Nghe nói trong thành phố tới một bác sĩ rất giỏi, có lẽ có thể cải thiện bệnh trạng của Dụ Nhiên, hai vợ chồng Dụ Trung Nham hợp lại tính toán, như thế nào cũng phải đưa đứa nhỏ đi xem xem.
Bọn họ lấy tiền tiết kiệm ra, chạy vạy khắp nơi nhờ người hẹn bác sĩ, cuối cùng cũng lấy được cơ hội khám bệnh.
Trị liệu tâm lý rất nhiều lần, không thể chạy đi chạy lại giữa thành phố và quê được.
Vạn Xu Mính nhìn cậu bé trầm mặc không nói, trong lòng đau nhói, cắn răng nói: “Em đưa Tiểu Nhiên đi khám, Trung Nham anh tiếp tục đi làm, mẹ ở nhà giúp chúng ta trông bé Sân.”
Mẹ kế khó làm.
Đặt mình vào đó mà nghĩ, nếu đứa trẻ tự kỷ này, đứa trẻ trước sau không nói ột lời là con trai ruột mình, trái tim Vạn Xu Mính có lẽ đã vỡ nát rồi.
Bà đưa ra quyết định dẫn Dụ Nhiên đi khám bệnh, còn vì vậy mà từ chức, một chút cũng không cảm thấy hối hận.
Thời trẻ Dụ Trung Nham là người bị vợ quản nghiêm, ông là tái hôn, vốn đã thấp hơn Vạn Xu Mính một bậc, đối với lời bà nói đều răm rắp nghe theo.
Sau khi vợ mình ra quyết định, ông cũng không có dị nghị gì. Trong nhà có già có trẻ vẫn phải có người đi kiếm tiền.
Trước lúc đi, Vạn Xu Mính dặn dò Dụ Sân: “Bé Sân, mẹ đưa anh hai đi chữa bệnh, con ở nhà phải ngoan, nghe lời ông bà nội biết chưa?”
Dụ Sân gật đầu.
Cô bé thắt hai bím tóc sừng dê, hỏi Vạn Xu Mính: “Anh trai sẽ chữa khỏi sao ạ?”
Cô bé hi vọng anh trai có thể chữa khỏi, cô bé chưa từng nghe thấy anh trai nói chuyện, cậu bình thường một người có thể ngây người một ngày, cô bé còn muốn thấy anh trai cười.
Vạn Xu Mính sờ đầu nhỏ của cô: “Sẽ khỏi thôi.”
Cô bé ôm lấy mẹ, lại chạy qua ôm ba, cuối cùng lúc nhào vào Dụ Nhiên thì bị một chiếc bút chì chống vào bả vai.
Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ, người lớn nhìn thấy thì buồn cười, mấy tâm trạng biệt ly sầu khổ cũng chẳng còn lại tí nào.
Dụ Nhiên lên thuyền, nhìn thấy con hàng ngốc được bà nội dắt tay, vươn cổ lên nhìn, còn vẫy tay với cậu.
Răng cửa của cô bé bị gãy, nói chuyện bị lọt gió: “Anh hai, ăn phải nhan quay vì.” (Anh hai anh phải nhanh quay về.)
Dụ Nhiên không quay đầu.
Đợt trị liệu này tổng cộng mất hai năm.
Đối với nhà họ Dụ mà nói, có một tin tốt, với một tin xấu.
Tin tốt là chứng tự kỷ của Dụ Nhiên thuộc vào số ít, IQ rất cao, vừa thông mình lại trưởng thành sớm.
Tin tức xấu là cậu bé mang bệnh từ trong bụng mẹ, Bác sĩ nói có khả năng cả đời này sẽ không khỏi được.
Bệnh án này thu hút chú ý của các chuyên gia, nhưng cậu không nói không rằng, lạnh lùng nhìn bọn họ, không phối hợp cũng chẳng bài xích.
Bọn họ có dẫn dắt qua, cái gì cũng đều làm tốt, nhưng chính là không mở miệng.
Bác sĩ tâm lý đều cảm thấy khó nhằn.
May mà phương diện giao tiếp xã hội tốt hơn chút, người khác nói chuyện với cậu, thi thoảng cũng sẽ nhận được phản hồi.
“Nội tâm của đứa trẻ này, giống như một cánh cửa đóng chặt, chúng tôi không tìm thấy chìa khóa cân bằng, rất khó để mở nó ra. Tuy cậu bé không có biểu cảm gì nhưng rất không thích chúng tôi.”
