A Hổ không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống và tiếp tục ăn.
Một lát sau, cả Hoàng Mao và A Hổ đều đã ăn xong.
Hoàng Mao hô to vào trong tiệm “Tính tiền”, bà chủ ngay lập tức bước ra, nói với hai người: “Tổng cộng là năm mươi ba đồng.”
A Hổ đưa tay sờ ví, khi tay chạm vào chiếc áo gi lê mỏng manh, cậu mới kinh ngạc nhận ra chiếc ví của mình được cất trong áo khoác của bộ đồng phục bảo vệ, mới vừa bị cậu ném vào vườn hoa.
Trên mặt cậu chợt lộ ra vẻ xấu hổ, vết bớt đỏ như máu cũng chuyển sang màu đỏ thẫm do tụ máu trên khuôn mặt.
“Xời, chỉ có chút xíu tiền, chả đáng là bao, để Mao ca mời cậu!”
Hoàng Mao móc từ trong túi ra một tờ một trăm tệ đưa cho bà chủ, “Không cần thối lại, tiền dư thì nhớ ghi vào sổ giúp tôi, lần sau lại đến!”
Nói xong, hắn liền tóm lấy A Hổ, “Đi thôi đi thôi, đi dạo với anh, cho nó tiêu cơm một chút!”
Cả hai rời quán nhỏ, đi dọc theo con hẻm.
“Đúng rồi, A Hổ này.”
Hoàng Mao vừa đi vừa nói: “Trông vào bộ dạng hiện tại của cậu, đã mất việc rồi, đi dạo phố cũng chỉ có một cái áo ba lỗ rách nát, còn chẳng kịp ăn hai mươi lăm miếng cơm cuộn và da cá, cậu nói xem, cậu đang mưu cầu điều gì?”
Hắn ghé sát vào A Hổ, cười hì hì nói:
“Nhìn cậu coi, thân thể khỏe mạnh cường tráng, có thể đánh đấm có thể hợp tác! Dù sao lão đại của cậu cũng đã rớt đài, cứ đi theo lão đại bên anh đi, thế thì từ nay cậu sẽ trở thành anh em kết nghĩa với Mao ca rồi!”
Dù là một giây, A Hổ cũng không chút do dự, thẳng thừng từ chối: “Không đi.”
“Này, cậu em cứ suy nghĩ thêm một chút đi mà!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hoàng Mao vẫn không buông tay, “Ở với lão đại của bọn anh rất có lợi! Bảo đảm cho cậu được ăn no uống say, gái đẹp phổng phao, có tiền tiêu xài, chẳng lẽ nó còn không tốt hơn ở cái ký túc xá nhân viên bây giờ sao?”
Nói đến đây, Hoàng Mao đột nhiên chớp mắt vài cái, rất đê tiện mà chọc vào chỗ đau của A Hổ:
“Anh quên mất, Mính ca rớt đài, cậu em còn bị Boss mới đuổi việc, bây giờ cũng không thể trở về ký túc xá được nữa!”
Những lời này thật đâm chọc lòng người, gân xanh trên trán A Hổ nhảy thình thịch, khiến khối u máu lớn trên má lại càng nhuốm sắc đỏ.
“Cút!”
Miệng lưỡi cậu vụng về, cũng chả thèm phí lời với Hoàng Mao, bèn trực tiếp giơ tay thúc cùi chỏ vào eo Hoàng Mao, đánh cho hắn phải há mồm kêu to, lấy tay che bụng, còn không thể duỗi thẳng eo.
Sau đó A Hổ cũng không quay đầu lại, sải bước về phía trước.
“Cái @¥%&!”
Đã mời chào không thành còn bị ăn một vố tàn nhẫn như vậy, Hoàng Mao tức đến nổ phổi, chửi bới um sùm sau lưng A Hổ:
“Mày mới vừa ăn cơm cuộn và da cá của tao đấy! Nếu có bản lĩnh thì ngay bây giờ trả nợ cho tao!”
A Hổ dừng bước.
