…”
Diệp Hoài Duệ thực sự không thể nói về mối liên hệ vượt thời không giữa anh và Ân Gia Mính, đành phải giải thích một cách mơ hồ:
“Người ủy thác có quan hệ rất tốt với tôi…”
“Tại sao tôi lại không biết ông có một người bạn tốt như vậy ở Kim Thành nhỉ?”
Chương Minh Minh nhướng mày:
“Bạn nam?”
Hắn cố tình đặt trọng âm vào từ “nam”, ngụ ý cực kỳ rõ ràng.
“Tôi cũng không biết tại sao ông lại lắm chuyện như vậy!”
Diệp Hoài Duệ đá một cái vào bắp chân của Chương Minh Minh:
“Dài dòng cả buổi, ông rốt cuộc có giúp tôi hay không?”
“Từ từ, tôi nhất định phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra trước.”
Chương Minh Minh tự nhận hắn đã tóm được scandal của bạn tốt, tâm tình hóng hớt hừng hực thiêu đốt, đương nhiên sẽ không dễ dàng mà buông tha cho Diệp Hoài Duệ.
“Ông thực sự có bạn trai rồi?”
Hắn dừng một chút, rồi lại phản ứng: “Không đúng, đối tượng của ông…”
“Tôi không có bạn trai!”
Diệp Hoài Duệ cau mày: “Và đó cũng không phải là đối tượng của tôi!”
“Được được được, đó là bạn nam của ông.”
Chương Minh Minh tiếp tục nói:
“Nếu trong tay người đó có đồ cũ từ ba mươi chín năm trước, còn tự nhận là người quen cũ của Ân Gia Mính, chẳng phải ít nhất cũng đã năm mươi đến sáu mươi tuổi rồi sao?!”
Hắn khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Diệp Hoài Duệ:
“Không phải chứ, A Duệ! Ông chắc không dính vào tình yêu tuổi xế chiều đâu, đúng không!?”
Diệp Hoài Duệ tức giận đến mức muốn trợn trắng mắt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh vốn định nghiêm khắc ra lệnh cho người bạn xấu không được suy nghĩ vớ vẩn, anh không có bất cứ quan hệ đặc biệt gì với người ủy thác, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Ân Gia Mính lại đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh mà không hề báo trước.
Diệp Hoài Duệ: “…”
Anh sững sờ trong giây lát.
“Ơ kìa?”
Chương Minh Minh híp mắt, “Đừng nói là tôi đoán đúng rồi nha?”
“Đừng đùa nữa.”
Diệp Hoài Duệ xua đuổi cái bản mặt to xuất hiện không đúng lúc của người nào đó trong đầu, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, “Tôi rất nghiêm túc muốn giải quyết vụ án này.”
Anh nhìn thẳng vào Chương Minh Minh, khẩn thiết đưa ra thỉnh cầu:
“Tôi hy vọng ông có thể giúp tôi.”
“Được rồi, được rồi, tôi chịu thua ông.”
Chương Minh Minh vung tay lên tỏ vẻ đầu hàng, “Bây giờ không chỉ là Robuchon au Dôme của Pháp, ông còn nợ tôi nhiều hơn đấy.”
Nói xong, hắn đeo găng tay vào, sau đó nhẹ nhàng mở cuốn từ điển cũ mà Diệp Hoài Duệ mang theo.
“Được rồi, bây giờ để cho các chuyên gia xem xem, mấy thứ này nên xử lý như thế nào…”
————
Việc xử lý đống tro giấy đó thực sự rất phiền phức.
Giấy đã hóa thành than rất dễ bị nát vụn, đặc biệt là những loại giấy dán chồng lên nhau, chỉ cần dùng lực lớn hơn một chút khi bóc ra, cũng đủ để khiến chúng tan thành bụi phấn.
Diệp Hoài Duệ và Chương Minh Minh chỉ có thể thao tác cực kỳ cẩn thận dưới kính lúp, dùng hết khả năng để không làm hỏng lớp tro giấy, bóc ra rồi đóng khung chúng.
Là một thành viên trong nhóm, Âu Dương Đình Đình tất nhiên đã nhanh chóng chú ý đến hai con người đang làm “việc riêng”.
Cô hỏi thăm một chút về nguồn gốc của đống tro này, khi nghe nói đó có thể là tang vật của vụ cướp cách đây năm, cô đã đề nghị giúp đỡ.
Diệp Hoài Duệ đang còn lo lắng về việc thiếu nhân lực, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Cả ba cẩn thận đóng khung đống tro giấy, thực sự không có cách nào để có thể tách chúng ra mà không gượng ép.
Sau đó, đã đến lúc một chuyên gia xử lý ảnh như Chương Minh Minh ra trận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hắn dùng đèn cường quang để chiếu rọi tro giấy từ mọi góc độ, tìm ra nơi có độ tương phản sáng tối lớn nhất giữa mặt giấy và con chữ, tiếp theo thì sử dụng ống kính PL () để chụp lại, cuối cùng là nhập các bức ảnh đã chụp vào phần mềm hệ thống xử lý, tiếp tục điều chỉnh để tăng độ tương phản, làm cho những con chữ ban đầu ẩn trong các vết cháy xém lộ ra.
() Ống kính PL: là ống kính có gắn kính lọc phân cực (PL) nhằm giảm tính phân cực nhất định của ánh sáng, hiểu nôm na là gắn filter vào ấy.