“Cậu bé rất thông minh, cảm thấy chúng ta lấy cậu bé làm nghiên cứu, cho nên bất kì số liệu gì cũng không cung cấp.”
Bọn họ quả thực có cách nghĩ này, nhưng không ngờ một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, có thể hiểu rõ tất cả của bọn họ.
Đám chuyên gia đều cảm thấy không còn cách nào, nhưng lại không nỡ buông tha bệnh án tốt như vậy. Thậm chí bọn họ còn miễm tất cả chi phí chữa trị cho Dụ nhiên.
Một lần kéo dài hai năm, nhưng tiến triển rất nhỏ.
Vạn Xu Mính ngày ngày mong đợi, cuối cùng cũng nổi nóng, muốn đưa đứa nhỏ về nhà.
Tiểu Dụ Nhiên đã hai năm không đi học, bà chẳng sợ mình ăn phần riêng, nhưng trẻ nhỏ có thể chậm trễ hai năm, chậm trễ mười năm sao?
Ngày Dụ Nhiên về nhà, nhìn thấy một cô nhóc ngồi ở bậu cửa.
Ông nội đánh cờ với người khác ở dưới gốc cây đa, bà nội đang đi cho thỏ ăn.
Mắt cô bé sáng rực không chịu nổi, vội vã chạy bay qua.
“Mẹ! Anh hai!”
Hai năm không gặp, cô bé có chút gầy, mặt bụ bẫm chỉ còn lại một chút ít, Dụ Nhiên lạnh nhạt nhìn cô bé một cái, hơi hiểu ra tại sao bà nội lại nói con nhóc này lớn lên xinh xắn.
Trái ngược với sự nhiệt tình của cô bé, Dụ Nhiên khá lạnh lùng dường như không nhận ra cô bé vậy.
Lúc ăn tối bà nội Dụ nói: “Hai năm nay bé Sân trông chờ mòn mỏi đó, tan học liền ngồi trước cổng, đám nhóc gọi nó đi chơi nó cũng không đi, nói là muốn đợi anh hai chữa bệnh quay về.”
Đừng nhìn cô bé mềm mại, nhưng từ nhỏ đã rất ương ngạnh.
Lúc nhỏ Dụ Sân rất được chào đón, không phải vì nguyên nhân nhan sắc, vì dù sao đám con trai cũng chưa dậy thì, chưa có quan niệm muốn lấy lòng con gái.
Mọi người thích cô bé vì tính tình cô bé rất tốt.
Thời gian thuộc về “Đợi anh hai”, một bước cô bé cũng không muốn đi.
Đợi tận hai năm, mới đợi được anh trai quay về.
Nhưng anh trai lạnh lùng quá, thậm chí còn không nhìn cô bé một cái. Dụ Sân rất đau lòng: “Mẹ ơi, có phải anh hai không nhớ con nữa không?”
“Không đâu, anh hai chỉ không quen thay đổi môi trường, Sân Sân đối xử tốt với anh một chút, anh sẽ biết là về nhà rồi.”
Cô nhóc xấu hổ cười cười, gật đầu.
Hai năm nay mẹ không có nhà, là bà nội trông cô bé, khiến cô bé thẹn thùng nhiều lắm.
Buổi tối trước khi Dụ Nhiên đi ngủ, cửa bị gõ vang.
Cậu mở mắt ra, hai tay đặt bằng sang hai bên sườn, tư thế ngủ cứng ngắc, giống như một khối cương thi.
Cửa phòng vẫn vang lên, cô bé kêu: “Anh hai, anh hai….”
Phiền quá.
Cậu dứt khoát nhắm mắt lại.
Cô bé mất mát rời đi, sáng hôm sau, cô bé lại không nhớ phiền chán lúc trước, thích thú tới tìm cậu.
Cô nhóc ngồi trên ghế gập, mong đợi nói: “Em chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, anh chín tuổi và còn sinh nhật mười tuổi nữa.”
Dụ Nhiên yên lặng xem sách.
Mãi tới khi một hộp văn phòng phẩm và một chiếc xe hơi đồ chơi để trước mặt cậu.