Lời nói vô tình của Hoàng Mao khiến cậu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Ân Gia Mính.
A Hổ nhớ rõ, lúc đó cậu và chị gái vừa rời khỏi viện giáo dục nhi đồng, Nhạc Nhạc đã mười chín tuổi, còn cậu mới mười bảy.
Hai chị em cũng chẳng có của cải dư thừa, chỉ dựa vào chút tiền tiết kiệm mà chị gái đã tích cóp được bằng nhiều cách khác nhau trong mấy năm nay, tìm một nơi để ở trong khu ổ chuột.
Bây giờ nhớ lại, thay vì gọi nó là “nhà ở”, chi bằng gọi nó là “túp lều” còn hơn.
Mười mấy người chen chúc trong căn phòng nhỏ chật hẹp có diện tích chưa đầy mét vuông, dùng dây nylon để buộc những mảnh vải rách, ngăn cách khu vực công cộng với phòng ngủ, nam nữ lẫn lộn ở cùng một chỗ, bên ngoài thì ngày ngày chơi mạt chược, bên trong thì lành nghề làm những việc khó coi.
Một nơi ở tồi tệ như vậy, thế mà vẫn phải trả tiền thuê nhà.
Ở đó, đàn ông dùng thuốc lá, “kẹo” và tiền để thuê nhà, còn phụ nữ không có tiền thì đành phải lấy thân trả nợ.
Khi hai chị em lần đầu đến đây, trông thấy Nhạc Nhạc trẻ trung và xinh đẹp, không ít người đã nổi lên những ý đồ bẩn thỉu.
Cũng may, hoàn cảnh sống trắc trở từ nhỏ đã giúp Nhạc Nhạc và A Hổ không dễ bị bắt nạt, mặc dù trong hai người bọn họ, một người là con gái, người còn lại chỉ có thể coi là thiếu niên.
Lần đầu tiên A Hổ đánh nhau với ba người đàn ông cao to để bảo vệ chị gái, khi bị chai rượu đập vào trán, cậu đột ngột phát hiện — bản thân dường như đặc biệt không nhạy cảm với nỗi đau.
Không biết do hồi nhỏ cậu từng bị người cha cầm thú bạo hành nhiều lần, sinh ra khả năng chống chịu, hay do não đã bị tổn thương, khu vực kiểm soát cơn đau hoạt động không tốt.
Cho dù bị chai rượu đập tới giập đầu chảy máu, A Hổ vẫn lao tới như một con thú bị vây hãm, dùng bất cứ thứ gì có thể bắt được để quăng vào ba người kia, một lần, hai lần, ba lần…
Sau đó, Nhạc Nhạc vừa khóc vừa dìu em trai đã bê bết máu đến bệnh viện, kể từ đó, không một ai trong nhóm thuê lều còn dám bắt nạt đôi chị em nhỏ này nữa.
Hai người ở lại nửa năm trong khu ổ chuột này.
Trong thời gian đó, Nhạc Nhạc dựa vào đôi tay khéo léo để tìm công việc như chia bài, còn A Hổ thì kiếm sống bằng nghề kéo xe.
Nhưng ở Kim Thành vào cuối những năm , cho dù ra sức làm việc vất vả để kiếm tiền, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đầu óc A Hổ không sáng suốt, không thể hiểu được những quanh co lòng vòng trong các ngành nghề. Cậu cũng chẳng biết gì về những ông trùm trong các băng đảng, đưa người đào tẩu, hay đi vơ vét phí bảo kê.
Rốt cuộc, một lần nọ, A Hổ về nhà một mình sau khi kết thúc công việc vào lúc đêm muộn, bị một vài tên chặn đường, thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà hành hạ một hồi, chỉ vì muốn cướp đi túi tiền trong tay cậu.
Thậm chí đã ba năm trôi qua, A Hổ vẫn nhớ, lúc đó cậu chỉ có tệ xu trên người, gần như tương đương với tiền ăn của cậu và Nhạc Nhạc trong cả một tuần.