Thỉnh thoảng sẽ có vài mẫu tro dính vào nhau không thể tách rời, sau khi thử nghiệm nhiều lần, Chương Minh Minh cũng đã tìm ra cách.
Hắn nâng cao cường độ ánh sáng, để ánh sáng mạnh có thể xuyên qua nhiều lớp tro giấy, sau đó mới bấm nút chụp ảnh. Tiếp theo, tận dụng sự khác biệt về độ nông sâu của các vết mực trong các lớp khác nhau ở trên ảnh, tách ra phần chữ cái chồng lên nhau trong phần mềm.
“Tờ giấy này hẳn đã được đánh trên máy đánh chữ cơ học kiểu cũ ().”
() Máy đánh chữ cơ học:
Chương Minh Minh vừa nghịch máy ảnh, vừa giải thích với Diệp Hoài Duệ và Âu Dương Đình Đình:
“Bằng cách này, khi mỗi khuôn chữ dập vào dải băng, nó sẽ để lại những vết hằn nhỏ của khuôn chữ đó trên giấy, độ tương phản cũng sẽ rõ ràng hơn dưới ánh sáng mạnh.”
Hắn nói:
“Cũng may là dùng máy đánh chữ cơ học. Nếu là máy in, phương pháp chụp ảnh của tôi sẽ không thực sự hiệu quả.”
Diệp Hoài Duệ đương nhiên ngàn ân vạn tạ với ông bạn chí cốt này, đồng thời còn hơi lố mà thổi phồng kỹ thuật xử lý hình ảnh tinh vi của hắn, thổi đến mức khiến Chương Minh Minh cảm thấy cả người thoải mái, làm việc cũng gắng sức hơn không ít.
Sau hai ngày lăn lộn, cuối cùng Chương Minh Minh cũng xử lý được tất cả những chữ có thể nhận biết trên tro giấy.
Hắn lưu trữ tất cả các “mảnh vỡ” trong một chiếc USB, giao chúng cho Diệp Hoài Duệ.
Tiếp theo, Diệp Hoài Duệ chỉ cần ghép những mẩu thông tin rải rác này lại với nhau giống như chơi xếp hình, sau đó có thể thu thêm nhiều thông tin hơn.
Trong hai ngày qua, Diệp Hoài Duệ cũng đã dành thời gian để so sánh mẫu cát sỏi trong từ điển với mẫu cát sỏi ở cảng Phục Long, xác định hai thứ này có độ tương tự cực cao, cả hai đều có lẫn những hạt than vụn trong đó.
Nói cách khác, anh gần như chắc chắn rằng cát sỏi mà Ân Gia Mính tìm thấy dưới bậc cửa nhà Đới Tuấn Phong, chính là thứ được mang từ cảng Phục Long về.
Thứ Hai, ngày tháng năm .
Không giống như tuần trước, hầu như ngày nào cũng có giông bão, Kim Thành những ngày này mát hơn vài độ, trời đã không có mưa trong ba ngày liền.
Diệp Hoài Duệ vẫn luôn ngóng trông cho trời mau mưa.
giờ phút đêm hôm đó, khi anh đang nghiên cứu các dòng chữ trên máy tính trong phòng làm việc, rốt cuộc cũng nghe thấy một tiếng sấm nặng nề truyền từ ngoài cửa sổ.
Diệp Hoài Duệ bật dậy, bước vội đến cửa sổ, mở rèm cửa ra — quả nhiên nhìn thấy tia chớp xẹt ngang bầu trời, mưa tuôn xối xả.
Anh còn không kịp tắt máy tính, chạy ra khỏi phòng làm việc, nhanh chóng đi xuống lầu, lao thẳng vào tầng hầm.
“Ân, Ân Gia Mính!”
Anh chạy quá nhanh, đến một hơi thở cũng không kịp lấy, “Cậu có ở đó không?”
【A Duệ!】
Đã ba ngày không được nghe giọng nói của Diệp Hoài Duệ, Ân Gia Mính hiển nhiên cũng chờ đến sốt ruột.
【Tại sao lâu như vậy anh mới liên lạc với tôi?】
Diệp Hoài Duệ ổn định lại nhịp thở, giải thích, “Mấy ngày nay trời cũng chưa mưa.”
Ân Gia Mính nghe vậy, cậu không khỏi bắt đầu lo lắng.
Mặc dù Kim Thành có khí hậu nhiệt đới gió mùa, mùa hạ nhiều mưa, nhưng không ai có thể đảm bảo ngày sau cũng sẽ giống như ngày trước.
Lỡ như gặp ngay năm hạn hán, trời không mưa trong một khoảng thời gian dài, vậy thì…
Trong tiết trời nóng nực, Ân Gia Mính bỗng rùng mình một cái.
Cậu chỉ cần nghĩ đến khả năng, rất lâu không thể cùng nói chuyện, thậm chí không cách nào nghe thấy giọng nói của Diệp Hoài Duệ, liền cảm thấy cõi lòng mình lạnh toát.
Ở một khía cạnh nào đó, Diệp Hoài Duệ đã trở thành trụ cột tinh thần của cậu.
Nếu một ngày Diệp Hoài Duệ đột nhiên biến mất, cậu thực sự không biết còn có ai có thể chống đỡ, trợ giúp cậu vượt qua tuyệt cảnh tưởng như không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời hay không…