Hộp văn phòng phẩm là quà sinh nhật chín tuổi, bên dưới có chút rỉ xét, nhưng vẫn có thể nhìn ra còn rất mới, xe hơi nhỏ lấy đã về sau rồi buông tay nó có thể chạy rất xa.
Đối với một cô bé mới bảy tuổi mà nói, cô bé phải cóp tiền rất lâu, không ăn một chút quà vặt nào, mới có thể mua được quà sinh nhật cho anh trai.
Động tác của cậu khựng lại, sau đó chậm chạp đẩy đống đồ ra, trẻ con.
Trong lòng cô gái nhỏ khó tránh khỏi có chút tủi thân.
Gần đây trong nhà đang thảo luận cho Dụ Nhiên học lớp mấy, tiểu Dụ Sân sắp lên lớp bốn rồi, vốn Dụ Nhiên phải lên lớp sáu, nhưng vì nguyên nhân đi chữa bệnh mà nghỉ học, bây giờ cho cậu bé học lớp sau liệu có theo kịp không?
Nhưng trẻ nhỏ lại thoải mái hơn nhiều, dù sao cũng là nghỉ nghè, có thể tha hồ mà vui chơi.
Liên Thủy dựa núi gần sông, chỗ chơi có rất nhiều.
Dụ Sân có anh trai, thì không chơi cùng bọn họ nữa, cô bé rất ngoan, canh thời gian nhắc anh trai uống nước.
Có người không vui lòng đó chính là Trần Hành.
Trần Hành mười một tuổi đã bắt đầu biết thích, nhìn thấy bé Sân là muốn mắt nạt.
Cô trông chừng anh trai bị câm, ngồi trong vườn kể chuyện cổ tích cho anh trai nghe, âm thanh của cô bé giòn giòn, Trần Hành ở cách vách, chơi cùng một đám trẻ con, tường thấp ở Liên Thủy không cách âm, trong lòng Trần Hành chẳng biết là tư vị gì, từ một bên tường trèo sang.
Cậu ta vỗ tay: “Dụ Sân, bọn anh gọi em chơi thắp đèn sao không tới chơi? Cho em cơ hội cuối cùng, nếu không lần sau không gọi em nữa.”
Cô nhóc đương nhiên không biết cậu ta tức giận: “Vậy lần sau đừng gọi em nữa.”
“….”
Trần Hành thẹn quá hóa giận, kéo bím tóc của cô bé: “Không được, em bắt buộc phải tới, đội của bọn anh còn thiếu người.”
Dụ Sân cúi đầu nhìn anh trai đang chơi sudoku: “Em không đi, anh Trần Hành, anh đừng kéo tóc em, đau quá.”
Trần Hành hừ một tiếng, đối với việc cô nhóc chuyển sự chú ý lên người mình rất vừa lòng: “Dù sao em cũng phải tới với anh, chúng ta cùng chơi.”
Cô nhóc là do bà nội nuôi lớn, bình thường rất hiếu thuận, tính tình cũng rất tốt, bị Trần Hành kéo đau tóc,mắt ầng ậc nước nhưng vẫn không mắng Trần Hành.
Trần Hành thích bắt nạt cô nhóc mà mình thích, cảm thấy trong lòng cô bé mình khác với mọi người.
Lúc này Dụ Nhiên trầm mặc không lên tiếng, đứng lên đi mất.
Trần Hành bép miệng: “Nhìn đi, anh trai em căn bản không thích em. Chúng ta không thèm để ý tới cậu ta nữa.”
Tiểu Dụ Sân chớp đôi mắt ngập nước, tủi thân quá.
Anh Trần Hành thường xuyên bắt nạt cô bé, có lúc kéo tóc, có lúc ngang chân, còn ném sâu bọ vào trong cặp sách cô bé nữa.
Kết quả không tới hai phút sau, Dụ Nhiên quay lại, cậu cầm một hộp bánh trung thu, mở nắp ra, đổ hết những thứ bên trong vào trong quần áo Trần Hành.
Một loạt hành động này trôi chảy như mây, Trần Hành phản ứng lại nhảy lên.
“Cái, cái gì đây!”
Lạnh lẽo, lại còn động đậy, da gà da vịt của Trần Hành nổi hết lên. Cậu ta giống hệt như bị mắc bệnh động kinh, liều mạng run rẩy.
Một con cóc nhỏ rơi từ trong quần áo cậu ta ra.
Dụ Sân trợn to mắt: “….”