Cho nên, dù có bị đánh đến bầm dập mặt mũi, khóe miệng nứt toác, trán đã thấm máu, cậu vẫn cố sống cố chết giữ chặt lấy tệ xu ấy, bất chấp việc bị năm tên kia tay đấm chân đá, vẫn không chịu buông tay.
Ngay khi cậu nghĩ rằng bản thân sẽ bị đánh tới chết tươi, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói:
“Này, tao cực kỳ không ưa đám người ỷ đông hiếp yếu đấy!”
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn rắn rỏi đã nhảy vào vòng chiến mà không hề báo trước, dùng một chân đá bay một tên trong đám đó.
A Hổ ngẩng đầu lên, một con mắt đã bị dính đầy máu, đành phải dùng con mắt còn lại để nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Lúc ngã trên mặt đất, từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo phông đen cùng với chiếc quần jean rách đầy phong cách của đối phương, có thứ gì đó đang treo ở thắt lưng, lấp lánh ánh vàng dưới ngọn đèn đường.
—— Đây là cuộc gặp đầu tiên của cậu với Ân Gia Mính.
Khi đó, Ân Gia Mính vừa tròn hai mươi, nhưng thân thủ đã khá lợi hại.
Cậu đơn thương độc mã bảo vệ trước người A Hổ, lấy một chọi năm, cũng không bị rơi vào thế bất lợi.
Tuy nhiên, Ân Gia Mính thông minh hơn A Hổ rất nhiều, căn bản sẽ không chiến đấu một cách mù quáng.
Cậu thấy A Hổ dường như đang thở phào nhẹ nhõm, bèn dùng một tay túm lấy người, bất thình lình đánh bay một tên, đột phá vòng vây.
“Nhãi ngốc, chạy mau!”
Ân Gia Mính làm một cú xô mạnh sau lưng A Hổ, bản thân thì bất ngờ nhặt một cái thùng nhựa lớn cao đến nửa người ở bên vệ đường, giội thẳng vào bản mặt của hai tên đang đuổi theo phía trước.
Cái thùng nhựa chứa đầy mùi hôi thối của nước đồ ăn thừa chảy ra, những tên đuổi theo bất ngờ bị giội cho đầy người, hứng chịu cả hai tầng đả kích về mặt thể xác lẫn tinh thần, dưới chân lảo đảo một chút, suýt chút nữa đã trực tiếp rơi vào đống rác bên trong.
Ân Gia Mính chớp lấy thời cơ, tóm lấy A Hổ rồi chạy một mạch như điên, chui vào trong con hẻm riêng, leo tường vượt rào, đương nhiên đã thực sự bỏ lại năm tên ở phía sau.
“Được rồi, đến đây chắc là sẽ không sao.”
Ân Gia Mính dừng lại ở một giao lộ, đồng thời tay mắt lanh lẹ mà túm chặt lấy A Hổ phía trước, “Đừng chạy, bọn họ sẽ không đuổi kịp đâu.”
A Hổ bị Ân Gia Mính kéo đến loạng choạng, đứng không vững một hồi, đặt một bên mông xuống lề đường.
Đến tận lúc này, cậu ấy mới có cảm giác kiệt quệ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Này, nhóc không sao chứ?”
Ân Gia Mính thấy A Hổ ngã ngồi dưới đất, dường như không đứng dậy nổi, sợ cậu nhóc bị thương quá nặng, bèn vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay vén mái tóc rối bù trên trán lên, muốn kiểm tra miệng vết thương trên đó.
“Đừng chạm vào tôi!”
A Hổ một mực chặn lại bàn tay của Ân Gia Mính.
Thế nhưng, Ân Gia Mính đã nhìn thấy khối u máu to lớn và dữ tợn trên má phải của cậu ấy rồi.
Vết bớt sinh ra thực sự rất xấu xí, giống như một con nhện độc khổng lồ, gần như che mất nửa bên gò má của chàng thiếu niên, cộng với vết máu và vết bầm tím trên khắp khuôn mặt, trông thật giống như một con quỷ dạ xoa.