Ghê quá đi, cô nhóc âm thầm đứng cách xa Trần Hành.
Trần Hành đỏ mặt: “Dụ Nhiên, cậu có ý gì đất, tôi liều mạng với cậu!”
Dụ Nhiên nhìn cậu ta một cái, không hiểu à?
Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Trần Hành nhào tới vốn muốn đánh nhau với Dụ Nhiên, Dụ Sân hoảng lên, vừa muốn chạy lên trước bảo vệ anh trai, Dụ Nhiên dùng cái bút chơi sudoku ấn cô bé lại,
không cho cô bé động, một tay khác với lấy lưới đánh cá của nhà mình lên.
Mãi lâu sau, Trần Hành dùng sức vật lộn trong chiếc lưới.
A a a a tức chết cậu ta rồi, Dụ Nhiên là một tên tiểu nhân gian trá.
Dụ Nhiên chậm rãi quấn chặt cậu ta lại, túm lấy cậu ta đuổi tới gốc cây mà các ông lão hay ngồi đánh cờ. Sau cùng Trần Hành trong lưới đánh cá, bị thím Trần chửi bới túm về nhà.
Thím Trần muốn đòi lại công bằng cho con trai: “Con trai tôi nói chính là do Dụ Nhiên nhà các người.”
Bà nội Dụ nhìn cháu chai “văn nhược” của mình một cái, hoàn toàn không tin: “Thím Trần, làm sao có thể, Dụ Nhiên nhà chúng tôi ngay cả nói cũng chẳng nói, làm sao lại đánh nhau được?”
Vạn Xu Mính cũng không tin: “Tiểu Nhiên chẳng hề phản ứng gì với thế giới bên ngoài, làm sao có thể đánh Trần Hành nhà các người được.”
Dụ Trung Nham nhìn một cái: “Nút thắt là ở bên trong lưới, cũng chính là nói, có khả năng đứa nhỏ nhà bà tự nhốt mình trong đó đấy.”
người vây xem không ít, phân tích như vậy, mọi người đều ào ào tán đồng.
“Thím Trần, Trần Hành nhà thím nghịch ngợm như vậy, không phải cố ý vu oan cho Dụ Nhiên chứ.”
“Đúng, bình thường Trần Hành thích bắt nạt con nhà tôi.”
Đám người mồm năm miệng mười, cuối cùng nhận định Trần Hành tự nhốt mình trong tấm lưới đánh cá.
Trần Hành cả mặt mê mang tức không chịu nổi.
Dụ Nhiên tên tâm cơ kỹ nữ này.
“Tâm cơ kỹ nữ” Dụ Nhiên ngồi trong góc, đôi mắt màu nâu nhạt chẳng hề gợn sóng, ứng hợp với lời mọi người, chẳng hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài.
Buổi tối cô nhóc thò đầu ra, đôi mắt to sáng lấp lánh, nũng nịu nói: “Cảm ơn anh hai.”
Câu nâng mí mắt lên: “Ừ.”
Dụ Sân kinh ngạc nhìn cậu, mãi lâu sau thích thú như một đứa ngốc, anh trai nói chuyện rồi!
Cho dù chỉ là một chữ “Ừ.”
Cậu bé nhiều năm không mở miệng nói chuyện nên giọng nói khàn khàn, giống hệt như cưa cắt khúc gỗ.
Ai cũng không biết, một đám chuyên gia đều không đột phá được cửa ải khó khăn này, bị một cô nhóc phá vỡ rồi.
Vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, bản thân Dụ Nhiên biểu thị muốn học lớp bốn.
Chung một lớp với Dụ Sân.
Buổi sáng Dụ Sân phải uống một cốc sữa bò, Dụ Nhiên không uống, sở thích của cậu rõ ràng, không thích uống sữa bò.
Bé trai hồi nhỏ lớn chậm, cho dù lớn hơn cô nhóc hai tuổi nhưng cũng chẳng cao hơn bao nhiêu.
Người trên lớp không tin: “Dụ Sân, cậu ta thực sự là anh trai cậu sao?”
Tiểu Dụ Sân tự hào gật đầu: “Anh tớ rất lợi hại đó.”
“Cậu ta lùn quá, anh trai tớ lớn hơn tớ hai tuổi, tớ chỉ cao đến vai anh ấy thôi.”
Dụ Sân phồng má lên: “Anh hai sẽ cao lên đó, sau này anh ấy sẽ rất cao.”
Dụ Nhiên ngồi bàn trước chẳng hề phân tâm mà giải bài tập.
Không tới mấy ngày sau, người nhà phát hiện, Dụ Nhiên bắt đầu uống sữa bò.
Người trong nhà suýt mừng muốn khóc, đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên biểu hiện ra một thứ gì đó. Mọi người mừng rỡ phát hiện dường như chẳng bao lâu nữa cậu sẽ dần tốt lên.
Có lẽ chữa trị ở bệnh viện thực sự có tác dụng?
Sau khi hết bậc tiểu học, chiều cao của Dụ Sân và Dụ Nhiên phát triển nhanh chóng như măng mọc sau mưa.
Dụ Nhiên phát hiện, con nhóc này dần dần lớn lên, những bản lĩnh khác không giỏi giang, nhưng trêu ong ghẹo bướmvô cùng lợi hại.
Trên lớp không có mấy bạn nữ thích Dụ Nhiên, lúc nhỏ Dụ Nhiên kén ăn, tuy đã cao lên, nhưng vẫn vô cùng gầy gò, ánh mắt trống rỗng, con gái nói chuyện với cậu cậu cũng chẳng thèm để ý.
Hai anh em trái ngược hoàn toàn, bên cạnh Dụ Sân như thủy triều điên cuồng, bối cảnh sau lưng Dụ Nhiên lại như gốc cây khô héo.
Mí mắt Dụ Nhiên cũng chẳng nâng lên, cũng không quản.
Dù sao cấp hai thích người khác cũng chẳng thông minh hơn cấp một bao nhiêu, Dụ Sân bị bắt nạt giống như một nhóc đáng thương, cực kì ghét những bạn học nam kia.
Cô bé dần ý thức được, anh trai tốt nhất, yên lặng lại không bắt nạt cô bé.
Một ngày nọ tan học, Dụ Nhiên bị một bạn nam nhờ giúp đưa thư tình cho Dụ Sân.
Khuôn mặt bạn nam kia khẩn trưởng đến nỗi đỏ bừng, sau đó chạy nhanh như cơn gió.
Không thể không nói, đây là người sớm nhận thức được lấy lòng cô gái mà không phải đi bắt nạt người ta, vô cùng có tiền đồ. Ít nhất ý thức lấy lòng bạn khác giới của bọn họ so với người khác sớm hơn nhiều, như thế này ngược lại sẽ khiến người ta thích hơn một chút.
Buổi tối về nhà, Dụ Nhiên về phòng mở thư tình ra, nhìn một cái xem hết mười dòng, rơi vào trầm tư.
Ngày thứ hai, cậu trai kia thế mà lại nhận được thư hồi âm của Dụ Sân, đây là điều mà cậu trai kia hoàn toàn không ngờ tới.
Cậu ta kích động vô cùng mở thư ra.
Đập vào mắt bốn chữ thành ngữ vô tình cuồng ngạo.
“Si tâm vọng tưởng.”
Trái tim cậu trai như sắp vỡ tan, cũng không còn dũng khí để tiến tới nữa.
Nói đi thì phải nói lại, cậu trai nhìn mấy chữ đến nhập thần. Cậu ta yêu thầm tiểu tiên nữ đáng yêu như vậy, mà nét chữ lại cường ngạnh thế này?
Cho nên Dụ Sân phát hiện, những cậu bé thích cô đại đã số đều liều mạng bắt nạt cô bé, thu hút sự chú ý của cô bé, một hai người còn đỡ, nhiều người thì chính là tai nạn rồi. Cho dù là người gỗ cũng bị chọc cho tức giận.
Cô gái nhỏ đáng thương đi theo sau lưng anh trai.
“Anh hai, em ghét bọn họ lắm, vở bài tập của em đến giờ còn chưa tìm thấy nữa.”
Cậu nhóc không nói không rằng.
Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể cô nhóc đang lớn, trời chiều như cái lồng bao trùm lấy Liên Thủy, các bà thím đều xua ngỗng nhà mình về nhà, thợ thuyền đang chèo lái, sóng nước lăn tăn cuộn lên.
Liên Thủy một năm nay trôi qua rất chậm, cũng rất dịu dàng.
Cô bé nói: “Chỉ có anh hai là không bắt nạt em, anh hai tốt nhất.”
Cậu nói: “Ồ.”