Ân Gia Mính sững sờ một chút, sau đó lập tức thông suốt đầu đuôi câu chuyện dưới ánh mắt vừa nhục nhã vừa căm ghét của A Hổ.
Nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ cười cười, vươn tay xoa mái tóc rối bù vừa ướt nhẹp vừa dơ bẩn của A Hổ, sau đó cởi áo khoác của mình, ném lên mặt cậu thiếu niên, “Lau vết máu trên mặt đi, anh đưa em đi ăn tối.”
“Cho hai tô mì hoành thánh cỡ lớn (), một đĩa phở xào thịt bò, và hai ly trà chanh đông lạnh, cảm ơn ông chủ!”
() Gốc là “Đại Dung”, một tô mì có viên hoành thánh được gọi là loại “Đại Dung”. Ngoài ra, một tô mì có viên hoành thánh thì được gọi là loại “Tế Dung”.
Ân Gia Mính gọi món một cách thuần thục, sau đó ngẩng đầu nhìn A Hổ đang ngồi trên bàn, “Làm sao vậy? Ngồi xuống ăn mì đi!”
“Không ăn.”
A Hổ cứng rắn trả lời:
“Tôi không có tiền.”
Lời cậu ấy nói là sự thật.
Giá cả hàng hóa của Kim Thành cũng không hề rẻ, đặc biệt là về đồ ăn và thức uống.
Để tiết kiệm tiền, A Hổ và Nhạc Nhạc chỉ mua một ít thịt vụn và rau củ héo giá rẻ ở ngoài chợ để về nhà tự nấu. Hai bát mì chứa tám viên hoành thánh nhân thịt tươi như vậy, từ trước đến giờ cậu ấy đều không nỡ ăn.
“Đến đây, ngồi xuống đi.”
Ân Gia Mính mỉm cười: “Không sao, bữa này tôi mời.”
“Không!”
A Hổ vẫn đứng yên như cũ: “Chị tôi nói, làm người phải biết cảnh giác, không được tùy tiện ăn đồ ăn của người khác!”
Khi bọn họ còn đang nói chuyện về kỹ năng, ông chủ đã bưng lên hai tô mì và một đĩa phở xào bò.
Ông cũng không quan tâm đến bầu không khí kỳ quái của hai người đang một ngồi một đứng, “lạch cạch” đặt mấy món đồ ăn lên bàn, xoay người rời đi.
Phía trên chiếc bàn có treo một bòng đèn tròn.
Ánh đèn mờ ảo ấm áp chiếu vào thức ăn vừa mới ra nồi, sợi mì vàng ruộm, nhân hoành thánh đầy đặn, thấm đẫm trong nước lèo trong suốt, thơm ngon nức mũi. Đĩa phở xào với lớp mỡ vàng óng ánh, được tô điểm bởi những miếng thịt bò nâu sậm, cái hương vị ấy, dù trong đầu chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đủ để khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Ực.”
A Hổ theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Cậu ấy thực sự quá đói rồi.
Đôi chân này đã chạy đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Kim Thành dưới cái nắng chói chang như thiêu đốt, cả ngày trời chỉ có một bình nước và hai cái bánh bột ngô để cho đỡ đói. Thật vất vả làm việc đến tối muộn mới xong, còn bị vài người chặn đường rồi đánh đập một hồi, cơ thể cậu ấy đã sôi sục đến cực hạn.
Cậu ấy thực sự rất muốn, rất muốn ngồi xuống, chén một bữa no nê không chút kiêng dè, nếm thử hương vị của mì hoành thánh và phở xào bò.
“Như vậy đi, trước mắt thì em nợ bữa ăn này.”
Nhìn ra nội tâm đang đấu tranh của A Hổ, Ân Gia Mính mỉm cười, sau đó lấy một cây bút máy từ trong túi ra, xé một góc tờ giấy trên thực đơn, xoàn xoạt viết xuống một hàng số trên đó.
“Đây là số CALL của anh.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ân Gia Mính đưa tờ giấy cho A Hổ:
“Chờ tới khi nào em có tiền thì hẵng trả lại cho anh nhé.”